Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phó Bản Tận Thế: Đoàn Tàu Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 25: Thiên tai lạnh giá 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tầng hầm rõ ràng ấm hơn so với trên mặt đất, độ ấm khoảng âm hai mươi độ, giống như có máy sưởi, khác biệt rõ so với cái lạnh âm bốn mươi độ bên ngoài.

Ở tầng hầm thứ nhất có nhiều nhà hàng lẩu, quán ăn, quán cháo và quầy thức ăn chế biến sẵn. Rõ ràng chúng đã bị bỏ hoang gần một tuần. Cô không đυ.ng vào những thực phẩm còn lại, chỉ lấy một ít rong biển khô, sò điệp khô, hải sâm khô và gạo cho vào ba lô.

Vừa xuống tầng hầm thứ hai, một mùi hương đặc biệt xộc vào mũi cô. Đó là mùi khói gỗ cháy hòa quyện với mùi thức ăn. Cô cẩn thận tiến dọc theo tường, cảm giác có người ở đây.

Đi thêm khoảng trăm mét, cô thấy một ngọn lửa nhỏ toát ra ánh sáng ấm áp, xua tan bóng tối trong tầng hầm của trung tâm thương mại.

Đó là một đống lửa trại đơn sơ, xung quanh có vài người ngồi. Cô đếm được năm phụ nữ, ba người đàn ông và ba đứa trẻ, tổng cộng mười một người. Quần áo của họ không nhiều, trông mệt mỏi, xung quanh đống lửa rải rác các túi bao bì, trên lửa có một cái nồi nhỏ đang nấu cháo.

“Mẹ kiếp, không biết bên ngoài thế nào rồi. Cái đống mưa đá này bao giờ mới ngừng lại?” Một người phụ nữ trung niên nói, giọng khàn khàn.

“Ai mà biết được, tôi không dám lên tầng một nữa. Vừa đến gần là lạnh cóng hết người,” một chàng trai tóc vàng than thở.

“Mẹ ơi, bao giờ chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng ta? Con lạnh quá, con muốn về nhà…” Cô bé tầm bốn, năm tuổi thút thít trong lòng mẹ.

“Con yêu ngoan nào, uống bát cháo ấm là sẽ hết lạnh ngay. Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến thôi,” người mẹ vỗ về, ánh mắt dịu dàng mà lo lắng.

Chàng trai tóc ngắn nhai một miếng bánh quy, lười biếng nói, “Cảnh sát sẽ không đến đâu, họ cũng…”

Người phụ nữ lườm anh ta, bịt tai đứa trẻ lại. Trước cái nhìn giận dữ của cô, chàng trai tóc ngắn im bặt, tiếp tục nhai bánh quy.

Nhìn chung, nhóm người này có vẻ thê thảm, có lẽ họ đã mắc kẹt ở đây.

Cô bặm môi, cố ý tạo tiếng bước chân to hơn, tiến về phía ánh lửa.

“Ai đó!? Ai đang trốn ở đó?” Chàng trai tóc ngắn nhảy dựng lên, mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

“… Đừng lo, tôi không có ác ý.” Cô nói nhẹ nhàng, từ từ tiến lại gần đống lửa. Ánh lửa vàng nhạt chiếu lên bộ quần áo trượt tuyết xanh da trời và chiếc mũ lông, khiến cô trông thân thiện và gần gũi.

Chàng trai tóc ngắn nheo mắt nhìn cô, vẫn cảnh giác, “Cô là ai? Cũng trốn trong trung tâm thương mại này mấy ngày qua sao? Có bao nhiêu người đi cùng cô?”

“Tôi từ bên ngoài vào, chưa từng đến trung tâm này, chỉ đến để tìm một vài thứ.” Cô đáp bình tĩnh, nhưng tránh trả lời câu hỏi cuối cùng.

“Bên ngoài vẫn đang mưa đá mà? Cô đến bằng xe bọc thép sao?” Chàng trai tóc vàng đứng lên hỏi.

“Cảnh sát đến cứu chúng ta rồi phải không? Chúng ta có thể ra ngoài được không?” Người phụ nữ ôm đứa trẻ kích động hỏi.

Cô im lặng, suy nghĩ lời để nói. Nếu nói sự thật, tình hình của họ sẽ càng bi đát hơn, vì trung tâm thương mại không phải là nơi trú ẩn lâu dài.

“Chuyện này dài lắm, vào đây sưởi ấm rồi nói. Mà đống củi này lấy từ đâu? Đốt trong nhà có sợ khí CO không?” Cô tỏ vẻ thoải mái, ngồi xuống bên đống lửa, tháo găng tay ra để hơ lửa.

Mọi người nhìn nhau, rồi cũng ngồi xuống. Họ đã ở đây từ ngày đầu tiên khi thảm họa bắt đầu, rất mong biết tin tức bên ngoài.

Cô trò chuyện với họ một lúc lâu, hiểu rõ lý do họ tụ tập ở đây.

Thì ra, ngày mưa đá đầu tiên, họ đang mua sắm thì bão đá trút xuống, đập vỡ kính khiến nhiều người bị thương. Lúc đó, khoảng hơn trăm người đã trú trong trung tâm, nhưng sợ mái kính cũng sẽ vỡ nên họ dồn xuống tầng hầm.

Khi mưa đá tạm ngưng, họ báo cảnh sát, quân đội đã đến giải cứu vài đợt, đưa người dân về nhà. Tuy nhiên, sau đó mưa đá dày đặc trở lại, điện cúp, nhiệt độ hạ nhanh, nhóm còn lại bị mắc kẹt và không có thêm cứu trợ.

“May mà tầng này có nhiều nhà hàng, đồ ăn vẫn đủ dùng. Còn củi thì bọn tôi đập ghế ra đốt. Không biết sau này phải đền bao nhiêu đây!” Người phụ nữ trung niên tiếc rẻ thở dài. Trước đây bà thích đi bộ và ghé trung tâm này, giờ thì “ở hẳn” luôn.

“Thế không phải chỉ có mười một người thôi nhỉ? Những người khác đâu rồi?” Cô nhìn quanh, theo mô tả thì vẫn phải còn ít nhất hai, ba chục người.
« Chương TrướcChương Tiếp »