"Nhưng làm sao cô biết người sống đó là cậu ta? Ở đây tối như vậy, có lẽ có người không thể nói chuyện hoặc ở xa. Cho dù ban đầu là cậu ta, có lẽ cậu ta đã bị ma nhập rồi!"
"Nếu cậu ta là quỷ thì bây giờ tôi hẳn đã chết rồi." Thẩm Thanh Nguyệt cố gắng nói thêm lần nữa: "Quỷ hẳn phải chịu sự hạn chế của một số quy tắc, chỉ khi chúng ta ngã xuống mới có thể gϊếŧ chúng ta. Chúng ta không nên tự làm loạn…"
Tề Mãn trực tiếp ngắt lời cô: "Nhưng làm sao cô biết quỷ không thể lên được, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi! Có lẽ một lúc nữa, quỷ sẽ lại bắt đầu gϊếŧ người!"
Trong giọng nói của Tề Mãn đầy sự hoảng loạn cố kìm nén, hắn ta càng nói càng chắc chắn: "Người này không ổn, cậu ta chính là quỷ, nếu cậu ta lại gần thì tôi sẽ chết chắc."
Bạch Linh mím môi: "Nhưng tôi không phải!"
"Trước đó cậu không phải đã nói trên người cậu có quỷ sao! Tại sao con quỷ đó không gϊếŧ cậu?"
Bạch Linh há miệng: "Chị Thanh Nguyệt nói đó là ảo giác."
"Cô ấy nói là cậu tin à? Các người đang lừa dối!" Tề Mãn đột nhiên kích động hét lớn: "Các người đều không ổn!"
Thẩm Thanh Nguyệt không phản bác lại lời Tề Mãn, rõ ràng hắn ta không nghe lọt tai. Không gian này tự mang theo một cảm giác áp bức kỳ lạ, có thể khơi dậy nỗi sợ hãi vô hạn trong lòng người. Mà nỗi sợ hãi của một người thì không thể kiểm soát bằng lý trí.
Nói rằng Bạch Linh bị quỷ nhập thì hiện tại Tề Mãn và Lưu Tiểu Nhược bị nỗi sợ hãi hoàn toàn khống chế có lẽ mới là trở ngại lớn nhất để họ có thể rời đi.
Trong số những người chơi này, hiện tại vẫn nhớ đến việc tìm Ngạc Tự, ngoài cô ra, ngược lại là Bạch Linh lần đầu tiên vào phó bản.
"Bạch Linh." Thẩm Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Tiếp tục đi."
Bạch Linh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. Cậu cầm bật lửa trên tay, dịch chuyển sang một bên.
Quả nhiên, một khi cậu rời khỏi khu vực ban đầu, vách đá dưới tay trở nên vô cùng thô ráp và sắc nhọn.
Độ cong của bức tường này không sâu, Bạch Linh phải cố hết sức áp toàn bộ lưng và đầu vào tường, tập trung vào từng thớ cơ của mình, sau đó dùng tay mò về phía trước.
Không lâu sau, bắp chân của Bạch Linh bắt đầu run dữ dội.
Mỗi lần nhấc chân đã mềm nhũn lên, tim cậu đều đập thình thịch, rất sợ mình sẽ ngã xuống.
Trong khi đó, Tề Mãn dường như đã khẳng định Bạch Linh không ổn, thực sự không muốn lại gần cậu, sau khi mắng vài câu, hắn ta cũng bắt đầu di chuyển về phía trước, muốn tránh xa Bạch Linh đang tiến về phía mình.
Bạch Linh chỉ tập trung dán vào tường tiến về phía trước, đồng thời theo lời nhắc của Thẩm Thanh Nguyệt, thỉnh thoảng dừng lại và cố gắng giơ cánh tay lên, áo ngủ bị kéo lên để lộ một đoạn eo thon nhỏ, sau đó dùng bật lửa soi sáng khu vực trên đầu rồi đợi Thẩm Thanh Nguyệt xem.
"Thấy chưa?"
"Ừ, tiếp tục đi."
Giọng nói của Thẩm Thanh Nguyệt càng trở nên dịu dàng hơn, Bạch Linh cố gắng hết sức giống như một đứa trẻ muốn giúp đỡ ba nên lắc lư khiêng một món đồ quá nặng.
Ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Tiếc là họ vẫn không tìm thấy Ngạc Tự trên vách đá, cũng không thấy chỗ nào có thể trèo lên.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thở của Bạch Linh càng trở nên hỗn loạn.
"Mệt thì nghỉ một chút."
Bạch Linh do dự một chút: "Tôi, tôi vẫn có thể đi..."
"Đừng cố nữa." Thẩm Thanh Nguyệt cảm thấy không ổn: "Cậu không sao chứ?"
Bạch Linh do dự một lúc, cắn môi, cuối cùng vẫn nói rất nhỏ: "Tôi vẫn cảm thấy... có quỷ."
Vì lời chất vấn của Tề Mãn, Bạch Linh đã nín nhịn nửa ngày mới không dám nói rằng cậu cảm thấy có quỷ chạm vào mình.