Chương 16: Thiên tai lạnh giá 7

Ăn một lúc, cô cảm thấy người nóng bừng, môi vừa tê vừa cay, lúc này chính là lúc chè đá xuất hiện. Một miếng chè ngọt mát đi vào, cảm giác đau rát trong miệng lập tức tan biến, Dung Huệ thấy mình có thể chiến đấu thêm mười hiệp nữa.

Tuyết ngoài cửa vẫn rơi không ngớt, trong tiếng gió rít và tiếng tuyết lạo xạo, cô ngồi ăn lẩu trong căn phòng ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác này, trong lòng có chút bình yên và hạnh phúc khó tả.

Cô thầm mong mỗi phó bản đều thoải mái như vậy, mặc dù biết điều này là không thể. Ngay cả phó bản cực lạnh này, chắc chắn cũng ẩn chứa vô vàn hiểm nguy đang chờ cô phía trước.

Ăn no nê, vẫn còn ba phần tư nguyên liệu trong nồi lẩu, cô bọc lại bằng màng bọc thực phẩm, không lo hư hỏng vì nhiệt độ hiện tại đã đủ thấp.

Nhìn đồng hồ đã 7 giờ rưỡi, ngoài trời đã tối đen, ăn uống no say, cô chuẩn bị chỗ ngủ cho mình.

Nhiệt kế phòng khách chỉ còn 8 độ C, nhiệt độ tiếp tục giảm. Nếu không muốn đêm nay bị lạnh cóng, cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng.

Khi vừa được đưa đến, nhiệt độ chỉ khoảng 23-24 độ C, giường của chủ cũ khá đơn sơ, chỉ có một tấm chăn điều hòa, không đủ chịu nổi thời tiết này, chưa kể nhiệt độ có thể giảm sâu hơn vào ban đêm.

Cô lục tìm quanh nhà, phát hiện có hai tấm chăn nặng khoảng 8 cân, tuy không quá dày nhưng tạm được. Cô trải hai lớp chăn lên giường, thêm một tấm đệm sưởi điện và đắp lên trên cùng là chiếc chăn lông vũ cô đã mua từ cửa hàng đồ ngoài trời.

Tối nay cô cũng không định cởi quá nhiều quần áo để phòng ngừa trường hợp bất trắc. Cô cũng đặt miếng giữ nhiệt bên cạnh, nếu mai trời quá lạnh, cô sẽ dán thêm vài miếng để giữ ấm.

Chỗ ngủ đã sẵn sàng, Dung Huệ tạm thời chưa muốn ngủ, cô quyết định dành mỗi ngày một chút thời gian để tập thể dục.

Là một sinh viên và nhân viên văn phòng khá “mong manh”, trong từ điển của cô hiếm khi có hai chữ “vận động”. Nhưng trong thế giới phó bản, khả năng vận động là rất quan trọng.

Giống như lần trước khi xảy ra cháy lớn ở tầng cao, nếu sức cánh tay của cô đủ mạnh, cô hoàn toàn có thể leo lên mái nhà, cô đã thấy có người xử lý tình huống tương tự trên kênh công cộng.

Nhưng với cánh tay yếu ớt của mình, dù có trèo ra ban công, cô cũng rất dễ rơi xuống chứ đừng nói đến việc leo lên. Cảm giác sinh tử căng thẳng khiến Dung Huệ quyết tâm phải luyện tập thêm, ít nhất phải chạy nhanh, nhảy cao.

Cô làm ba hiệp burpee, 50 cái gập bụng và 10 phút plank, rồi kiệt sức ngã ra giường. Cô nhận ra bản thân vẫn còn quá yếu, việc rèn luyện cần phải diễn ra từ từ.

Sau khi kiểm tra chỉ số cá nhân, cô thấy thể lực của mình đã giảm xuống còn 850 điểm. Dung Huệ đi rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, thoải mái nằm trong chiếc giường ấm áp đã được chuẩn bị sẵn.

Chiếc chăn được làm ấm bằng tấm đệm điện giống như một vòng tay ấm áp ôm lấy cô, khiến cô thầm nghĩ, thật tuyệt vời khi có đệm sưởi - một phát minh vĩ đại của loài người!

…………………….

Sáu giờ sáng, Dung Huệ bị đánh thức bởi tiếng còi báo động. Cô vừa định ngồi dậy thì đã bị làn không khí lạnh lẽo làm cho rùng mình.

Cánh tay để bên ngoài chăn tê cóng và ngứa ran, cô vội rụt tay vào trong chăn và cuộn tròn người lại để giữ ấm.

Cái lạnh như thấm vào xương tủy, đến nỗi mũi cô bị buốt đau, không thể suy nghĩ gì nữa.

Sau khi nằm im trong chăn một lúc, cô dần nghe rõ nội dung từ loa phát thanh: “Xin mọi người chú ý, nhiệt độ giảm đột ngột không rõ nguyên nhân đang lan rộng khắp cả nước. Xin hãy gọi người thân thức dậy, thực hiện các biện pháp giữ ấm để đối phó với thời tiết khắc nghiệt. Xin hãy lưu ý…”

Tiếng còi cứ vang lên liên tục, chắc chắn đã đánh thức cả khu dân cư. Nếu không có cảnh báo kịp thời, có lẽ nhiều người sẽ bị đóng băng trong giấc ngủ.

Nhà của Dung Huệ đã được lắp thêm lớp cách nhiệt và vải nỉ, nhiệt độ trong phòng ấm hơn ngoài trời nhiều nhưng vẫn lạnh đến kinh hoàng. Cô cảm giác như đang ngủ trong tủ đông.

Cô run rẩy rời giường, mặc vào quần áo giữ nhiệt bằng nỉ, sau đó là quần áo lông chuyên dụng cho hoạt động ngoài trời, dán thêm hai miếng sưởi dưới chân, cuối cùng mới cảm thấy ấm hơn.