Bọn họ bận bịu cả ngày, ăn cơm chiều cũng muộn hơn thường ngày một chút. Diệp Khai tâm tình vui sướиɠ, nói với Phó Hồng Tuyết và Liễu Thiên kì thực hắn cũng không am hiểu giang hồ bao nhiêu. Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai mới bước chân vào giang hồ không bao lâu đã trả được đại thù, rời khỏi giang hồ. Nói đến nói đi, những chuyện thực sự thể nghiệm tính ra còn không nhiều bằng Liễu Thiên.
Diệp Khai nói đến vui vẻ, thanh âm lại chầm chậm yếu đi.
Liễu Thiên nhìn chăm chú đôi mắt Diệp Khai, Diệp Khai quay đầu nhìn hắn, tình tự lộ ra nơi đáy mắt khiến Liễu Thiên đau lòng khổ sở. Đau thương kia chợt lóe rồi biến mất, hóa thành vô hỉ vô bi.
Diệp Khai cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, Phó Hồng Tuyết vươn tay ôm eo hắn, kéo hắn tới sát người mình, ôn nhu nói, “Ta uy ngươi.”
Diệp Khai lắc lắc đầu, đẩy bát ra. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết, cư nhiên cười cười. Hắn trước đây rất thích cười, mỗi lần nhìn Phó Hồng Tuyết đều sẽ nở nụ cười, chỉ cần trông thấy Phó Hồng Tuyết sẽ lập tức trở nên sung sướиɠ.
Nụ cười này lại không đẹp chút nào, giống như cố nén đau lòng gượng cười. Dù đã cố hết sức che giấu, nhưng chỉ là lớp ngụy trang vụng về thô ráp của tiểu hài tử. Hài tử đã dùng hết toàn lực nhưng người lớn chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu lớp ngụy trang kia.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn cố gắng bày ra bộ dáng vui vẻ như vậy, trong lòng đau đớn khó nhịn.
Diệp Khai cố gắng duy trì nụ cười, cố quá sức, tới mức đôi môi không ngừng run rẩy. Tới lúc thật sự không thể cố được nữa, mới quay về phía Liễu Thiên, tươi cười trên mặt lập tức biến mất.
Liễu Thiên nói đỡ, “Diệp đại ca chắc đã no rồi. Diệp đại ca, ngươi có muốn ra ngoài chơi chút không? Mùa hè trời tối muộn, bên ngoài vẫn còn sáng, ngủ sớm như vậy không hay chút nào.”
Diệp Khai như đang tự hỏi đề nghị của hắn, muốn cự tuyệt nhưng lại không kháng cự được dụ hoặc, cuối cùng gật gật đầu. Liễu Thiên cười cười lại gần cầm tay hắn, Phó Hồng Tuyết buông Diệp Khai ra, nhìn theo Liễu Thiên dẫn Diệp Khai ra ngoài.
Nắng trời phủ đầy trời, nhưng đúng là vẫn còn rất sáng sủa.
Liễu Thiên nói, “Ở trong phòng mãi sẽ sinh bệnh. Diệp đại ca, ta dẫn ngươi đi xem cá.” Hắn sợ trời sụp tối, kéo Diệp Khai đi nhanh, nhưng chưa đi được bao xa, Diệp Khai đã dừng lại.
Liễu Thiên hỏi, “Diệp đại ca, làm sao vậy?”
Diệp Khai không nói gì, như đang tự hỏi, một lát sau mới hỏi Liễu Thiên, “Cá, ở đâu?”
Liễu Thiên chỉ về phía hồ nước. Diệp Khai bắt lấy đai lưng hắn, đề khí đạp ngọn cây bay đi, Liễu Thiên chỉ cảm thấy từng đợt gió rít gào xẹt qua tai, đến khi được buông ra đã ở bên hồ.
Liễu Thiên chứng kiến không thể không ca ngợi, thấy sắc trời không còn sáng được bao lâu nữa, vội bổ nhào vào bên hồ, chỉ chỉ đàn cá uốn lượn dưới nước, “Diệp đại ca, mau đến xem.”
Diệp Khai cùng hắn ngồi sóng vai bên bờ hồ, thấy rõ dưới đáy hồ trong trẻo vảy cá màu bạc chớp động. Hoảng hốt cảm thấy dường như từng có một lúc nào đó, mình cũng bất lực ngắm nhìn cá bơi dưới nước như vậy. Dường như khi ấy cũng khổ sở như bị cả thế giới ruồng bỏ, không biết phải đi đâu. Kí ức này chỉ vụt thoáng qua, hắn không kịp bắt giữ, chỉ còn nỗi đau khi ấy cùng bây giờ, tương thông với nhau.
Hai người họ yên lặng ngắm nhìn, sắc trời càng ngày càng tối, Diệp Khai thần sắc cũng càng lúc càng bi thương. Liễu Thiên âm thầm cầu nguyện, hi vọng ánh dương chiếu rọi lâu thêm một chút, chỉ một chút thôi cũng tốt.
Diệp Khai gục mặt vào đầu gối, gió đem thổi qua ống tay áo hắn không ngừng phất phơ.
Liễu Thiên khổ sở nói, “Diệp đại ca, thực xin lỗi, là ta không tốt. Ta….. Ta…….”
Diệp Khai ngẩng đầu, vươn tay sờ sờ tóc Liễu Thiên, an ủi hắn. Hắn cũng biết nói chuyện, nhưng không thích mở miệng.
Liễu Thiên nói, “Diệp đại ca, ngươi lúc trước thực vui vẻ, vì sao giờ lại khổ sở như vậy? Chúng ta là bằng hữu, ngươi nói cho ta biết được không?”
Diệp Khai nghe xong chấn động, thì thào, “Bằng hữu?”
Hắn xuất thần suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói, “Ta không có bằng hữu.”
Liễu Thiên thấy hắn dường như càng thêm đau lòng, vội la lên, “Ta đây làm huynh đệ của ngươi cũng được, ta cũng nguyện ý chiếu cố ngươi giống như Phó đại ca vậy.”
Diệp Khai càng chân động lớn hơn nữa, bỗng nhảy dựng lên, mờ mịt nhìn chung quanh, như muốn tìm một hướng tránh ra, nhưng lại không biết tránh đi đâu.
Liễu Thiên vội vàng nói, “Diệp đại ca, ngươi đừng đi, cầu ngươi. Ngươi không muốn làm bằng hữu, huynh đệ của ta cũng được. Ta có thể làm của ngươi, tùy ngươi đấy, được không?”
Diệp Khai thống khổ nói, “Ta không cần, ta không cần.”
Liễu Thiên không dám tiếp tục kích động hắn, không ngừng thấp giọng an ủi, “Được được, vậy chúng ta tùy tiện trò chuyện, được chứ?”
Diệp Khai ngưng một hồi, chậm rãi ngồi xuống.
Liễu Thiên từ trong tay áo lấy ra một viên dược hoàn, bóp vụn, từ trong dược hoàn tản ra chùm khói bao quanh người Diệp Khai, qua một hồi mới biến mất.
Diệp Khai đầu tiên bị dọa sợ, sau lại phát hiện mình cũng không bị làm sao, mới hiếu kì nhìn hắn.
Liễu Thiên giải thích, “Sẽ không bị muỗi cắn.”
Liễu Thiên biết Diệp Khai buổi tối chỉ có tâm trí hài tử, tuy gần đây tốc độ trưởng thành có nhanh chút, nhưng dẫu sao vẫn còn cần quan tâm chăm sóc.
Liễu Thiên dang hai tay, lại thêm một viên dược giống vậy bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, “Tặng cho ngươi.”
Diệp Khai lấy viên dược hoàn kia lên.
Liễu Thiên còn đang muốn nói tiếp, đã phát hiện viên dược kia xuất hiện trước mặt mình, nhẹ nhàng dừng lại, sau đó lại thêm ba, bốn viên nữa lơ lửng trước mắt hắn, bay nhanh về phía hắn, ngay khi sắp đυ.ng vào mặt hắn mới chuyển hướng, rơi xuống lòng bàn tay Diệp Khai.
Liễu Thiên còn ba viên dược hoàn giấu trong ống tay áo đều bị Diệp Khai phát hiện lấy ra.
Liễu Thiên khốn đốn cảm khái, hài tử thông minh lại có võ công cao cường thật không dễ dụ. Liếc mắt một cái liền nhìn ra được màn ảo thuật nho nhỏ của mình, còn biến đổi đa dạng diễn lại cho mình xem.
Diệp Khai thấy trên mặt Liễu Thiên biểu tình kinh ngạc, lộ ra tiếu ý, thả lại ba viên dược hoàn vừa lấy vào tay Liễu Thiên, chỉ cất viên dược Liễu Thiên thật sự cho đi.
Liễu Thiên nói, “Đều tặng cho ngươi cả đấy, Diệp đại ca, ngươi thích ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn nữa.”
Diệp Khai không nói gì, một lát sau hỏi hắn, “Vì cái gì?”
Liễu Thiên không hiểu hỏi, “Cái gì vì cái gì?”
Diệp Khai nhíu mi, suy tư một hồi nói, “Ngươi vì cái gì phải làm bằng hữu của ta, vì cái gì cho ta những thứ này?” Hắn đã nghĩ lâu lắm, càng nói càng lưu loát, “Vì cái gì đối tốt với ta như vậy?”
Liễu Thiên đáp, “Bởi vì ngươi là Diệp đại ca.”
Diệp Khai nghi vấn, “Ta là sao?”
Thời điểm nói ra ba chữ này, thanh âm hắn rất thấp, thống khổ tra tấn ẩn trong giọng nói cơ hồ khiến Liễu Thiên rơi lệ. Liễu Thiên trong chớp mắt hiểu ra, hắn rốt cuộc phát hiện Diệp Khai vì sao lại trở nên bi thương tới vậy.
Hắn vội la lên, “Ngươi đương nhiên là Diệp đại ca. Ai nói ngươi không phải? Ta nói cho ngươi, ngươi chính là Diệp đại ca.”
Diệp Khai thở sâu, thật lâu sau mới nói, “Không quan hệ, là ai cũng không quan hệ.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve trái tim mình, “Ta đau…..sắp chết.”
Liễu Thiên vội nói, “Sẽ không, Diệp đại ca, sẽ không đâu.”
Diệp Khai không để ý hắn, qua một hồi lại nói, “Ta làm bằng hữu của ngươi, ngươi giúp ta, được không?”
Liễu Thiên vui vẻ đáp, “Được, có chuyện gì ta cũng đều giúp ngươi.”
Diệp Khai ngước nhìn bầu trời đêm tối đen, lấp lóe ánh sao, chầm chậm ngả người lên cỏ, “Ngươi làm ta biến mất đi, để cho Diệp Khai mà ca ca thích đi ra.”
Hắn nắm tay đặt lên l*иg ngực mình, “Tự ta……làm không được.”