Điều duy nhất Bạch Linh muốn là tránh xa con quỷ này, hoàn toàn không muốn chạm vào nó, nhưng Thẩm Thanh Nguyệt lại nói trên người nó có Ngạc Tự.
Bạch Linh đấu tranh dữ dội trong lòng.
Cậu hít vào mấy hơi, vừa ngoảnh đầu tránh khỏi cái liếʍ của nó, vừa phải từ từ mở bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đưa những ngón tay run rẩy ra rồi nghiến răng dò dẫm trong hư không.
Không có gì.
Tiến lên một chút nữa.
Nhưng vẫn không sờ thấy gì.
Không đúng.
Bạch Linh đã duỗi thẳng cánh tay. Nếu thực sự có thứ gì đó trước mặt cậu, Bạch Linh hẳn đã sờ thấy nó rồi. Mặc dù cậu sợ sờ phải quỷ, nhưng lúc này việc cậu không thể chạm vào nó lại khiến mọi chuyện trở nên đáng sợ hơn.
Bạch Linh nước mắt giàn giụa trên má, mím chặt môi, tự mình ngẩng mặt lên đón lấy cảm giác của nó áp vào mí mắt mình, nghiêng cả người về phía trước, muốn chạm vào nó.
Nhưng đầu ngón tay vẫn không chạm được gì.
Trước mặt cậu chẳng có gì cả.
Sao lại thế này.
Ngay khi Bạch Linh cảm thấy kinh hoàng trong lòng thì một chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.
Cả người cậu vì nghiêng về phía trước mà đột nhiên mất thăng bằng, ngã về phía trước.
"Á!" Sợ hãi khiến Bạch Linh đột nhiên mở to mắt, hét lên một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông rơi xuống vẫn còn văng vẳng trong đầu Bạch Linh, nhưng mặc dù cậu cố gắng đưa tay ra, muốn nắm lấy thứ gì đó, tuy nhiên trong hư không lại chẳng có gì cả.
Bạch Linh chỉ có thể bị cảm giác mất trọng lực cuốn đi, không ngừng rơi xuống.
Rồi đột nhiên rơi xuống đất.
"Bạch Linh?" Thẩm Thanh Nguyệt hoảng hốt gọi tên cậu.
Bạch Linh nằm sấp trên mặt đất, trong bóng tối khó khăn ngẩng đầu lên rồi lập tức cảm thấy sợ hãi hơn nữa.
Mặt đất bên dưới dường như toàn bộ đều là chất lỏng lạnh lẽo, thậm chí còn có thể sờ thấy một số vật thể dạng khối mềm và nhớt, còn có một số mảnh vỡ cứng và sắc nhọn.
Là gì vậy...
Máu người... thịt người... và xương người?
Bạch Linh co chân tay lại, sợ hãi đến mức không dám cử động nhưng cơ thể lại không kìm được run rẩy. Cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó rình rập xung quanh đang nhanh chóng tụ lại.
Trong trí tưởng tượng của Bạch Linh, những con quái vật đó nhe nanh, chảy nước dãi, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ác ý, háo hức muốn nuốt chửng cậu, từng miếng từng miếng xé nát cậu.
"Ư." Bạch Linh sợ hãi quỳ xuống đất, ôm đầu, co mình lại thành một cục chờ đợi cái chết ập đến.
Nhưng cậu run rẩy chờ đợi rất lâu, mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, chỉ có cảm giác kỳ lạ khi bị quỷ chạm vào, một lần nữa nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu Bạch Linh.
Sinh vật vô danh đó đến bên Bạch Linh, ảo ảnh kinh hoàng liền biến mất hết.
Nhưng Bạch Linh sợ hãi run rẩy, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Đầu ngón tay của "con quỷ" nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh đầu Bạch Linh xuống, dừng lại một chút ở một đoạn cổ mảnh mai lộ ra của Bạch Linh, rồi lại tiếp tục vuốt dọc theo xương sống của cậu, trên tấm lưng đang cong lên như mèo không ngừng run rẩy của cậu.
Nó kiên nhẫn chờ một lúc. Cuối cùng, có lẽ thấy Bạch Linh vẫn không nhúc nhích, nó cuối cùng cũng thử đưa tay chạm vào cánh tay cậu, nâng cằm, khiến cậu ngẩng mặt lên.
"Ư, đừng. Đi đi..." Nhưng Bạch Linh quá sợ hãi, cậu cố chấp co mình lại thành một cục, giấu khuôn mặt đỏ bừng vì khóc vào cánh tay mình, không chịu ra ngoài.
Cho đến khi Thẩm Thanh Nguyệt một lần nữa gọi tên cậu.
"Bạch Linh!"
Giọng nói của Thẩm Thanh Nguyệt khiến Bạch Linh tỉnh táo hơn một chút, nhớ đến nhiệm vụ tìm Ngạc Tự.