Nhưng khi nhìn cẩn thận, cô lại lật ngược suy nghĩ trước đó, vẻ đẹp của đứa trẻ này không có tính công kích.
Làn da Bạch Linh trắng trẻo, mái tóc mềm mại, ngũ quan tinh xảo đến mức hơi giống con gái, hai má vẫn còn chút mũm mĩm. Trên người đang mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt mềm mại.
Nói Bạch Linh giống yêu quái đi gϊếŧ người thì không bằng nói cậu giống như vật hiến tế sắp dâng cho tà thần...
Vật hiến tế xinh đẹp...
Đúng vậy. Thẩm Thanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi buồn cười.
Lúc này Bạch Linh hẳn là đã bị tình hình hiện tại làm cho sợ hãi. Hốc mắt cậu đỏ hoe, đôi mắt đen láy, hàng mi dài hơi ướt trông vô tội và đáng thương, đặc biệt là ánh mắt khi cậu nhìn người khác, mang theo sự tin tưởng và ngoan ngoãn tự nhiên, giống như một chú cừu non mới sinh.
Chú cừu non yếu ớt và trắng trẻo, lúc bước đi còn loạng choạng, vẫn chưa biết gì về thế giới này. Ngay cả khi trước mắt là một con sói đội lốt cừu, cậu cũng có thể ngốc nghếch lắc đầu vẫy đuôi đi tới chào hỏi nó.
Thẩm Thanh Nguyệt bắt đầu nghi ngờ, số lượng khán giả tăng lên không phải vì cô gặp nguy hiểm, mà chỉ vì... Bạch Linh.
Là người mới lần đầu vào phó bản, cậu chưa có hệ thống, đương nhiên cũng không có kênh phát sóng trực tiếp.
Khán giả muốn xem Bạch Linh thì sẽ chọn xem ở kênh của cô.
Mức tăng hiện tại không còn đáng sợ như lúc đầu nhưng ngay cả khi Thẩm Thanh Nguyệt tắt bật lửa, số lượng khán giả vẫn không ngừng tăng lên, chỉ là rất chậm, nếu mở ra thì sẽ tăng nhanh hơn một chút.
Cô nghi ngờ những khán giả này có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn người chơi trong bóng tối này.
Cô chỉ có thể mượn chút ánh sáng của bật lửa để nhìn thấy khuôn mặt và một chút xương quai xanh của Bạch Linh. Nhưng khán giả lại có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể Bạch Linh.
Thiếu niên đẹp trai mặc bộ đồ ngủ tay ngắn và quần đùi, đôi mắt sợ hãi đỏ hoe trông như sắp khóc đến nơi, đôi chân trắng trẻo run rẩy, ngay cả những ngón chân cũng căng chặt, cố hết sức áp sát vào bức tường đá phía sau, cũng không dám cử động.
Trông thực sự rất hấp dẫn.
Phải đợi đến lần sau vào phó bản ở một nơi sáng sủa, đứa trẻ này còn không biết sẽ nhận được sự chú ý như thế nào.
Thẩm Thanh Nguyệt hơi kinh ngạc. Nếu Bạch Linh có thể nhận được số điểm đáng kể nhờ số lượng người xem. Điều này gần như có thể phá vỡ mô hình hoạt động của khách sạn ác mộng.
"Đừng sợ, bình tĩnh nào." Khi Thẩm Thanh Nguyệt nói lại, giọng điệu đã trở lại sự dịu dàng thường thấy: “Cậu tự xem đi. Bên cạnh cậu không có gì cả."
"Tôi không dám nhìn." Bạch Linh liên tục hít thở, giọng cũng run rẩy: "Lỡ như nó ở đó, tôi sẽ nhìn thấy nó... hoặc, lỡ như... nó không có mặt."
"Bạch Linh, cậu tin tôi đi. Cậu không sao đâu."
Khi Thẩm Thanh Nguyệt nói lời này, bản thân cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, trong một phó bản nguy hiểm như vậy, cô lại để một người lạ vừa mới quen biết tin tưởng mình, thực ra là một điều hơi buồn cười.
Nhưng đôi mắt đen láy của Bạch Linh lại sạch sẽ và đẹp đẽ đến vậy, khi nhìn cô mang theo sự tin tưởng và dựa dẫm tự nhiên như thế.
Cậu nghe cô nói vậy, thế mà lại thật sự hạ quyết tâm cắn chặt môi, sau đó lấy hết can đảm quay đầu nhìn về phía bên kia.