Đêm dài nhân tĩnh, Phó Hồng Tuyết nghe được từ trong lều Thủy Thiên Quang truyền đến tiếng động của hai người. Thanh âm của họ đã rất nhẹ rồi, nhưng sao qua được với cao thủ như Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết vốn đã có tâm đề phòng hai người này, giờ nghe ra hai người đang đi ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết vừa động Diệp Khai liền tỉnh, trợn tròn mắt nhìn y. Ngày mai còn phải khởi hành, Phó Hồng Tuyết bảo hắn ngủ, Diệp Khai vẫn nháy mắt không chịu. Phó Hồng Tuyết muốn đi tìm hiểu xem hai người Thủy Thiên Quang kia muốn làm gì, không có thời gian dỗ Diệp Khai, trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết lại đợi một hồi vẫn không thấy hai người kia về. Y nghĩ muốn ra ngoài thăm dò, ôm Diệp Khai đang mê man lên, bay ra ngoài.
Hai người kia đi về phía sau một ngọn núi đá đối diện ôn tuyền. Phó Hồng Tuyết nương theo bóng đêm, ẩn núp dưới bóng đen của núi đá, như một luồng khói nhẹ bay vυ"t tới chỗ cao, từ trên cao nhìn xuống.
Thủy Văn Sắc mặc áo, quần tựa hồ thoát xuống tận đầu gối, từ chỗ Phó Hồng Tuyết nhìn lại có thể thấy được một phần đùi lộ ra của hắn. Thủy Vân Sắc quỳ, áp trên người hắn là Thủy Thiên Quang quần áo chỉnh tề, quần hình như cũng hơi trễ xuống một ít, nhưng bị vạt áo che đi nên cũng không thấy rõ lắm. Hắn ở phía sau Thủy Vân Sắc luật động, Thủy Vân Sắc theo động tác của hắn đong đưa.
Phó Hồng Tuyết mới đầu nghĩ hai người họ đang luyện cái loại công phu Ma giáo gì, nhưng Thủy Vân Sắc rõ ràng không có võ công mà. Huống chi tư thế này thập phần kỳ quái, trên đời làm gì có loại võ công nào tu hành như vậy chứ, chân khí vận chuyển sẽ bị cản trở. Thủy Vân Sắc phát ra tiếng rêи ɾỉ, thanh âm thập phần sung sướиɠ.
Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn một hồi, bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ. Nhớ tới Thu Mộng Đan, nhớ tới Đông Hải Ngọc Tiêu, lại nhớ tới ngữ khí ái muội mà ác độc của vị Ma giáo công chúa nọ, y rốt cuộc hiểu được ý tứ của đám người này, hiểu được mấy người này nói tới cái gì.
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai, theo đường cũ bay về. Tâm y vừa trải qua một trận kinh hoàng, mãi mời bình tĩnh lại được. Y giờ khắc này mới chân chính hiểu được Diệp Khai bằng vào võ công và nghị lực tránh thoát được bao nhiêu kiếp nạn cùng vũ nhục. Bằng không lấy ý chí kiên cường của Diệp Khai, cho dù có thể gượng dậy một lần nữa, nhưng cũng nhất định lưu lại trong sinh mệnh Diệp Khai một vết thương vĩnh hằng.
Nội thương của Diệp Khai dọc theo đường đi dần khỏi hẳn. Bọn họ đi cả ngày lẫn đêm, lúc ngang qua Hiệp khách sơn trang, Thủy Thiên Quang trông thấy ký hiệu Ma giáo lưu lại, liền dẫn theo Thủy Vân Sắc rời đi.
Sau khi đôi vợ chồng kia rời đi, Phó Hồng Tuyết đánh xe. Đến khi chỉ còn cách Vô Gian Địa Ngục nửa ngày lộ trình, trong lòng mỗi người đều hoan hỉ.
Liễu Thiên nói, “Ta rất nhớ đồ ăn Băng Di làm.”
Diệp Khai cũng tiếp lời, “Bánh bao a~ Bánh bao ăn ngon.”
Thôi Ngọc Chân ngồi cạnh hắn cười. Cuộc đời nàng đã trải qua quá nhiều cực khổ, giờ trông bộ dạng nghĩ tới đồ ăn ngon mà chảy nước miếng của Liễu Thiên và Diệp Khai, tựa hồ chính mình cũng trở nên ngây thơ như thế, vui vẻ như thế.
Liễu Thiên nói, “Thôi cô nương, ngươi không biết phải đi đâu. Ta thấy hay là ngươi mở quán rượu đi, hoặc quán bánh bao cũng được, mở ngay cạnh Vô Gian Địa Ngục ấy.”
Diệp Khai nói, “Chủ ý này không tồi.”
Thôi Ngọc Chân chần chờ, “Ta có thể sao?”
Diệp Khai hỏi ngược lại, “Vì cái gì không thể?”
Thôi Ngọc Chân được hắn cổ vũ, trong mắt xuất hiện quang mang. Nàng vốn dĩ là người tay làm hàm nhai, chỉ là nhất thời chưa tìm được phương hướng mà thôi.
Diệp Khai biết Phó Hồng Tuyết không thích mình mang Thôi Ngọc Chân về Vô Gian Địa Ngục. Y vẫn luôn bất mãn với tác phong tùy tiện tin người của hắn. Năm đó hắn lần đầu tiên gặp Chu Đình, Chu Đình đang dùng mĩ sắc để lừa gạt nam nhân. Trải qua cuộc gặp gỡ ly kỳ như vậy, Diệp Khai chẳng những tin tưởng Chu Đình, còn nói với nàng, nếu Phó Hồng Tuyết yêu Chu Đình, thì sẽ cho Chu Đình một vạn lượng hoàng kim. Chuyện này sau này trở thành chuyện cười để Phó Hồng Tuyết cười nhạo hắn.
Chủ ý của Liễu Thiên vừa vặn vẹn toàn đôi bên, tâm Diệp Khai cũng bắt đầu dao động. Hắn đi đến trước xe ngựa tìm Phó Hồng Tuyết thương lượng một trận. Xe ngựa dừng lại tại khu chợ lớn nhất mà cũng gần Vô Gian Địa Ngục nhất.
Người trong chợ đông đảo nhộn nhịp, mỗi ngày đều có người mở ra sinh ý mới, cũng đều có người đóng cửa sinh ý trở về quê nhà. Diệp Khai cùng Liễu Thiên tìm một vòng cũng không tìm được một nhà bán bánh bao hay quán rượu nào muốn đổi chủ, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện một khách điếm tương đối sạch sẽ đang muốn sang nhượng. Chưởng quầy đã gần bảy mươi, bởi vì phải về quê dưỡng lão nên mới muốn nhượng lại khách điếm này.
Diệp Khai cao hứng nói, “Tốt quá rồi, chỗ này vừa có thể bán bánh bao vừa có thể bán rượu.”
Thôi Ngọc Chân thập phần hoan hỉ, lúc Diệp Khai tìm Phó Hồng Tuyết lấy ngân phiếu mua lại khách điếm cho nàng, đôi mắt mĩ lệ rớt nước mắt. Lão phu thê chưởng quầy không nghĩ người mua lại khách điếm lại là một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, đồng ý lưu lại đây hai tháng, dạy Thôi Ngọc Chân cách xử lý mọi việc.
Nơi này cách rất gần Vô Gian Địa Ngục, Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, Liễu Thiên đêm đó quyết định ngụ lại khách điếm này. Sáng sớm hôm sau, Thôi Ngọc Chân đứng ở ven đường tiễn họ, nàng đứng tại đó rất lâu rất lâu, thẳng tới khi xe ngựa đi xa khuất dạng.
Phó Hồng Tuyết dùng nội lực truyền âm vào, không bao lâu sau, cơ quan bảo vệ Vô Gian Địa Ngục được mở ra. Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai cùng Liễu Thiên tiến vào, khởi động lại đại trận, che lấp cửa vào mới rồi.
Diệp Khai lúc rời đi sắc mặt tái nhợt, không chút thần khí, khi trở về sắc mặt tiên nghiên, thập phần khỏe mạnh. Băng Di vừa thấy đã biết nội thương trên người hắn khỏi hẳn, không ngừng lau lệ nói, “Ông trời phù hộ, thiếu chủ các ngươi rốt cuộc bình an trở về.”