Nhưng khi Thẩm Thanh Nguyệt hỏi, Bạch Linh vẫn cảm thấy hơi ấm ức, vì vậy cậu đã nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Nguyệt: "Nó cứ sờ tay tôi."
"... Sờ tay cậu?"
Thẩm Thanh Nguyệt mượn ánh lửa cụp mắt nhìn xuống, theo lý mà nói, nếu tay Bạch Linh cứ dán vào vách đá thô ráp để mò mẫm thì lúc này hẳn đã bị trầy xước chảy máu, nhưng mặc dù đầu ngón tay cậu hơi run rẩy nhưng vẫn chỉ bị xước một chút đỏ, không sao cả.
"Đúng vậy, nó cứ sờ tay tôi, làm phiền tôi, không cho tôi tìm chữ."
Bạch Linh tố cáo hành vi của con quỷ đó, vừa ấm ức vừa tức giận, giọng nói run rẩy, nói được nửa chừng còn đột nhiên nắm chặt bật lửa trong lòng bàn tay rồi giấu vào trong ngực.
"Vừa nãy nó còn muốn giật bật lửa của tôi!"
Thẩm Thanh Nguyệt im lặng một lúc.
... Con quỷ này đang chơi với Bạch Linh sao?
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Quỷ sẽ không như vậy... Cậu phải tự nhủ với mình rằng, chắc chắn đây đều là ảo giác của cậu."
Bạch Linh không phản bác: "Nhưng tôi cảm thấy cứ dừng lại là ảo giác sẽ xuất hiện."
Hơn nữa còn rất chân thực. Vì vậy Bạch Linh không dám dừng lại, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Thanh Nguyệt an ủi cậu: "Không sao đâu, tôi ở đây, cậu nghỉ ngơi một chút."
Chân Bạch Linh thực sự run dữ dội, cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong bóng tối một lúc. Nhưng vẫn nắm chặt bật lửa trong lòng bàn tay.
Quả nhiên, không lâu sau cậu cảm thấy sự tồn tại vô danh đó lại tiến lại gần mình.
Bạch Linh không hiểu sao lại thấy chiếc bật lửa này rất quan trọng, cậu căng thẳng tột độ, mặc dù không biết nó muốn làm gì nhưng vẫn nhất quyết không để nó đắc ý. Cậu nắm chặt tay hơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Quả nhiên nó vẫn muốn chạm vào tay cậu.
Bạch Linh vừa bị nó chạm vào, lập tức hất tay ra.
Lần này có lẽ nó cảm nhận được sự từ chối của Bạch Linh, trong bóng tối lặng lẽ nhìn chằm chằm Bạch Linh một lúc.
Sau đó Bạch Linh nhanh chóng hoảng hốt cảm thấy cổ tay mình như bị nắm chặt, không thể cử động.
Tay Bạch Linh vẫn dán vào vách đá đã bị mài gần rách da, làn da đỏ ửng vô cùng nhạy cảm.
Lúc này cậu càng cảm nhận rõ ràng hơn, sự tồn tại vô danh đó áp sát vào và đè cậu vào vách đá, sau đó một thứ mềm mại và lạnh lẽo như lưỡi theo miệng hổ* cậu nắm chặt, mạnh mẽ chui vào lòng bàn tay cậu, liếʍ đi liếʍ lại lòng bàn tay cậu.
(*) Miệng hổ: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Cái, cái gì vậy!
Bạch Linh không thể tin được mà mở to mắt.
Tại sao cậu lại có ảo giác này.
Cảm giác kỳ lạ vừa ngứa vừa đau ở lòng bàn tay khiến Bạch Linh suýt nữa ném bật lửa đi.
Cậu cố tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng con quỷ đó vẫn đè lên người cậu, nắm lấy cổ tay cậu rồi liếʍ lòng bàn tay một cách cẩn thận, không chịu buông ra.
Bạch Linh giãy không ra, lại không dám cử động, cũng không muốn buông bật lửa, không nhịn được mà mím chặt môi, hốc mắt cũng hơi nóng lên.
Tại sao ảo giác lại bắt nạt cậu chứ?
Thân hình cao lớn của con quỷ phủ lên người Bạch Linh, đầu dựa vào vách đá, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Bạch Linh, trong lúc liếʍ láp nó cúi đầu xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy biểu cảm của Bạch Linh.
Cậu bé đẹp trai trong bóng tối nhìn về phía trước một cách cô đơn và bất lực, toàn thân run rẩy nhẹ trông rất đáng thương, như thể sắp khóc đến nơi.
Con quỷ có lẽ không hiểu rõ ý nghĩa của biểu cảm con người, nhưng vẫn khựng lại một cách khó hiểu.