Chương 2: Trạm đầu tiên

Những cuộc đối thoại tương tự diễn ra lặp đi lặp lại giữa những người xung quanh, không ngừng có người bừng tỉnh, kẻ kinh hô, thậm chí có người gõ cửa toa, gọi nhân viên tàu…

"Đó vẫn chưa phải điều tệ nhất đâu, nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem…" Người đàn ông trẻ tuổi quay đầu về phía cửa sổ, cau mày.

Dung Huệ nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy khung cửa sổ hợp kim trắng lúc trước đã biến thành khung gỗ cổ kính, được trang trí bằng hoa văn dây hoa bìm bìm đang nở. Vách toa tàu cũng đã thành vách sắt, hoàn toàn mang dáng vẻ của một toa tàu cổ điển.

“Bốp!” Một khối vật thể dính đầy máu không rõ là gì bất ngờ đập vào cửa sổ, Dung Huệ nhìn kỹ hơn thì thấy trong khối dính ấy bỗng nhiên hiện lên một con mắt đỏ lòm! Nó nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chứa đầy ác ý. Dung Huệ cảm thấy lạnh sống lưng, cảnh tượng này làm cô hoảng sợ không ít.

“Bốp! Bốp! Bốp bốp!” Hàng loạt những khối thịt không rõ nguồn gốc như đang mưa trút xuống cửa sổ, máu me loang lổ nhuộm đỏ khắp mặt kính.

Dung Huệ vội vàng quay đi, cảm giác nổi da gà khắp người như muốn nhấn chìm cô.

“Đây… đây là thứ quái quỷ gì vậy!?” Cổ họng Dung Huệ nghẹn lại. Cô cũng nhận ra, bên ngoài cửa sổ luôn là một màn đêm đen đặc không thể xuyên qua, nhưng tàu của cô là chuyến tàu lúc 9 giờ sáng, tại sao bây giờ lại là đêm tối? Hàng loạt dấu hỏi dường như đang chập chờn quanh đầu cô.

"Bíp————" Đột nhiên, loa tàu phát ra một âm thanh điện từ chói tai, khiến mọi người phải bịt tai lại. Âm thanh nhiễu nhanh chóng biến mất, toa tàu rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Một giọng nữ máy móc, lạnh lẽo vang lên:

【Xin chào quý hành khách

Chào mừng đến với Chuyến Tàu Tận Thế

Hãy cố gắng sống sót qua trạm đầu tiên

Chúc các bạn may mắn】

Giọng nói từ loa im bặt, không ai dám lên tiếng. Ngay sau đó, một màn hình ảo hiện lên trước mặt Dung Huệ, to bằng một chiếc màn hình máy tính, giống như giao diện của một trò chơi thực tế ảo. Dung Huệ liếc nhìn xung quanh, ai cũng đờ đẫn nhìn vào khoảng không phía trước, có vẻ như mỗi người đều có một màn hình riêng nhưng không thể nhìn thấy màn hình của người khác.

Ngay sau đó, từng dòng chữ hiện lên trên màn hình:

【Xin chào người chơi Dung Huệ

Bạn đã được liên kết với Hệ Thống Tàu Tận Thế

Hãy nỗ lực hết sức để sống sót qua trạm đầu tiên

Trạm đầu tiên sắp đến

Đếm ngược 3 phút: 180s, 179s, 178s…】

Không! Sao lại bắt đầu đếm ngược rồi? Dung Huệ ngơ ngác, những người trên giường gần đó cũng bắt đầu xì xào bàn tán và than phiền. Chữ “sống sót” trên màn hình khiến nhiều người sợ hãi.

Trên màn hình hiện lên một khung thông báo khác:

【Người chơi Dung Huệ

Hệ thống sẽ cung cấp cho bạn một ba lô ảo

Hãy chọn ba vật phẩm để mang vào phó bản trạm đầu tiên】

Ngay lập tức, một hình ảnh ba lô đơn giản xuất hiện trên màn hình, khi mở ra chỉ có ba ô trống. Dung Huệ thử chạm vào màn hình với chai nước khoáng bên cạnh mình.

【Vật phẩm thứ nhất: Nước Tinh Khiết Wahaha】

Chai nước trên tay cô biến mất và xuất hiện trong ba lô của hệ thống! Đây chẳng phải là kiểu không gian trong tiểu thuyết sao?

Dung Huệ tiếp tục chọn thêm một chai nước nữa, và trong ô hiển thị của ba lô, góc phải bên dưới biểu tượng nước xuất hiện số “2”, có vẻ những vật phẩm cùng loại có thể xếp chồng lên nhau trong ba lô hệ thống.

Thấy thời gian đếm ngược sắp hết, Dung Huệ vội vã chọn thêm một gói bánh mì và hộp ảnh Polaroid yêu quý của mình. Đồ cô có trong tay chỉ có chừng đó.

【Ba lô đã đầy】

Loa trên tàu lại bắt đầu phát ra thông báo:

【Kính chào quý hành khách

Trạm đầu tiên đã đến

Hãy mang theo đồ cá nhân và xuống tàu】

Ngay sau đó, đầu Dung Huệ choáng váng, và cô mất đi ý thức.

……