Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Đợi chúng ta trèo lên rồi sẽ nghĩ cách."
Nói xong, cô quay đầu đi về phía bên kia.
Lúc đầu khi Thẩm Thanh Nguyệt nhìn thấy bàn tay lành lặn của Bạch Linh, trong lòng đã có một chút nghi ngờ.
Bàn tay của Bạch Linh rõ ràng không làm gì cả, rất mềm mại, nếu theo chất liệu của bức tường đá mà cô cảm nhận được thì chỉ cần chống lên bức tường đá cũng sẽ lộ ra dấu vết bị cọ xát.
Hơn nữa, Bạch Linh còn hơi ngạc nhiên khi tay cô chảy máu.
Điều này chứng tỏ Bạch Linh vốn không thấy bức tường đá thô ráp.
Lúc đó Thẩm Thanh Nguyệt đã có một giả thiết trong lòng. Phải chăng bức tường đá này trông khác nhau trong mắt mỗi người?
Nhưng giả thiết này nghe có vẻ quá khó tin, trái với thế giới quan duy vật nên cô chỉ có thể đè nén nó xuống trước.
Nhưng khi cô và Bạch Linh nhìn thấy vết máu trên bức tường đá.
Thẩm Thanh Nguyệt đã suy nghĩ thêm một bước. Nếu giả thiết của cô là đúng thì sao?
Nếu bức tường đá này thực sự trông khác nhau trong mắt mỗi người, hoặc nói cách khác, bức tường đá có liên quan đến tình huống mà mỗi người tin tưởng.
Trong thế giới phó bản của khách sạn ác mộng, không có gì là không thể...
Thẩm Thanh Nguyệt bắt đầu nhớ lại cảm giác khi mới bước vào phó bản.
Lúc đầu, nơi đây chỉ là một màu đen thuần túy. Cô chỉ có thể cảm thấy mình đang nghiêng một góc kỳ lạ, đứng lơ lửng trong không trung.
Là logic khiến cô cảm thấy mình hẳn đang được thứ gì đó nâng đỡ từ phía sau và dưới chân, sau đó cô mới cảm nhận được bức tường đá. Nhưng quá trình này chỉ diễn ra trong một ý nghĩ, vì vậy cô không thể phân biệt được mối quan hệ trước và sau giữa hai điều này.
Nhưng người đàn ông đã chết vừa bước vào đã trượt xuống, thậm chí còn cố gắng trèo lên một cách tuyệt vọng.
Có phải vì phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là mình đang được bức tường đá nào đó nâng đỡ, mà là đang nằm trên một con dốc?
Anh ta cảm thấy mình có thể lật người và rồi anh ta đã làm được. Anh ta không chỉ có thể lật người mà còn cố gắng trèo lên trên trong vài giây, sau đó để lại vết máu do ngón tay cào trên bức tường đá.
Anh ta làm được, vì tất cả những điều này đều hợp lý trong nhận thức của anh ta.
Nơi đây có thể không phải là một thế giới duy vật, mà là một thế giới tin là có thật.
Một khi có giả thiết, Thẩm Thanh Nguyệt bắt đầu tìm kiếm bằng chứng có thể chứng minh cho giả thiết này.
Ví dụ, lúc đầu cô thực sự không thể xác định được giọng nói của mọi người đến từ đâu, nhưng sau khi đoán vị trí của mọi người trong lòng, cô đột nhiên có thể phân biệt được nguồn phát ra âm thanh.
Sau khi Bạch Linh nhìn thấy tay cô chảy máu, tay cậu cũng nhanh chóng bị đỏ ửng.
Lúc đầu, khi cô bảo Bạch Linh nhìn lên, Bạch Linh nói rằng cậu không nhìn thấy gì cả.
Sau đó, vì cô nói rằng nơi đây có thể là hình trụ.
Lần thứ hai Bạch Linh nhìn lên, cậu nói rằng nhìn thấy bức tường đá màu trắng.
Sau đó, nhận thức của mọi người về không gian này đều dựa theo việc dựa lưng vào cột trụ.
Thẩm Thanh Nguyệt hơi hối hận, cô đã không nhận ra vấn đề này sớm hơn.
Cô luôn có thói quen chia sẻ phân tích của mình, sau đó chứng minh từ thực tế nhưng, không ngờ lại đưa ra ám thị tâm lý cho mọi người, biến một giả thiết thành hiện thực.
Tình huống dựa lưng vào cột trụ này thực sự bất lợi cho họ.
Điều bất lợi hơn nữa đối với họ là không gian này vốn sẽ kí©h thí©ɧ nỗi sợ hãi vô hạn của con người.
Người đàn ông đã chết đó hẳn cũng không phải lần đầu tiên vào phó bản, nỗi sợ hãi khiến anh ta cảm thấy nhất định có quái vật bên dưới khi rơi xuống, kết quả là thực sự bị quái vật xé xác một cách tàn nhẫn.
Sau đó sự việc bi thảm của anh ta một lần nữa ảnh hưởng đến tất cả mọi người, hoàn toàn chứng thực cho tình huống rơi xuống sẽ chết.
Tề Mãn chính là vì tin chắc Bạch Linh là quỷ nên mới thực sự bị quỷ gϊếŧ chết khi gặp Bạch Linh.