Chương 16

Tất nhiên, tất cả những điều này vẫn chỉ là giả thiết của Thẩm Thanh Nguyệt.

Bây giờ việc cô phải làm là chứng minh cho giả thiết của mình. Nếu có thể, hãy để mọi người tin vào những gì cô nói. Biến tình hình trở nên có lợi hơn cho họ.

Đây là hy vọng duy nhất của họ.

Cô khá lo lắng Lưu Tiểu Nhược sẽ nghi ngờ mình, vì vậy cô muốn ở riêng với Bạch Linh trước, xem có thể khiến Bạch Linh tin mình trước không.

Đi trong bóng tối một lúc, Thẩm Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng Bạch Linh gọi cô: "Chị Thanh Nguyệt?"

Giọng nói của Bạch Linh rất nhẹ, giọng run run, ngữ điệu mang theo sự tin tưởng và dựa dẫm, như thể họ không phải là những người xa lạ mới quen, mà cô là chị gái ruột của cậu.

Thẩm Thanh Nguyệt thấy mềm lòng, cũng có chút coi Bạch Linh như em trai, lập tức nói: "Chị ở đây."

Bạch Linh nhanh chóng bật lại bật lửa.

Thẩm Thanh Nguyệt một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Linh, sắc mặt cậu càng trắng hơn, tay cầm bật lửa run rẩy nhưng vẫn cố gắng nói với cô: "Em, em vừa sờ lại một lần nữa, lần này có thể chắc chắn rồi, vẫn không có Ngạc Tự."

Thẩm Thanh Nguyệt lại có chút thương cảm cho Bạch Linh: "Em sao vậy, không sao chứ?"

"Em không sao." Thực ra Bạch Linh chỉ là rất sợ lại rơi vào không gian chỉ có một mình mình trên đường đi, nên không dám dừng lại.

Nhưng vì Thẩm Thanh Nguyệt đã hỏi, Bạch Linh vẫn nhỏ giọng mà mách: "Nhưng mà... vẫn có quỷ. Vừa nãy nó kéo áo em."

Thẩm Thanh Nguyệt sửng sốt, vô thức nhìn vào bộ đồ ngủ của Bạch Linh.

Vừa nãy Tề Mãn chết một cách kỳ lạ, trên người cô và Lưu Tiểu Nhược đều bị bắn máu. Nhưng Bạch Linh là người gần Tề Mãn nhất, bộ đồ ngủ màu vàng nhạt của cậu trông vẫn rất sạch sẽ, khuôn mặt cũng sạch sẽ.

Giống như thể... có người bảo vệ Bạch Linh vậy.

"Em cảm thấy vừa nãy quần áo của em đã bị nó kéo vào trong bức tường đá." Bạch Linh nói nhỏ: "Hơn nữa, trước đó nó chạm vào tay em, cũng giống như vậy..."

Việc tiếp xúc với nó đã vi phạm mọi lẽ thường, khiến Bạch Linh cảm thấy kỳ lạ và sợ hãi,cậu không muốn để ý đến nó, chỉ càng không dám dừng lại mà đi về phía trước, may mắn là lần này cậu nhanh chóng gặp lại Thẩm Thanh Nguyệt.

"Chị nói đúng, nhất định là em ảo giác."

Nhưng lần này Thẩm Thanh Nguyệt lại im lặng. Cô không nói đó là ảo giác của Bạch Linh nữa, mà hỏi kỹ xem đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Linh kể lại cho cô.

Thẩm Thanh Nguyệt càng nghe càng kinh hãi.

Đứa trẻ này rõ ràng tin rằng quỷ là giả, bức tường đá là thật, vậy thì tại sao cậu lại cảm thấy có quỷ kéo tay mình vào trong bức tường đá?

Con quỷ này thực sự đến từ trí tưởng tượng của cậu sao?

Một người tin vào lẽ thường sẽ không tưởng tượng ra những điều trái với lẽ thường, điều này rõ ràng là phi logic. Nhưng nếu quỷ là có thật.

Vậy tại sao nó lại không làm hại Bạch Linh?

Không thể nào. Thẩm Thanh Nguyệt vẫn cảm thấy quỷ không thể bảo vệ người chơi. Cô chắc chắn đã nghĩ sai ở đâu đó.

Trong lòng Thẩm Thanh Nguyệt càng ngày càng không chắc chắn, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài. Cô phải bình tĩnh trên bề mặt, cố gắng trở thành một người đặc biệt đáng tin trước mặt Bạch Linh.

"Bức tường đá ở đây có một chỗ lồi, em đưa tay lên sờ là sờ thấy." Thẩm Thanh Nguyệt cầm lấy bật lửa từ tay Bạch Linh, thở ra một hơi, nói bằng giọng chắc chắn: "Em bám vào đây thì chắc chắn sẽ không rơi xuống, biết chưa?"

Cô không yên tâm nhấn mạnh lại một lần nữa: "Chỉ cần bám vào đây thì chắc chắn sẽ không rơi xuống."

"Em đưa tay sờ xem."

"Ừm."

Thẩm Thanh Nguyệt vẫn luôn căng thẳng nhìn Bạch Linh, nhìn chàng trai trẻ đẹp trai quá mức nhưng có vẻ hơi ngốc nghếch này.

Vì một câu nói của cô mà cậu bắt đầu dựa lưng vào tường, cố hết sức đưa tay lên từng chút một đưa đến nơi cao nhất mà cánh tay cậu có thể với tới.

Thẩm Thanh Nguyệt thấy tim mình như nhảy lên cổ họng.

(Editor: Mọi người hãy đề cử cho truyện nhe~)