Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Bạch Linh gần như không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, nhưng hình ảnh trước mắt cậu lại chậm rãi như chuyển động chậm.
Tề Mãn như bị một nhát dao cực nhanh chém qua, một bên rơi tự do từ trên tường xuống theo một tư thế kỳ lạ, một bên lại dần dần phân tán thành nhiều mảnh thịt. Máu tươi nhanh chóng trào ra tứ phía một cách điên cuồng.
Bạch Linh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, cả người đều ngây ngốc, ánh sáng của bật lửa run rẩy không ngừng như tay cậu.
Rõ ràng không chỉ mình cậu ngây ngốc, mãi đến khi Tề Mãn hoàn toàn rơi xuống vài giây sau, xung quanh mới vang lên tiếng hét của Lưu Tiểu Nhược.
Sau đó còn có tiếng xương bị nhai mơ hồ.
Bạch Linh run rẩy toàn thân, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn vào bóng tối.
Cậu có thể cảm thấy sự tồn tại đang quấn lấy mình vẫn còn đó.
Ăn thịt người không phải là nó, mà là một con quái vật khác.
Nhưng con quái vật mà Tề Mãn nhìn thấy lúc nãy là gì? Tại sao hắn ta lại chết?
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Linh tái nhợt vì sợ hãi, nhưng đôi môi lại bị cắn đến đỏ bừng. Cậu vô thức nhìn những người khác, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Lưu Tiểu Nhược trong ánh lửa mờ nhạt.
Cô ta bị máu của Tề Mãn bắn đầy mặt, kinh hoàng há to miệng với Bạch Linh: "Cứu tôi! Đừng gϊếŧ tôi! Tôi cầu xin cậu."
Bạch Linh ngẩn người, vội vàng nói: "Không! Không phải tôi. Tôi không làm gì cả."
Lưu Tiểu Nhược gần như vỡ giọng mà gào lên: "Đừng lại đây!"
Thẩm Thanh Nguyệt cũng nói với Lưu Tiểu Nhược: "Cậu ấy không phải quỷ."
"Nhưng Tề Mãn chết rồi, Tề Mãn chết rồi." Lưu Tiểu Nhược hít thở từng đoạn, nói bằng giọng sắp sụp đổ: "Đừng gϊếŧ tôi, hu hu hu, đừng gϊếŧ tôi!"
"Lưu Tiểu Nhược, bình tĩnh lại đi." Thẩm Thanh Nguyệt tăng âm lượng, nhấn mạnh bằng giọng điệu khiến người ta tin phục: "Bạch Linh không phải quỷ. Cô sẽ không chết đâu."
Lưu Tiểu Nhược không biết nghe vào được bao nhiêu, chỉ liên tục khóc không thành tiếng, nói rằng cô ta không muốn chết.
Thẩm Thanh Nguyệt thở dài: "Bạch Linh, em cũng không tìm thấy Ngạc Tự đúng không?"
"Em, em không chắc. Em lại..." Bạch Linh liếc nhìn Lưu Tiểu Nhược rồi cắn môi, không dám nói rằng mình gặp ma: "Lại nhìn thấy ảo giác..."
Lưu Tiểu Nhược khóc dữ dội hơn: "Chúng ta có phải chết chắc rồi không?"
Nếu một vòng này không có chữ, cho dù quỷ không lên thì họ cũng chỉ có thể chết đói ở đây. Nơi này không có thức ăn, không có nước, họ sẽ không trụ được bao lâu nữa rồi rơi xuống, sau đó bị con quái vật vô hình ăn thịt.
Thẩm Thanh Nguyệt im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Mặc dù chị không tìm thấy lối vào khách sạn, nhưng chị đã tìm thấy điểm tựa để trèo lên ở đằng kia."
Bạch Linh kinh ngạc: "Thật sao?"
"Thật."
Giả.
Thẩm Thanh Nguyệt đã nói dối.
Cô không tìm thấy bất cứ thứ gì, cô chỉ có một phỏng đoán, một phỏng đoán về quy tắc không gian này.
"Các người đi theo tôi."
Nhưng Lưu Tiểu Nhược vẫn đứng yên tại chỗ, căng thẳng hít thở không ngừng: "Tôi không dám động đậy, tôi không làm được, tôi sẽ rơi xuống mất."
Mặc dù Thẩm Thanh Nguyệt đã nhiều lần khuyên nhủ cô ta, nhưng cô ta vẫn không dám động đậy.
Hai người giằng co rất lâu, Thẩm Thanh Nguyệt trong mắt cô ta không chỉ thấy sự sợ hãi mà còn thấy một chút nghi ngờ. Cô ta không tin tưởng cô đến vậy.
Thẩm Thanh Nguyệt không còn cách nào khác, đành quay sang nói với Bạch Linh: "Bạch Linh, em đi vòng từ phía bên kia sang đây, chúng ta thử xem có trèo lên được không."
Bạch Linh nghĩ đến ảo giác vừa rồi khi mình ở một mình, biểu cảm có chút sợ hãi nhưng vẫn gật đầu: "Được..."
Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Không sao đâu, cái cột này không lớn lắm. Chị đợi em ở phía bên kia."
Lưu Tiểu Nhược thấy hai người định đi, lại nói: "Các người đừng bỏ rơi tôi."
Bạch Linh muốn khuyên cô ta đi theo họ, nhưng Lưu Tiểu Nhược rất sợ cậu, cuối cùng đành im lặng.