Diệp Khai tay phải chống cằm, tay trái chạm nhẹ chậu hoa tím trước mặt. Đóa hoa thuần một màu tím, nhưng đậm nhạt không đồng nhất. Thu Mộng Địch gối trên đùi hắn, cười nói: “Ngươi có vẻ rất thích bồn hoa này, cẩn thận, đừng đùa, mật hoa có kịch độc.”
Diệp Khai lập tức cúi đầu nhìn nàng.
Thu Mộng Địch lại nói: “Nhìn ngươi là cái dạng này, đến ta cũng muốn hồ đồ. Diệp Khai a Diệp Khai, ngươi rốt cuộc có hiểu ta đang nói gì không?”
Thu Mộng Địch ngồi dậy nhìn thẳng hắn, thấy Diệp Khai trong mắt vẫn một mảnh mờ mịt, nhịn không được nói, “Diệp Khai, ta thật sự rất thích ngươi, nhưng ta lại biết, ngươi tuyệt đối sẽ không thích ta, bởi vì ta…….bởi vì ta……”
Nàng nói liền hai chữ bởi vì, ngữ khí có chút bi thiết, nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.
Chưởng ngân trên mặt Diệp Khai đã muốn mờ nhạt tới cơ hồ nhìn không ra, Thu Mộng Địch lấy ra thuốc mỡ, bôi lên vết thương, nhẹ nhàng ấn nhu.
“Mới trước đây giấc mộng lớn nhất đời ta còn là gả cho một anh hùng thiếu hiệp giống như ngươi vậy, vui vui vẻ vẻ trải qua một đời. Nhưng ông trời hội đùa bỡn người, ta…..ta….. Mẫu thân ta cả ngày lấy lệ rửa mặt, phụ thân cũng không đến thăm nàng. Khi đó giấc mộng của ta liền thay đổi, ta phải trở thành hài tử phụ thân yêu thích nhất, ta muốn trở thành Nam Hải chi chủ. Ta rất cần đại bí phù, mới có thể đối với ngươi như vậy. Thôi, dù sao cũng không giống trước kia nói chuyện với ngươi, ngươi một chút cũng nghe không hiểu.”
Thu Mộng Địch lại đứng lên, mang hôn phục tới cho Diệp Khai xem.
“Thị hiếu người Nam Hải chúng ta vốn là xa hoa lãng phí, cho nên hôn phục cũng là ba tầng áo, đều đem người áp tới nhìn không ra. Ta lấy danh nghĩa thú ngươi, hôn phục của chúng ta hai bộ giống nhau, ngươi sẽ không sinh khí đi.”
Diệp Khai cúi đầu tiếp tục xem bồn hoa màu tím kia, hai cánh hoa đặt tại lòng bàn tay, cao thấp trái phải ngắm nghía một hồi, phảng phất như trong đóa hoa kia ẩn chứa bí mật lớn nhất thế giới này.
Thu Mộng Địch thở dài, từ trong người lấy ra một viên dược hoàn đút cho Diệp Khai ăn, xoay người nhặt lấy hai bộ hôn phục kia.
“Ngoạn đi ngoạn đi, giải dược cũng nuốt rồi, có ngoạn thế nào cũng sẽ không gặp chuyện không may. Ta trước giúp ngươi thay đổi y phục, đừng để chậm trễ…..”
Còn chưa nói xong, Thu Mộng Địch thân hình vừa chuyển, thẳng tắp ngã xuống.
Diệp Khai cúi người, một chưởng ngăn chặn miệng nàng, “Ngươi hẳn biết rõ phải làm thế nào.”
Hai tròng mắt linh quang chớp động, nào có nửa điểm bộ dáng mờ mịt.
Thu Mộng Địch gật gật đầu, Diệp Khai đem tay che trên miệng nàng rút lại, Thu Mộng Địch đang muốn nói chuyện, trước mắt nháng lên, trong phòng lại xuất hiện thêm một người. Người này một thân hắc sắc, gương mặt anh tuấn, khí chất lạnh lùng mang theo kiên định. Đúng là Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai cười nói,“Tự tin là chuyện tốt, rất tự tin lại sẽ thành không tốt.”
Thu Mộng Địch nói, “Hắn trốn ở dưới giường?” Không đợi Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai trả lời, cười khổ nói: “Ta thật sự là quá tự tin, võ công trong thiên hạ, chỉ có đại bí phù kia ta nửa điểm cũng không thông hiểu, không nghĩ tới môn thần công này thế nhưng có thể đem hô hấp che dấu tốt như vậy.”
Nàng chuyển hướng Diệp Khai: “Ngươi trúng thiên huyễn tán, nhất thời có thể tính là khôi phục thần trí, không lâu sau vẫn hội hồ đồ, không có giải dược của người Nam Hải chúng ta, là không có khả năng chân chính khôi phục.”
Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt nói: “Công chúa nói vậy hẳn cũng rõ giải dược quan trọng hay tính mạng ngươi quan trọng.”
Thu Mộng Địch bất đắc dĩ nói, “Ta đương nhiên biết. Nhưng giải dược là ở trong tay cha ta, ai cũng không có. Ta nếu có, cam đoan lập tức đem ra đổi lấy đại bí phù của ngươi.”
Diệp Khai ngồi ở bên người nàng, đem cánh hoa kia quẹt qua quẹt lại trên mặt Thu Mộng Địch, mật hoa ứa ra liền thấm vào da, Diệp Khai xuy một tiếng bật cười, thần sắc dẫn theo vài phần trêu đùa: “Ngươi nói lời này, là muốn ta cùng Phó Hồng Tuyết đi Nam Hải, sói nhập hang hùm, vậy mà còn nói thích ta.”
Hắn vừa nói chuyện, một bên không ngừng động thủ, đem dược bình giấu trên người Thu Mộng Địch hết thảy đều lôi ra. Nam Hải phục sức rộng rãi, dược vật trên người Thu Mộng Địch số lượng quả thật không ít.
Diệp Khai phân biệt từng cái, lấy từ trong đó một lọ, đổ ra ba viên đặt ở bên miệng Thu Mộng Địch.
Sắc mặt Thu Mộng Địch hoảng sợ, “Không cần, thật sự không có giải dược. Diệp Khai, cầu ngươi, cầu ngươi niệm tình ta cũng không thương tổn ngươi buông tha ta. Ta sẽ hết lòng giúp ngươi.”
Diệp Khai mỉm cười nói: “Để xem ngươi giúp đỡ ta thế nào, ta nhất định sẽ hồi báo.”
Hắn đem dược hoàn đổ lại vào lọ, phân phó Thu Mộng Địch: “Ngươi kêu Hinh nhi đem Đạp Tuyết cùng Phù Vân tới đặt bên ngoài đại điện, nói sau khi hoàn thành đại lễ muốn cùng Nam Hải phò mã tới hành cung mới xây dưới chân núi nghỉ ngơi.”
Thu Mộng Địch đề cao thanh âm: “Hinh nhi, ngươi cùng Đồng nhi dẫn Đạp Tuyết và Phù Vân tới đặt ngoài đại điện, sau đại lễ ta muốn cùng Phò mã đi hành cung mới xây. Ở đây có quá nhiều khách nhân phải tiếp đón, thật là khiến người không có cách nào nghỉ ngơi mà.”
Ngoài cửa truyền tới thanh âm trả lời của hai người, theo sau là tiếng bước chân chầm chậm rời xa.
Diệp Khai trên mặt nở nụ cười, thân thủ cởi vạt áo Thu Mộng Địch: “Bây giờ tới phiên ta giúp ngươi, để ta xem xem ngươi rốt cuộc có bí mật gì mà ấp a ấp úng tới vậy, khiến ta trong khoảng thời gian này thực tò mò.”
Sắc mặt Thu Mộng Địch hoảng sợ cực độ, nàng vô lực giãy dụa, trong ánh mắt toát ra ý tứ khẩn thiết khiến người không đành lòng nhìn thẳng.
Phó Hồng Tuyết đè lại tay Diệp Khai: “Diệp Khai, dừng lại.”
Diệp Khai nghe lời dừng tay, tìm một cây lược gỗ, ngồi bên cạnh Phó Hồng Tuyết bắt đầu chải tóc, một bên còn oán giận nói: “Ngươi không biết nữ nhân này có bao nhiêu đáng ghét, cả ngày ở bên cạnh ta nói chính mình có bí mật, nói lại chỉ nói có một nửa, ta còn chưa bị nàng độc chết, trước đã bị nàng làm cho tò mò muốn chết.”
Phó Hồng Tuyết lại nói: “Nàng sợ hãi tới vậy, chắc hẳn phải là bí mật rất lớn, cũng là chuyện riêng tư của nàng, ngươi cần gì phải biết.” Nói tới đây, thanh âm chuyển nhu “Ngươi cảm thấy thế nào, còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
Diệp Khai khẽ nhíu mày: “Ta cũng không biết nữa, nếu chống cự được tới lúc kết thúc buổi lễ thì có thể nói chúng ta vận khí tốt, chính là chống đỡ không được cũng không quan hệ, ta biết ngươi nhất định có thể mang ta thoát khỏi nơi này.”
Phó Hồng Tuyết nhặt lên hôn phục ném cho hắn, chính mình cũng động thủ thay. Y cả đời này còn chưa từng mặc qua y phục phiền phức tới vậy, lại còn là trang phục đỏ rực một màu, cài hảo một tầng vạt áo, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc kì lạ.
Y trước đây coi báo thù là mục tiêu duy nhất mà theo đuổi, những việc khác đều không để trong lòng, định ra hôn ước với Minh Nguyệt Tâm, nhưng cũng chỉ là lời nói, vẫn chưa từng thực sự khoác lên người hôn phục chân chính.
Hiện tại có thể nói là lần đầu tiên mặc hôn phục, nhất kiện khoác trên người, nhất thời lý giải phần nào tầm quan trọng của nghi thức này.
Phó Hồng Tuyết mặc xong liếc nhìn Diệp Khai, Diệp Khai cũng đã mặc xong hôn phục, đang nâng tay dùng sợi dây đỏ cột tóc, ngón tay hắn chỉ sợ là linh hoạt nhất trần đời, hành động không tự giác bao hàm mỹ cảm khó diễn tả thành lời.
“Diệp Khai.”
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Tuyết, cánh tay tuyết trắng ẩn hiện sau tay áo dài, gương mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc. Dưới ánh nến mờ ảo, Diệp Khai mi mục như họa.
Biểu tình trên mặt Phó Hồng Tuyết nhất thời ngưng trệ. Diệp Khai đưa tay ở trước mặt y lúc lắc không ngừng, qua một hồi Phó Hồng Tuyết mới khẽ lắc đầu: “Không có việc gì.” Y đi tới cạnh Diệp Khai, tiếp nhận dây cột tóc kia: “Ta giúp ngươi cột.”
Thu Mộng Địch vẫn quan sát hai người bọn họ, trên mặt lộ ra thần sắc thản nhiên, bỗng nhiên mở miệng: “Diệp Khai, cho ta giải dược Tử mộng hoa, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật rất có giá trị.”
Diệp Khai khẽ khàng chà xát cằm: “Ta cảm thấy chỉ có giải dược của Thiên huyễn tán mới có giá trị tương đương giải dược Tử mộng hoa.”
Thu Mộng Địch nhẹ cắn môi dưới, như là hạ quyết tâm gì đó: “Ta trước đây từng nói với ngươi ta có bí mật, ngươi không phải luôn muốn biết vì sao ta nói ngươi nhất định sẽ không thích ta, vì sao ca ca ta luôn khó dễ người của ta, vì sao….”
Nàng nói tới đây, nước mắt kiềm không được trào ra.
“Đó là bởi vì ta là nữ nhân, cũng là nam nhân, vừa là nữ nhi của cha ta, lại cũng là nhi tử của người. Ta……… Ta…….. Ta có thể thích nữ nhân, cũng có thể thích nam nhân. Ta thích mỗi người, ca ca ta đều phải phá hư, bởi vì phụ thân từng nói qua, hài tử của ta…….coi như là tôn tử của người.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nghe tới thiên đại bí mật của vị Nam Hải công chúa này, nhất thời đều có chút không đành lòng.
Thu Mộng Địch thở dài, “Các ngươi đều là người tốt. Diệp Khai, nếu như ta nói, hiện tại ta đã muốn hối hận vì ám toán ngươi, ngươi có tin không?”
Diệp Khai gật đầu: “Tin a, hiện tại ngươi thực sự hối hận. Nhưng qua một lúc nữa, sẽ lại không hối hận.”
Thu Mộng Địch thở dài, cam chịu lời hắn nói, thanh âm trở nên cực thấp: “Ta sẽ nói cho các ngươi bí mật là nhược điểm duy nhất trong võ công của ca ca ta. Võ học Nam Hải chúng ta lắt léo, cùng võ công Trung Nguyên hoàn toàn không giống nhau. Ca ca ta là thiên tài học võ, các ngươi muốn rời đi, nhất định hắn sẽ đến quấy nhiễu, võ công hắn chỉ có một nhược điểm duy nhất, chính là…..”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai yên lặng đem những lời Thu Mộng Địch nói ở trong lòng xác minh lại một lần, bọn họ đều kế thừa tinh hoa võ học bậc nhất, có thể phán đoán ra Thu Mộng Địch là nói thật.
Phó Hồng Tuyết lấy dược hoàn trong tay Diệp Khai đút cho Thu Mộng Địch, đút xong lại điểm mấy yếu huyệt trên người Thu Mộng Địch.
Thu Mộng Địch nhìn Phó Hồng Tuyết, “Phó công tử, thật không ngờ hài tử Dương Thường Phong Dương đại hiệp sinh ra đều anh tuấn như vậy, ta nếu có thể gả cho một trong số các ngươi, cũng coi như cuộc đời này không uổng. Ta cũng tiết lộ cho ngươi một bí mật.”
“Minh Nguyệt Tâm từng bị trúng Âm Dương Sinh Tử Phù. Ngươi cho rằng Âm Dương Sinh Tử Phù này là vì nàng cãi lệnh Công Tử Vũ không chịu gϊếŧ ngươi nên mới bị Công Tử Vũ hạ độc, đúng không?”
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Thu Mộng Địch khẽ cười nói: “Không, không phải. Âm Dương Sinh Tử Phù kia vốn là dành cho Yến Nam Phi. Minh Nguyệt Tâm cùng Yến Nam Phi là tình nhân, mới cam nguyện thay hắn nhận lấy tra tấn của Âm Dương Sinh Tử Phù.”
Phó Hồng Tuyết đích xác không biết tới việc này, giờ phút này nghe nàng nói, những chỗ trước nay mơ hồ không rõ lập tức đều trở nên thông suốt.
Đây là bí mật liên quan tới Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai trước giờ vốn không thích Minh Nguyệt Tâm, nghe nhàm chán, với tay lấy đến khăn voan hồng sắc đùa nghịch, miệng oán giận: “Này cũng tính là bí mật hay sao, đây đều đã là chuyện quá khứ rồi.”
Thu Mộng Địch nói: “Chỉ sợ tương lai ngươi hội cho rằng bí mật này so với giải dược kia còn có giá trị hơn.”
Ngoài cửa vang lên tiếng thị nữ nhẹ giọng nhắc nhở: “Giờ lành đã tới, thỉnh công chúa phò mã đứng dậy.”
Diệp Khai ho khan một tiếng, đem khăn voan đỏ đưa cho Phó Hồng Tuyết: “A nha, ủy khuất ngươi rồi.”
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, ngón tay Diệp Khai hơi hơi rung động, cùng lúc Phó Hồng Tuyết phi thân mà lên. Huynh đệ liên thủ, dùng hết toàn lực ra tay, chỉ một chiêu liền chế trụ kẻ vừa xông vào.
Thu Mông Đan trên người cắm hai đao, một ở chỗ xương tỳ bà, một ngay tại hạ thân. Hắn đau tới tới cơ hồ muốn rống lên, nội tức lại nhanh chóng bị phong bế, yếu huyệt toàn thân bị điểm, một chữ cũng không thốt ra được.
Diệp Khai phủi phủi tay, đối Thu Mộng Địch nói: “Ngươi tặng chúng ta nhiều bí mật như vậy, ta cũng đưa ngươi một phần lễ vật. Từ nay về sau ngươi không có ca ca, lại thêm một muội muội, có phải rất vui vẻ hay không?”
Nước mắt Thu Mộng Địch trào ra, trên mặt lộ ra thần sắc hối hận, mà oán độc trong mắt Thu Mộng Đan dường như hóa thành lửa, cơ hồ có thể đem Diệp Khai đốt thành tro.
Diệp Khai đem huynh muội bọn họ đặt lên giường, lại lấy chăn phủ lên.
Phó Hồng Tuyết đầu đội khăn voan, xem võ công của y, cho dù nhìn không thấy, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sức phán đoán. Diệp Khai vươn tay, chậm rãi mà kiên định nắm lấy tay y: “Phó Hồng Tuyết, công lực của ta bắt đầu biến mất, ngươi cẩn thận chút.”
Hai người cùng nhau đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Thị nữ canh cửa bởi vì thiếu chủ đột ngột xông vào mà lo lắng, các nàng dù sao cũng chỉ là Nam Hải hạ nhân, thiếu chủ tranh đấu, chủ nhân còn không can dự, càng không tới phiên các nàng đi quản, thấy Diệp Khai cùng công chúa đi ra, mới vỗ vỗ ngực, thở phào một tiếng cầm lấy đèn, đi phía trước dẫn đường.
Diệp Khai siết chặt tay Phó Hồng Tuyết, đi bước một hướng tới lễ điện. Phó Hồng Tuyết giả trang làm Thu Mộng Địch, chậm rãi bước đi. Diệp Khai biết đây là lần đầu tiên y phẫn nữ trang, cũng không nghĩ sẽ thuần thục như vậy.
Hắn tính tình vốn hoạt bát, trong tình cảnh nguy hiểm cũng có thể đùa cợt, rất muốn mở miệng trêu đùa Phó Hồng Tuyết một câu, nhưng thật sự không có biện pháp nói rõ, chỉ đành lặng lẽ lấy ngón tay gẩy gẩy bàn tay giấu dưới tay áo dài của Phó Hồng Tuyết. Ngón tay Phó Hồng Tuyết thon dài hữu lực, bỗng nhiên phiên chưởng, đem tay Diệp Khai nắm gọn trong lòng bàn tay mình, khiến Diệp Khai không thể loạn động.
Nam Hải hôn lễ là dựa theo phong tục tiền triều, Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết được sắp xếp ngồi tại hai án tự hắc sắc. Thị nữ cất cao giọng đọc hôn thư, dâng hương tế tự trời xanh, lại đem tro hương bỏ vào một túi gấm hồng sắc.
Diệp Khai trong lòng chấn động, hắn trước đây từng có lần bỏ dở hôn lễ giữa chừng, nhưng cũng không có cảm giác thiêng liêng như lúc này. Phảng phất giống như hôn lễ này là thuận theo ý chỉ Thượng Thiên mà cử hành, không thể thay đổi.
Phó Hồng Tuyết bị dẫn tới trước mặt Diệp Khai, quỳ xuống vái ba vái. Khói nhẹ lượn lờ, tiếng nhạc văng vẳng. Ba vái này tượng trưng cho lễ nghi vợ chồng, là ước hẹn tối trọng yếu trong đời người.
Diệp Khai biết rõ bên dưới lớp hôn phục tinh tế kia là ai, tay vẫn kìm không được khẽ run run. Hắn nắm chặt thành quyền, cố gắng khắc chế cảm xúc chính mình.
Sau khi Phó Hồng Tuyết được nâng về chỗ ngồi, Diệp Khai đứng lên bước tới trước mặt y, cũng quỳ xuống vái ba vái. Hắn vái rất chậm, Phó Hồng Tuyết theo khe hở bên dưới khăn voan thấy Diệp Khai trước mặt mình quỳ lạy, một đầu tóc dài lóe lên một tầng quang mang.
Thị nữ chờ bọn họ lạy xong, cầm một cây kéo xinh đẹp tinh xảo, trước cắt một dải tóc Diệp Khai, sau lại đem một chút tóc hở ra ngoài khăn voan của Phó Hồng Tuyết cắt đi, tại bên cạnh túi gấm đựng tro hương lúc trước, lấy dây mảnh buộc hai lọn tóc lại cùng một chỗ, bỏ vào một túi gấm hồng sắc khác.
Đại lễ hoàn thành, tân khách tới xem lễ đều theo thị nữ dẫn đường lui về nghỉ ngơi.
Diệp Khai cầm lấy tay Phó Hồng Tuyết: “Chúng ta đi.”
Tay áo Phó Hồng Tuyết phất qua án thượng, đem hai túi gấm hồng sắc kia lấy đi.
Thị nữ trông thấy ha ha cười: “Công chúa cần gì phải sốt ruột, chúng ta cũng có thể giúp ngươi thu lại mà.”
Đạp Tuyết, Phù Vân đều là ngựa quý tuyển chọn, suốt đêm phi nước đại, tới tận hừng đông Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai mới hơi thả chậm tốc độ. Phó Hồng Tuyết đem bình nước ném cho Diệp Khai, gió xuân quất mạnh vào mặt, xa xa đã thấp thoáng từng mảng màu xanh mát.
Diệp Khai không đưa tay tiếp nhận.
Phó Hồng Tuyết vội la lên: “Diệp Khai!”
Diệp Khai ngồi thẳng dậy, trong mắt một lần nữa lộ ra mờ mịt bất lực, dược lực trong cơ thể lại muốn phát tác, biến thành cái kia giống như tiểu hài tử cài gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu Diệp Khai.