Liễu Thiên vẫn chờ tin tức Diệp Khai, thẳng tới giờ cơm trưa mới thấy Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết dắt tay đi đến. Thần sắc Phó Hồng Tuyết vẫn như thường, Diệp Khai lại mi phi sắc vũ thập phần hoan hỉ, vừa thấy đã biết tâm nguyện đạt thành. Hai người lên tiếng chào Liễu Thiên cùng Băng Di trước.
Phó Hồng Tuyết rửa tay cùng Diệp Khai, Diệp Khai không ngừng nói chuyện với y, nghe ra được vui sướиɠ toát ra từ giọng nói. Phó Hồng Tuyết phần lớn là yên lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại một câu, càng khiến tâm tình Diệp Khai tốt hơn.
Liễu Thiên ngồi nghe một hồi, Diệp Khai đang kể cho Phó Hồng Tuyết nghe mới trước đây mình cùng sư phụ trồng hoa, tất cả đều là những chuyện thực bình thường.
Ngồi vào bàn, Diệp Khai vươn tay cầm bánh bao, cắn một ngụm khen, “Ăn thật ngon.” Hắn đưa bánh bao trong tay cho Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết.”
Liễu Thiên nhìn nhìn dấu răng Diệp Khai trên bánh bao, cảm thấy hôm nay quyết định không ngồi gần Diệp Khai quả nhiên chính xác. Tuy rằng ban đầu hắn chọn chỗ ngồi như vậy chủ yếu vì lo huynh đệ bọn họ bất đồng ý kiến, muốn cách xa Phó Hồng Tuyết một chút.
Vô luận Phó Hồng Tuyết tức giận bao nhiêu, Diệp Khai đều chọn ngồi cạnh y. Nhưng Liễu Thiên cũng không phải Diệp Khai, chịu không nổi lãnh ý toát ra từ trên người Phó Hồng Tuyết, cảm thấy vẫn nên tránh xa chút sẽ an toàn hơn.
Phó Hồng Tuyết ở trên bánh bao Diệp Khai đưa cắn một ngụm, ừ một tiếng, không nói gì.
Diệp Khai đem bánh bao chỉ còn lại hơn phân nửa ăn xong, lại tùy tay cầm lên một cái khác, một mình ăn hết.
Phó Hồng Tuyết gắp bánh bao lên, cắn trước một ngụm mới đưa cho Diệp Khai.
Liễu Thiên nhìn thấy, nghĩ
‘Diệp đại ca, cho ngươi ăn đồ thừa của người khác. Phó đại ca mấy lần phải nếm qua cơm thừa của ngươi, lần này hẳn là đang trả thù ngươi đó.’Phó Hồng Tuyết cẩn thận đánh giá Diệp Khai.
Ba năm rưỡi trước, huynh đệ bọn họ trong ngoài đều khốn đốn, đau khổ phiền não cứ liên tiếp giáng xuống. Giờ nghĩ lại, Diệp Khai khi đó đã mệt mỏi tới mức dung nhan tiều tụy, không còn thần thái phi dương ngày đầu gặp mặt nữa. Hơn nữa y sau khi rớt xuống vực gặp lại Diệp Khai, Diệp Khai khóc tới đỏ hốc mắt, khuôn mặt mỏi mệt, cả người như già đi mấy tuổi.
Nửa năm trước, Diệp Khai rơi vào tay Nam Hải, sau lại vì đại trận của Vô Gian Địa Ngục mà thụ thương, nạn này chưa qua nạn khác đã tới, đến nay nội thương còn chưa khỏi hẳn. Thần thái Diệp Khai nhưng lại dần khôi phục, không khác lần đầu hyunh đệ gặp nhau là bao. Linh động khiêu thoát, vui vẻ hoạt bát. Quãng thời gian ba năm đằng đẵng tựa như vô hình, Diệp Khai cười rộ lên, so với ngày đầu gặp còn rực rỡ hơn.
Phó Hồng Tuyết biết đây là vì từ khi gặp lại, Diệp Khai cùng y đều bên nhau không rời, tâm tình đầy ngập hoan hỉ vui sướиɠ. Y vì chân tình của Diệp Khai mà cảm động, nhu tình trong ngực khiêu động, chờ Diệp Khai ăn xong, rút khăn lau khóe môi Diệp Khai.
Huynh đệ ăn xong đều trở về phòng, hai người họ tới hôm nay mới tính là thật sự hòa hảo. Diệp Khai không muốn cùng y tách ra, Phó Hồng Tuyết cũng không đi luyện công, thay vào đó ở lại trong phòng tán chuyện phiếm.
Diệp Khai tiếp tục cùng y nói về cách trồng hoa cỏ. Phó Hồng Tuyết trước đây chỉ tiếp xúc với một người mẹ nuôi xuất thân từ Ma giáo, cả ngày đắm chìm trong hận ý, sao có thể so sánh với Tiểu Lý Thám Hoa văn tâm lịch sự tao nhã.
Y cũng không muốn đáp cho có lệ với Diệp Khai, ở trong lòng thầm đem mỗi một cây hoa Diệp Khai nhắc tới chuyển thành Diệp Khai, vì vậy đối với cách bón phân như thế nào, thời gian tưới nước cách nhau bao lâu, nâng niu chăm sóc thế nào, hết thảy đều nghe tới thập phần nghiêm túc.
Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai nói xong, hướng hắn nói, “Ngày mai chúng ta ra sau núi, ở đó có một ít hoa cỏ mẫu thân cùng Băng Di mang từ Ma giáo tới.”
Diệp Khai nói, “Đây đều là độc hoa độc thảo, chỉ có Liễu Thiên mới cảm thấy hứng thú thôi.”
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai, “Diệp Khai, nằm cạnh ta một lúc.”
Y một ngày trước vừa vì cảm xúc kích động mà phát bệnh, Diệp Khai nghe vậy liền gật đầu, thân thiết nói, “Mấy ngày nay chúng ta đều mệt mỏi.”
Diệp Khai dùng chân khí biến ảo thành một phi đao, chặt đứt dây buộc màn. Bức màn hai tầng đều cùng rớt xuống, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Phó Hồng Tuyết kéo hắn ôm sát vào lòng. Diệp Khai buổi sáng vừa ngủ, giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nằm cạnh Phó Hồng Tuyết, an ổn yên tĩnh.
Áo khoác của cả hắn và Phó Hồng Tuyết đều cởi ra, treo trên giá cạnh giường, quần áo hai người chồng chéo lên nhau. Diệp Khai nhìn hai cái áo kia một hồi, lại quay đầu nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, sư phụ ngươi dưỡng nhiều kì hoa dị thảo như vậy, không biết hắn có phải cũng cảm thấy tịch mịch không?”
Diệp Khai đáp, “Lão nhân gia hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính cũng khác xa chúng ta, ta thấy sư phụ vẫn rất tiêu diêu tự tại.”
“Ta không hiểu hoa. Bất quá ta biết, Tiểu Lý Thám Hoa đã dưỡng ra một cây hoa tốt nhất trần đời.”
Diệp Khai hiếu kì hỏi, “Là cây nào? Những cây ta kể cho ngươi đều rất tốt, quả thật phân không ra là cây nào tốt nhất.”
Phó Hồng Tuyết trả lời, “Cây hoa tốt nhất kia, tên gọi Diệp Khai.”
Phó Hồng Tuyết không giỏi giả bộ, sẽ không vì dỗ Diệp Khai vui vẻ mà cố tình gạt hắn. Y trong lòng nghĩ như thế nào liền nói như vậy. Lời nói chân thành, so ra còn cảm động hơn mấy câu khen ngợi sáo rỗng hoa lệ.
Dùng hoa để chỉ người là chuyện hết sức bình thường, hoa mai kiêu ngạo, hoa cúc ẩn dật, xưa nay văn nhân đều không ngớt lời ca tụng. Nhưng lời ngợi ca này lại xuất phát từ miệng Phó Hồng Tuyết, đây thật là chuyện hiếm có khó tìm.
Hai má Diệp Khai nóng lên, cảm giác như trở lại thời được sư phụ khen ngợi, thậm chí so với khi đó còn vui vẻ hơn. Vui tới mức thẹn thùng, nhiệt khí thật lâu thật lâu không tiêu tan.
Diệp Khai rất lâu sau mới nói, “Hồng Tuyết, ta kể từ khi rời xa ngươi, mỗi ngày đều phiền não không vui, tựa như cái xác không hồn, chưa từng giống hôm nay tâm tình tốt như vậy.”
Phó Hồng Tuyết khẽ thở dài, “Ta từng nói với mẫu thân sẽ cùng nàng, cùng ngươi hảo hảo sống, ta không nên rời khỏi ngươi.”
Phó Hồng Tuyết cách một tầng trung y khẽ vuốt ngực Diệp Khai, nói tiếp, “Tâm mạch ngươi thụ thương nghiêm trọng, sau lại liên tục mấy tràng đại chiến, không có thời gian dưỡng thương. Liễu Thiên nói nội thương trong tâm mạch ngươi hiện giờ chỉ có thể tạm thời cưỡng chế, muốn khỏi hẳn phải mất rất lâu.Chúng ta qua vài ngày nữa khởi hành tới Hoa Sơn, hy vọng có thể chữa khỏi giúp ngươi. Diệp Khai, ngươi đã từng cứu mạng ta không biết bao nhiêu lần, ta thậm chí còn không thể đếm được.”
Diệp Khai nói, “Chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, cần gì phải nói mấy lời này.”
Phó Hồng Tuyết thấy hắn thần thái tiêu sái y như lần đầu gặp, trong lòng yêu thương dâng trào, vỗ nhè nhẹ lên người Diệp Khai. Y đã quen dỗ dành Diệp Khai mơ hồ, khi vỗ dùng sức rất nhẹ, mang theo ý tứ trấn an.
Diệp Khai cảm thấy ngoài ý muốn, chợt nghĩ tới hai chữ ‘Khai nhi’ Phó Hồng Tuyết từng viết, thầm nghĩ,
‘Phó Hồng Tuyết nói hắn không muốn thành thân sinh con, thế mà lại mua một đống sách dạy cách dưỡng hài tử, sách này hẳn là vì buổi tối chiếu cố ta mà mua. Hắn trước đây một lòng một dạ quyết tâm báo thù, giờ trở thành ca ca ta, liền một lòng một dạ nghĩ muốn làm một ca ca tốt. Phó Hồng Tuyết làm người vẫn luôn nghiêm túc như vậy, không quan tâm có bao nhiêu vất vả. Ta nên làm thế nào mới có thể giúp hắn thoải mái hơn một chút?’Diệp Khai vẫn lo Phó Hồng Tuyết mua sách này là vì có ý muốn thành thân sinh con, giờ phút này rốt cuộc có thể khẳng định y là vì mình, trong lòng vui mừng, kìm không được dùng đầu cọ cọ trên vai Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết ban đêm từng gặp qua Diệp Khai làm nũng vô số lần, nhưng chưa từng thấy hắn ban ngày làm nũng, ôn nhu gọi, “Diệp Khai?”
Diệp Khai thấp giọng ừ một tiếng, thoải mái tới không muốn mở miệng.
Liễu Thiên từ giữa trưa đã cảm thấy Diệp Khai phi thường khoái hoạt, bữa tối gặp lại Diệp Khai, phát hiện Diệp Khai so với lúc trưa càng khoái hoạt hơn. Diệp Khai ngay cả ăn cơm cũng vẫn cười, môi hồng răng trắng, mi mục như họa.
Liễu Thiên nói, “Diệp đại ca, lúc ngươi cười lên thật giống một tiểu hài tử, cứ như từ trước tới nay chưa từng phiền não vậy.”
Ăn cơm tối xong, Phó Hồng Tuyết phong trụ công lực Diệp Khai.
Liễu Thiên nói, “Phó đại ca, ta thấy về sau không cần phong bế nữa. Diệp đại ca cũng sẽ không đả thương người, hắn buổi tối ngay cả nói chuyện cũng không, từ trước đến nay cũng không làm gì ta. Chỉ có ngày đó dùng một chưởng đánh nát cửa phòng ta là có chút dọa người thôi.”
Diệp Khai lại nói, “Vẫn nên phong bế cho an toàn. Liễu Thiên, ta chỉ cần đánh ngươi một chưởng, không biết lúc ấy ngươi có tự cứu được mình không nữa.”
Liễu Thiên chần chừ một lát đáp, “Nếu chỉ đánh một chưởng thì hẳn phải dưỡng nửa năm mới có thể khỏi hẳn. Nhiều hơn vài chưởng sẽ không thể cứu. Diệp đại ca, cầu ngươi thủ hạ lưu tình.”
Diệp Khai chỉ nói đùa với hắn, không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, vỗ vỗ vai Liễu Thiên cười đùa, “Ta sao có thể đánh ngươi được.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Mỗi đêm đều phong trụ công lực cũng không tốt cho thân thể. Diệp Khai, mai ngươi về phòng đi.”
Diệp Khai đồng ý, ôm vai Liễu Thiên, cùng hắn một đường đùa giỡn trở về phòng.
Liễu Thiên mở miệng, “Diệp đại ca, ta buổi trưa vừa trông thấy ngươi đã biết Phó Hồng Tuyết đã đồng ý đi Hoa Sơn.”
Diệp Khai sung sướиɠ khoe, “Đúng vậy, ta chỉ mới cầu hắn một câu hắn đã đáp ứng.”
“Phó đại ca cũng có thể là bị ngươi dọa. Lúc trước hắn không đáp ứng ngươi, là bởi vì các ngươi mới quen chưa lâu, giờ hắn đau lòng đệ đệ, sẽ không nhẫn tâm nhìn ngươi cầu xin hắn.”
Diệp Khai hỏi, “Đúng rồi, ngươi có để ý thấy hôm nay Phó Hồng Tuyết rất khác lúc bình thường không?”
Liễu Thiên đáp, “Cùng bình thường có gì khác nhau đâu.”
Diệp Khai ngạc nhiên, “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện Phó Hồng Tuyết hôm nay thực ôn hòa sao?”
Liễu Thiên lắc đầu, “Một chút cũng không, ôn hòa chỗ nào chứ? Vẫn giống hệt ngày thường lạnh như băng, chỉ không còn tức giận như mấy ngày trước mà thôi.
Diệp Khai đem chuyện hôm nay chọn ra ý chính kể cho Liễu Thiên.
Liễu Thiên nhận xét, “Phó đại ca vừa thấy đã biết là ca ca người, đổi lại là ta, ta cũng không muốn làm đệ đệ. Nam nhân chính là đều muốn làm ca ca, ngươi tưởng tượng cũng hay thật đấy.”
Diệp Khai khinh bỉ hắn quan tâm không đúng trọng điểm.
Liễu Thiên lập tức câm miệng.
Diệp Khai khẳng định nói, “Nhất định là buổi tối ta đã làm gì đó chọc Phó Hồng Tuyết phát bệnh, lại bởi vì chuyện này nên Phó Hồng Tuyết mới trở nên ôn hòa. Hồng Tuyết nói buổi tối ta cầu hắn, không biết rốt cuộc là chuyện gì?”
“Phát sinh chuyện gì Phó đại ca không chịu nói thì chịu rồi, biết làm sao được.”
“Không phải còn có ta sao, buổi tối ngươi hỏi ta là được. Ngươi y thuật tốt vậy khẳng định sẽ có biện pháp.”
“Sẽ đau đấy.”
“Ngươi sợ cái gì, công lực của ta đã bị phong trụ, cũng đâu thể đánh lại ngươi.”
“Vậy ngươi sáng dậy cả người đau nhức cũng đừng trách ta nha.”
Bọn họ hàn huyên một hồi, lại nói đến chuyện sư phụ Diệp Khai.
Liễu Thiên thực tò mò, “Diệp đại ca, sư phụ ngươi trong chốn giang hồ là mỹ nam tử nổi danh. Hắn giờ tuổi đã cao, không khỏi thực đáng tiếc.”
“Không có đâu. Ngươi bình thường nếu chăm chỉ luyện công, cũng đều sẽ trẻ hơn so với người cùng tuổi. Sư phụ ta thần công sớm thành, ta mới trước đây gặp hắn, hắn thoạt nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, lúc ta rời đi, bộ dạng hắn cũng chẳng khác ngày trước là bao. Nếu không phải lão nhân gia hắn từ nhỏ ưu tư hao tổn tinh thần, chỉ sợ thoạt nhìn càng trẻ hơn cũng không biết chừng.”
Liễu Thiên tưởng tượng bộ dạng Lý Tầm Hoan, tiếp tục tán chuyện với Diệp Khai, ánh mắt Diệp Khai dần bị bao phủ bởi sương mù. Chờ khi ánh mắt hoàn toàn mê man, Diệp Khai quay đầu đánh giá hắn, sau khi nhận ra hắn là ai, ánh mắt trở nên lãnh đạm, ngửa đầu nhìn màn. Nhìn một hồi, tự tháo giầy nằm lên giường, tiếp tục nhìn màn.
Liễu Thiên bất đắc dĩ nói, “Diệp đại ca, chẳng lẽ ta còn không dễ nhìn bằng cái màn sao?” Hắn lấy túi châm từ trong ngăn tủ ra, mở ra đặt lên giường, mấy trăm căn kim châm lóe sáng loang loáng.
Liễu Thiên đầu tiên điểm huyệt đạo Diệp Khai, khiến hắn không những công lực bị phong bế, mà còn không thể hoạt động. Diệp Khai bị quản chế, ánh mắt dời về phía hắn, trông thấy mấy kim châm liền lộ ra biểu tình sợ hãi.
Liễu Thiên an ủi, “Diệp đại ca, không cần sợ, rất nhanh thì tốt rồi.”
Diệp Khai càng thêm sợ hãi, lông mi dài không ngừng run rẩy.
Liễu Thiên thấy vậy thì không đành lòng xuống tay, tìm một cái khăn đen che mắt Diệp Khai, an ủi hắn, “Nhìn không thấy sẽ không đau như vậy nữa.”
Phó Hồng Tuyết nhớ Diệp Khai, lững thững bước đến gần cửa sổ phòng Liễu Thiên. Gió đêm xuy phất, làm động từng mảnh lá khô rơi rớt dưới chân. Một gốc cây bị gió tạt nghiêng ngả, Phó Hồng Tuyết cúi người vươn tay đẩy nó về, bỗng nhiên lại nghe được tiếng Diệp Khai kêu lên sợ hãi.
Y rất quen thuộc tiếng Diệp Khai, vừa nghe liền biết Diệp Khai đang chịu đau đớn.
Liễu Thiên sẽ không bao giờ thương tổn Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết hít sâu vài hơi, cường áp đau đớn trong lòng.
Diệp Khai kêu một tiếng sợ hãi xong liền yên lặng xuống.
Phó Hồng Tuyết ổn định tâm thần,đang muốn xoay người rời đi, bên trong lại truyền tới tiếng khóc Diệp Khai.
38. Ca ca, ta không muốn chếtPhó Hồng Tuyết dừng bước.
Diệp Khai khóc một hồi, một lát sau nức nở kêu một tiếng, “Ca ca.”
Hắn biết rõ Phó Hồng Tuyết không có ở đây, chỉ cảm thấy thống khổ khó nhịn, không biết phải gọi ai, mới không ôm hy vọng kêu một tiếng.
Phó Hồng Tuyết không thể nhịn được nữa, lao tới trước cửa sổ, trong nháy mắt điểm thụy huyệt trên người Liễu Thiên. Xuyên qua cửa sổ vào phòng, giải huyệt đạo Diệp Khai, ôm hắn vào ngực. Diệp Khai vươn tay ôm cổ y, dùng khí lực như muốn đem cả thân thể mình cùng tiến vào lòng Phó Hồng Tuyết mà dựa sát vào y.
Diệp Khai được mang về đến phòng Phó Hồng Tuyết đã dừng khóc. Phó Hồng Tuyết không đốt đèn, gỡ khăn đen che mắt hắn ra. Diệp Khai chặt chẽ dán lên người y.
Phó Hồng Tuyết thử gọi hắn, “Diệp Khai.”
Không có phản ứng.
Phó Hồng Tuyết lại gọi,“Khai nhi?”
Diệp Khai hơi hơi ngẩng đầu, nhìn y một cái.
Phó Hồng Tuyết không nghĩ hắn sẽ có phản ứng, mừng rỡ, rút khăn lau nước mắt trên mặt hắn, ôn nhu nói, “Khai nhi, không cần sợ, ca ca ở đây.” Y đã dần mò mẫm ra cách nói chuyện với Diệp Khai buổi tối, câu đầu tiên trấn an hắn trước đã.
Y ôm Diệp Khai nằm xuống, không ngừng vuốt lưng Diệp Khai.
Hồi lâu sau, thân thể Diệp Khai dần nhũn ra, bắt đầu rời khỏi người Phó Hồng Tuyết, ngã xuống nệm. Đây là biểu hiện hắn mệt nhọc.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn đắp chăn cẩn thận.
Diệp Khai ôm tay áo Phó Hồng Tuyết, đem tay áo y áp lên mặt, qua hồi lâu thấp giọng gọi, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết nhẹ vỗ về hắn.
Diệp Khai dùng thanh âm nhỏ tới cơ hồ nghe không rõ nói, “Ca ca, ta không muốn chết.”
Hắn dùng cả hai tay che mặt, nức nở nói, “Cầu ngươi.”
Phó Hồng Tuyết trong lòng đau xót, ôn nhu an ủi, “Khai nhi, ca ca còn đây ngươi sẽ không phải chết.”
Diệp Khai trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài, hiển nhiên không tin lời Phó Hồng Tuyết nói.
Hắn thở dài rất nhẹ, dừng trong lòng Phó Hồng Tuyết lại nặng tựa ngàn cân. Y chưa từng thấy Diệp Khai thở dài đạm mạc, lại vô vọng tới vậy. Phảng phất như thống khổ đã khiến Diệp Khai buổi tối trưởng thành chỉ trong một đêm.
Phó Hồng Tuyết không biết nên làm thế nào mới có thể khiến hắn tin tưởng. Cõi lòng y tràn đầy chân tình cùng đau xót, nhưng vẫn không cách nào biến Diệp Khai trở lại vô ưu như trước đây.
Diệp Khai dựa sát vào người y, nửa mê nửa tỉnh.
Phó Hồng Tuyết nhìn hàng mi thật dài của hắn không ngừng run rẩy, chỉ sợ ngay cả trong mộng cũng không được an bình.
Đêm đó Diệp Khai giống như khi còn trên đỉnh Vân Thiên, tự phong bế chính mình. Phó Hồng Tuyết phát bệnh, lôi kéo quần áo Diệp Khai, hai người cùng lăn xuống giường. Diệp Khai bị y đè, hô hấp không được, mới từ trong phong bế tỉnh lại.
Diệp Khai ôm Phó Hồng Tuyết đang phát bệnh khóc rống. Mang tâm trí hài tử thì có thể nghĩ được cách gì. Diệp Khai bị dọa tới sắc mặt xanh trắng, cuối cùng gỡ tay Phó Hồng Tuyết túm lấy quần áo mình ra, chạy ra khỏi phòng.
Kỳ thật rất muốn hỏi Diệp Khai buổi tối một chút, trời không sao tối đen như mực, trên người bị thương nặng như vậy, một mình chạy ra ngoài có sợ hay không, xung quanh lạ lẫm như vậy, làm sao tìm được phòng Liễu Thiên.
Gần sáng, Diệp Khai mở to mắt. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết một hồi, chậm rãi ngồi dậy, rời khỏi giường.
Hắn vừa động Phó Hồng Tuyết liền tỉnh, nhưng y muốn biết trong lòng Diệp Khai nghĩ gì, muốn biết Diệp Khai định làm gì, nên không lập tức gọi hắn.
Diệp Khai chân trần đi ra cửa phòng, đi rất chậm, nhưng không hề quay đầu lại. Đi đến trước cửa, Diệp Khai ngừng lại, tay vươn ra đẩy cửa có chút run rẩy. Hắn chần chờ một hồi, như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn tủ quần áo, đi lại đó.
Diệp Khai mở tủ quần áo, từ trong ngăn tủ lấy ra hôn phục của hắn và Phó Hồng Tuyết. Diệp Khai vươn tay nhẹ vuốt ve hai kiện quần áo kia, đây là quần áo hai người mặc vào ngày Phó Hồng Tuyết dẫn hắn tới Vô Gian Địa Ngục.
Diệp Khai vuốt một hồi, chậm chạp vô lực quỳ xuống, thấp giọng nói, “Ta gọi Phó Hồng Tuyết, ngươi kêu Diệp Khai, ngươi là bằng hữu của ta, cũng là huynh đệ của ta.”
Thanh âm hắn thực ôn nhu, giống hệt ngữ khí sáng ngày đó lúc vừa rời khỏi đỉnh Vân Thiên Phó Hồng Tuyết nói với hắn.
Trên đời này, không có bất cứ ai so với Phó Hồng Tuyết có thể thấu hiểu được nỗi đau trong lòng hắn lúc này. Những thứ ngươi hằng tin tưởng, hết thảy đều là giả dối. Thân nhân không phải của ngươi, ôn nhu cũng không dành cho ngươi, chỉ có thống khổ cùng bản thân phủ quyết mới thuộc về ngươi.
Phó Hồng Tuyết trong chớp mắt như trở lại trước mộ phụ thân, ngày đó Hoa Bạch Phụng nói với y, “Ngươi không hiểu, chúng ta so với mẫu tử bình thường cũng không có gì khác.”
Phó Hồng Tuyết đau triệt nội tâm, “Ta đúng thật không hiểu, khi ta thấy cách ngươi đối xử với Diệp Khai, ta liền hiểu rõ hoàn toàn!”
Diệp Khai chống tay xuống đất, chầm chậm đứng dậy. Hắn thật cẩn thận gấp quần áo lại,giống như đây là bảo vật trân quý nhất đời. Chân trần dẫm lên nền đất, lần này không chút do dự trực tiếp đẩy cửa phòng.