Nếu trên đó cũng không có đường đi thì họ chẳng khác nào tự dồn mình vào chỗ chết.
"Không phải vậy. Rất có thể cái cột này ở trên nối với một cái bệ lớn."
Bạch Linh nghe cô nói vậy, cũng không nghi ngờ gì, chỉ càng cố sức trèo lên.
Thẩm Thanh Nguyệt vừa nhìn Bạch Linh trèo lên, vừa nghiến răng, lo lắng suy nghĩ.
Chờ một chút, cho dù Bạch Linh thực sự tìm thấy bệ thì cô cũng không trèo lên được.Vì cô không thể sờ thấy chỗ lồi ra trên vách đá.
Phải làm sao bây giờ.
Lúc này, tiếng nức nở của Lưu Tiểu Nhược lại vang lên. "Cứu tôi với. Đừng bỏ rơi tôi!"
Thẩm Thanh Nguyệt đột nhiên nghĩ, nếu Lưu Tiểu Nhược cũng tin rằng ở đây có cách để trèo lên.
Không biết không gian này có tuân theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số không?
Có khi nào cái thang sẽ tự nhiên xuất hiện không?
Trong lòng Thẩm Thanh Nguyệt thấy không thể nào, nhưng cô cũng không có cách nào tốt hơn.
"Bạch Linh, em tiếp tục trèo lên. Sờ thấy bệ thì gọi chị. Chị đi giúp Lưu Tiểu Nhược."
Bạch Linh mím môi, xung quanh tối đen như mực, thật ra cậu rất sợ lại ở một mình, nhưng Thẩm Thanh Nguyệt có ở đây cũng không giúp được cậu, còn Lưu Tiểu Nhược vẫn đang khóc.
Bạch Linh vẫn gật đầu: "Được..."
Thẩm Thanh Nguyệt suy nghĩ một chút vẫn nhét bật lửa vào túi quần Bạch Linh, rồi đi về phía bên kia.
Bạch Linh cô đơn dán vào vách đá, nghe tiếng Thẩm Thanh Nguyệt rời đi, đợi đến khi không còn nghe thấy nữa, cậu mím môi, cúi đầu. Nếu cậu có tai thú, lúc này có lẽ cũng cụp xuống.
Bạch Linh hoàn toàn không có kinh nghiệm leo núi, trước đó lại tiêu hao quá nhiều sức lực. Mặc dù vẫn cố gắng bám vào chỗ lồi ra trên vách đá, muốn nhấc chân tiếp tục trèo lên nhưng hai chân lại không kiểm soát được mà run dữ dội, đã không còn chút sức lực nào.
Cậu không trèo lên được nữa.
Nhưng không được, cứ thế này... chỉ càng ngày càng mất sức.
Rồi rơi xuống.
Bạch Linh hít một hơi rồi nhắm mắt lại, hai tay lại dùng sức.
Bàn chân đỏ ửng của cậu cong lên, mắt cá chân mảnh khảnh run rẩy, còn các ngón chân thì cong lại dùng sức đạp lên chỗ lồi ra của vách đá.
Cậu đang nghiến răng muốn nhấc mũi chân lên thì đột nhiên cảm thấy chân mình bị nắm lấy.
Bạch Linh giật mình, càng căng thẳng dán chặt vào vách đá.
Là nó!
Sự tồn tại vô hình kia vẫn ở trên cao nhìn xuống tò mò đánh giá cậu, còn nâng đỡ lòng bàn chân Bạch Linh.
"Đừng!" Bạch Linh mở to mắt, giống như một chú mèo nhỏ dựng lông, hung dữ nói: "Đừng đυ.ng vào tôi nữa." Sẽ rơi xuống mất.
Nhưng đôi chân dài và mảnh khảnh của Bạch Linh dưới chiếc quần đùi rộng thùng thình lúc này không thể không cong lại, vẫn dán vào vách đá mà run rẩy dữ dội.
Đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn, gót chân nhón lên, các ngón chân tròn trịa cong lại căng thẳng, trông đẹp lạ thường.
Nó im lặng quan sát một lúc rồi hoàn toàn bị thu hút sự chú ý, không muốn buông tay, ngược lại còn nắm chặt cả bàn chân Bạch Linh.
"?!" Cảm giác bị nắm chân vừa lạ vừa ngứa. Bạch Linh trợn tròn mắt, suýt nữa thì rơi khỏi vách đá.
Cậu vội vàng bám chặt vào vách đá, vừa tức giận vừa sợ hãi, giọng run rẩy kêu lên: "Đi ra."
Nó khựng lại, ngược lại càng tiến lại gần, cảm giác lạnh lẽo thoang thoảng rất nhanh đã quấn chặt lấy mắt cá chân Bạch Linh. Bạch Linh lập tức căng thẳng siết chặt cơ thể, nhưng bắp chân lại run dữ dội hơn. Cậu rất sợ nó chỉ cần giật một cái là có thể kéo cậu rơi khỏi vách đá.
Nhưng sự chú ý của nó rõ ràng ở nơi khác, giây tiếp theo, cảm giác kỳ lạ lại theo mắt cá chân Bạch Linh trườn lên bắp chân cậu tò mò ấn một cái.