Cậu vừa khóc vừa nói: "Em không sờ thấy nó thì phải làm sao, em có phải sắp chết rồi không..."
"Không." Thẩm Thanh Nguyệt lập tức nói lớn: "Không, em sẽ không chết, em sẽ tìm thấy Ngạc Tự.”
"Nhưng nhưng em đã rơi xuống rồi."
"Không sao đâu Bạch Linh, Ngạc Tự chắc chắn ở ngay trước mặt em."
Lúc này, Thẩm Thanh Nguyệt đã cơ bản xác nhận được. Nơi quan trọng nhất của phó bản này rất có thể chính là "con quỷ" đó.
Bởi vì hiện tại chỉ có "con quỷ" này là thực sự tồn tại, còn không gian kỳ lạ tin là thật này có thể chỉ là sản phẩm đi kèm của sự tồn tại của "con quỷ" này.
Vì vậy, Ngạc Tự không thể được tưởng tượng ra mà phải dựa vào việc khám phá "con quỷ" này, tức là tương tác với "con quỷ" này để có được.
Điều khó nhất là "con quỷ" này ước tính rằng trong trường hợp bình thường sẽ không xuất hiện. Tất cả bọn họ, người có thể cảm nhận được "con quỷ" này chỉ có Bạch Linh.
Hơn nữa, “con quỷ" này vẫn chưa làm hại Bạch Linh.
Không ai hiểu rõ hơn Thẩm Thanh Nguyệt, người đã may mắn vượt qua nhiều phó bản kinh dị thập tử nhất sinh, đây là một điều kỳ diệu và đáng quý đến nhường nào.
Nếu trên đời này có một người có thể thoát khỏi phó bản này thì có lẽ chỉ có Bạch Linh.
Thẩm Thanh Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng đối với việc họ có thể sống sót ra ngoài hay không, cả trái tim cô vẫn rất thấp thỏm.
"Em sẽ không sao đâu. Bạch Linh, em nhất định sẽ không sao đâu, em phải dũng cảm lên. Đi về phía con quỷ đó. Chỉ cần em lấy hết can đảm tiến về phía trước, nhất định sẽ tìm thấy Ngạc Tự." Cô chỉ có thể dùng những lời này liên tục nói với Bạch Linh, cũng nói với chính mình đừng từ bỏ hy vọng.
"Bạch Linh, em nhất định có thể cứu tất cả chúng ta ra ngoài."
Bạch Linh thực sự rất sợ hãi, sợ đến nỗi không kìm được nước mắt. Nhưng cậu vẫn vừa khóc vừa lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Trước mắt cậu vẫn chỉ là một màu đen kịt, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của con quỷ đó.
Hoặc nói đúng hơn, thực ra cậu chỉ có thể cảm nhận được nó.
Nhưng nó ở hướng nào?
Nó ở phía trên Bạch Linh, lại dường như ở phía trước cậu, hoặc có thể căn bản là giống như một chiếc ô đã hoàn toàn che phủ lấy cậu.
Vậy thì cậu nên đi về hướng nào? Bạch Linh cố gắng chớp mắt nhìn về phía hư không, nhưng vẫn không có manh mối gì.
Không biết có phải nó hiểu được Bạch Linh muốn nhìn thấy nó hay không.
Cảm giác xung quanh Bạch Linh đột nhiên trở nên kỳ lạ hơn.
Một cảm giác áp bức không thể diễn tả thành lời bỗng tràn ngập xung quanh Bạch Linh, đến nỗi không gian bên cạnh họ dường như không ngừng mở rộng.
Nó vô cùng to lớn như ngọn núi cao chót vót, như đám mây đen cuồn cuộn, như tinh vân mênh mông xa tít tắp, nó dường như là tất cả, nhưng lại hư vô mờ ảo không thể gọi tên, và tồn tại ở khắp mọi nơi giống như thời gian và vũ trụ, vô biên vô tận.
Sự tồn tại như vậy không biết bằng cách nào đã chú ý đến Bạch Linh, lại nảy sinh hứng thú không nên có, vì vậy cố hết sức thu nhỏ lại, từ trung tâm không ngừng lõm xuống mới có thể đưa một hóa thân hình người đến trước mặt Bạch Linh nhỏ bé để dò xét nhìn cậu.
Bạch Linh hoàn toàn ngây người tại chỗ.
Mọi thứ nó muốn truyền đạt cho Bạch Linh, từ lâu đã vượt quá khả năng cảm nhận và hiểu biết của con người.
Nhưng nó cũng không mấy để tâm, thấy Bạch Linh ngẩng đầu lên liền thỏa mãn áp vào má Bạch Linh, một lần nữa liếʍ đi nước mắt của cậu.
Bạch Linh lập tức run lên, có chút tỉnh táo lại, vội vàng nhắm mắt muốn quay đầu đi.