Chương 46: Thú vui

Tống Bách Niên đưa Huân Khê vào nơi mình vẫn thường hay ở khi đến quân khu, là một dinh thự dành riêng cho Tống Bách Niên vô cùng hoành tráng, Huân Khê đi phía sau Tống Bách Niên cô không dám bước nhanh, Thiên Hạo bước ra bên ngoài mỉm cười nói.

" Em đang đợi anh đây."

Thiên Hạo là em họ của Tống Bách Niên nhưng tính cách rất phóng túng ngang tàn anh ta cũng có một chức vị trong Quân khu, nhưng lại làm những chuyện xấu xa ăn chơi trác táng tối nào cũng đến hộp đêm để tìm kiếm phụ nữ để lên giường, nhờ chứng vị của ba và bác của mình nên coi trời bằng nhung, nhìn thấy Huân Khê xinh đẹp làn da lại trắng như tuyết,khiến cho Thiên Hạo chú ý, anh ta đi đến nhìn Huân Khê bằng ánh mắt không đứng đắn.

" Bình thường anh đâu có mang theo phụ nữ đến đây cô gái này anh tìm ở đâu vậy."

Tống Bách Niên không trả lời câu hỏi của Thiên Hạo, hắn trầm giọng nói.

" Đến đây có việc gì?"

Thiên Hạo liền quay lại chủ đề chính.

" À Tổng cục đang muốn anh đến để hợp gấp em đến để thông báo đi thôi em cho anh đi nhờ."

Tống Bách Niên quay sang nhìn Huân Khê nói.

" Đi vào nhà bảo người hầu cất hành lý."

Huân Khê gật đầu rồi đi vào bên trong, Tống Bách Niên đi cùng Thiên Hạo đến tổng cục để họp, trên đường đi Thiên Hạo không quên quay lại nhìn bóng lưng của Huân Khê trong đôi mắt ẩn chứ sự đen tối xấu xa.

Huân Khê đi vào bên trong người hầu liền đi đến cầm lấy hành lý trên tay của cô, một cô hầu đi đến hướng dẫn Huân Khê đi đến phòng ngủ để cô nghỉ ngơi, Huân Khê đi vào bên trong căn phòng vô cùng rộng lớn nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ, cô đi đảo mắt nhìn xung quanh rồi đi đến ghế ngồi xuống, một người hầu gõ cửa Huân Khê lên tiếng nói.

" Mời vào."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cô Hầu mời Huân Khê xuống dùng bữa, sẵn tiện cô muốn hỏi những thói quen của hắn khi ở đây, có như thế cô mới hiểu và phục vụ hắn thật tốt để Tống Bách Niên không nổi giận với mình.

" Cho tôi hỏi khi nào Bách Niên sẽ quay về?"

Cô hầu cúi đầu lo sợ nói.

" Thưa cô không được gọi thẳng tên của phó đô đốc chỉ những người thân của ngài ấy mới có thể gọi ngài ấy như thế."

Huân Khê quên mất bọn họ không hề hay biết về việc cô đã kết hôn với Tống Bách Niên, hôn lễ đó chỉ là một cái cớ để Tống gia lợi dụng ba của Huân Khê càng nghĩ cô lại càng đau lòng Huân Khê chỉ biết bất lực mà không dám kháng cự chỉ vì tính mạng của ba cô đang nằm trong tay của Tống Bách Niên.

Huân Khê gật đầu nói.

" Tôi xin lỗi vậy khi nào ngài ấy về."

Cô hầu cẩn thận trả lời.

" Thường thì ngài ấy sẽ quay về rất khuya vì có những buổi tiệc rượu giữa các quan chức và những cuộc hợp quan trọng, phiền cô hãy đợi ngày ấy quay về để phục vụ nghĩa vụ của mình."

Huân Khê liền cau mày lại suy nghĩ bọn họ nghĩ cô là một món hàng mà Tống Bách Niên đem đến để phục vụ cho nhu cầu của hắn hay sao, Huân Khê cảm thấy mình thật sự quá rẻ tiền trong mắt của bọn họ.

" Tôi không phải..."

Nhưng cô không muốn giải thích tiếp vì có nói bọn họ cũng chẳng tin cô là nhị thiếu phu nhân của Tống gia, Huân Khê ăn hoa loa vài muỗng rồi đứng lên, cô chẳng thể nào nuốt nổi khi bị nghĩ là loại người bán thân thể để phục vụ cho những quan chức cao cấp.

Cô đi ra bên ngoài đi dạo, diện tích ngôi biệt thự này rất lớn nhưng lại rất đơn sơ chỉ có một màu trắng đơn điệu, Huân Khê đi đến đài phun nước cô ngắm nhìn những chú cá đang bơi lội trong đó Huân Khê mỉm cười đưa tay vào đùa nghịch, bỗng nhiên có một tiếng nói truyền đến.

" Buồn chán nên ra đây ngồi sao."



Huân Khê giật mình đứng lên là Thiên Hạo anh ta đi đến nhìn Huân Khê từ trên xuống dưới rồi cảm thán nói.

" Trắng thật đấy."

Huân Khê cảm thấy người này quá bất lịch sự cô định quay người đi vào bên trong, thì lại bị Thiên Hạo kéo lại anh ta ôm chặt lấy Huân Khê rồi vô tư hít hà mùi hương trên cơ thể của cô.

" Thơm thật đấy."

Huân Khê cảm thấy Thiên Hạo đã vô cùng bất lịch sự cô nhất quyết vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của anh ta.

" Buông tôi ra."

Thiên Hạo quay người Huân Khê lại ôm chặt lấy eo nhỏ của cô rồi thích thú nói.

" Hay là em đi cùng tôi đi rồi tôi sẽ tìm cho anh ấy một người phụ nữ khác."

Huân Khê cảm thấy mình như bị xúc phạm cô đẩy Thiên Hạo ra tức giận nói.

" Anh đừng đi quá giới hạn xin hãy tự trọng, tôi là người của Tống Bách Niên không thể tùy tiện đi theo người đàn ông khác."

Thiên Hạo cười lớn rồi nói.

" Mạnh miệng lắm ngày mai tôi sẽ lại đến tìm em lúc ấy đừng hòng chạy trốn."

Nói rồi Thiên Hạo buông Huân Khê ra và rời đi.