"Đúng vậy. Nhưng đây chỉ là một giả thiết, còn nhiều khả năng khác."
Mặc dù Thẩm Thanh Nguyệt chỉ nói ra giả thiết của mình, nhưng trong lòng Bạch Linh đã phần nào tin vào phán đoán của cô.
"Vì vậy, cậu hãy xem độ cong ở trên như thế nào? Nó có thẳng không?" Thẩm Thanh Nguyệt vừa nói vừa cố gắng giơ chiếc bật lửa cao hơn một lần nữa.
Bạch Linh không muốn làm cô thất vọng, càng cố gắng nheo mắt nhìn.
Lần này, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một chút đường nét. Nhưng thật đáng tiếc, tình hình không mấy khả quan.
"Là... là vách đá thẳng đứng. Không trèo lên được."
Thẩm Thanh Nguyệt buồn bã nhưng không nản lòng: "Bây giờ tôi sẽ tiếp tục đi về phía cậu."
Bạch Linh nhìn cô từ từ tiến lại gần, cảm xúc vẫn luôn ổn định. Sự bình tĩnh của cô khiến Bạch Linh cũng bớt sợ hãi hơn một chút.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Nguyệt cũng đến trước mặt Bạch Linh, giơ chiếc bật lửa về phía cậu.
"Cậu ở đó chứ?"
Ngọn lửa nhảy múa giữa hai người, đây là lần đầu tiên hai người có thể nhìn rõ mặt nhau.
Khi Thẩm Thanh Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Linh, biểu cảm rõ ràng ngẩn ra, cô không nói gì nữa mà như một bức tượng nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.
Trong bóng tối mênh mông, ngọn lửa của chiếc bật lửa trở nên nhỏ bé và tầm thường.
Ánh sáng nhấp nháy để lại những bóng tối lớn trên khuôn mặt của Thẩm Thanh Nguyệt, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô mang một chút vẻ đáng sợ khó hiểu.
Thậm chí Bạch Linh không thể xác định được cô đang nhìn cậu hay... thứ gì khác.
Lưng Bạch Linh lập tức toát một lớp mồ hôi lạnh, đôi môi cậu run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được một chút âm thanh: "Sao vậy..."
Biểu cảm của Thẩm Thanh Nguyệt đề phòng, không trả lời cậu mà chỉ lạnh lùng nhìn cậu rồi bụp một cái, ngọn lửa của bật lửa tắt ngúm.
Xung quanh lại chìm vào bóng tối.
Bạch Linh đột nhiên cảm thấy toàn thân mình lạnh toát. Tại sao...
"Cô, cô nhìn thấy nó không?"
"Cái gì?"
Giọng Bạch Linh mang theo tiếng khóc: "Thứ đang nằm trên người tôi?"
Cảm giác và xúc giác mà Bạch Linh cố tình bỏ qua lúc này lại trở nên rõ ràng.
Rõ ràng có thứ gì đó đang dán chặt vào người cậu.
Nó vẫn luôn ở đó, ngay trung tâm bóng tối mà thản nhiên nhìn khuôn mặt cậu.
Nó không phải ảo giác của cậu.
Bạch Linh cắn chặt môi, một lần nữa cảm thấy choáng váng, tim cậu chùng xuống, không dám cử động.
Cậu có thể cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm vào cậu, dường như chỉ chờ cậu quay đầu lại sẽ phát hiện ra sự tồn tại của nó, rồi...
Nhưng ngay giây tiếp theo, Thẩm Thanh Nguyệt lại búng bật lửa, thắp sáng trước mắt Bạch Linh.
Bạch Linh ngẩn ra.
Khuôn mặt Thẩm Thanh Nguyệt rất nghiêm túc, vẫn cau mày nhìn cậu nhưng ánh mắt cô mang theo nhiều ấm áp hơn, không còn lạnh lùng nữa.
"Không, trên người cậu không có gì cả."
"Không, không có sao?" Bạch Linh gần như không phản ứng kịp: "Nhưng... nhưng tôi cảm thấy rồi."
Thẩm Thanh Nguyệt vẫn luôn quan sát kỹ khuôn mặt của Bạch Linh. Lúc này Bạch Linh trông rất đáng thương, nỗi sợ hãi trong mắt cậu không giống như giả vờ.
Lý do cô ngẩn ra lúc nãy không phải vì nhìn thấy quỷ trên người Bạch Linh, mà là...
Chàng trai trước mắt này thực sự quá đẹp.
Thẩm Thanh Nguyệt để ý đến số lượng "khán giả" trong phòng phát sóng trực tiếp của cô, khi nhìn thấy Bạch Linh, số lượng đó đột nhiên tăng vọt.
Mức độ tử vong của phó bản khách sạn ác mộng đều rất cao. Những "khán giả" này có lẽ cũng không phải là con người.
Trong phó bản đẫm máu như vậy, số lượng khán giả về cơ bản chỉ tăng đột biến trong vài giây trước khi một người chơi gặp nguy hiểm lớn, hoặc sắp chết. Họ sẽ thích thú nhìn người chơi chết thảm, sau đó thỏa mãn rời đi, rồi đổ xô đến kênh của người chơi tiếp theo chết.
Sự gia tăng đột biến như vậy chưa từng xảy ra.
Đến nỗi Thẩm Thanh Nguyệt khi nhìn thấy tín hiệu nguy hiểm và khuôn mặt của Bạch Linh cùng lúc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là...
Khuôn mặt này đẹp đến mức không giống người.
Thực sự quá đẹp.
Ngay cả ngọn lửa nhảy múa như ánh sáng tử thần như vậy cũng không thể làm giảm đi sự kinh ngạc mà khuôn mặt Bạch Linh mang lại cho người khác.
Chẳng lẽ cậu là quỷ?
(Editor: Mọi người thích truyện thì hãy đề cử nhé~)