Phiêu Phong Kiếm Vũ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vốn dĩ chốn giang hồ là nơi hiểm nguy đầy rẫy nhưng bạn bè, chiến hữu cũng nơi nơi. Dưới ngòi bút của tác giả Cổ Long, những câu chuyên võ lâm dần trở nên sống động hơn bao giờ hết, có anh hùng, có bả …
Xem Thêm

Chương 8: Cát bụi dặm trường
Xuống Chung Nam sơn, đến Ngưu Khẩu, vượt Ngưu Hà, vào thành cổ, qua Hán Trung, rồi vượt Hàn Cốc quan đầy nguy hiểm, men theo đường Mễ Thương để đến Tứ Xuyên. Y Phong bôn ba ngày đêm, mặc cho cát bụi dặm trường, chàng chỉ mong đến núi Vô Lượng càng sớm càng tốt.

Trong một ngày, chàng liên tiếp được sự điều trị của hai đại cao thủ đương thời, đặc biệt là Kiếm tiên sinh dùng khí tiên thiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Những điẻm tinh túy của võ học quả nhiên có công dụng thần kỳ, một Y Phong thọ trọng thương mà ngày thứ hai đã có thể lên đường rồi. Chẳng những thế mà công lực của chàng còn tăng lên mấy phần. Chàng đi suốt mấy ngày đêm, ngoài ban ngày phải ngồi xa mã để tránh sự phát hiện của Thiên Tranh giáo ra, ban đêm là chàng thi triển khinh công để đi cho nhanh. Thế nhưng chẳng có một chút cảm giác mệt mỏi, từ đó có thể biết công lực của chàng tăng tiến đến trình độ nào rồi.

Bốn mặt của tỉnh Tứ Xuyên đều có núi bao bọc, nhưng sau khi vào được Ba Thục thì địa thế có phần bằng phẳng hơn. Y Phong luôn nhớ nhiệm vụ quan trọng của mình nên chàng chỉ tẩy trần qua loa rồi thuê một cỗ xe mã đi tiếp, trong lúc ngồi xe chàng tranh thủ dưỡng thần, chờ đêm xuống sẽ thi triển khinh công.

Điều kỳ diệu nhất là trong suốt hai ba ngày qua, chỉ cần chàng tĩnh tọa điều tức một chút, vận hành chân khí vài vòng là tinh thần lập tức hưng phấn. Nhờ vậy, chỉ mới bốn ngày đêm chàng đã vượt qua Tứ Xuyên, đến Từ Châu giáp với Xuyên Trấn. Vì để tránh tai mắt của Thiên Tranh giáo, chàng ăn vận y phục không gây sự chú ý của người khác. Đồng thời lúc này là mùa đông nên chàng có thể đội mũ lông thú trùm kín xuống mặt, thậm chí quanh miệng còn để râu tua tủa.

Sau khi đến Từ Châu, chàng vào một tiểu điếm ở ngoại thành, tất nhiên là cũng vì tránh tai mắt của Thiên Tranh giáo. Nào ngờ vừa vào đến cửa điếm thì chàng phát giác sự tình có vẻ kỳ lạ, lòng bất giác thầm kêu khổ.

Thì ra tửu điểm này tuy ở ngoại thành, nhưng quy mô không nhỏ, tổng cộng có đến mười mấy bộ bàn ghế. Lúc này có rất nhiều đại hán mặc hắc y ngồi kín các bàn, tên nào tên nấy đều trừng mắt hổ. Y Phong thầm kêu “hỏng bét!” rồi thầm nghĩ :

- “Xem ra bọn người này đều là giáo đồ của Thiên Tranh giáo cả rồi!”

Bất giác chàng thầm trách mình lựa tới lựa lui sao lại lựa trúng vào chỗ này?

Nhưng tình thế đã không thể lui bước, chàng đành bước đại vào, hy vọng trong tửu điếm sẽ chẳng có ai nhận ra diện mục của mình, và hy vọng điếm tiểu nhị sẽ nói hết bàn. Nào ngờ điếm tiểu nhị lại thành thật nói :

- Vận khí của khách quan thật tốt vô cùng, chỉ còn đúng một bàn thôi!

Nói đoạn, hắn đưa Y Phong vào bàn rồi chạy tới chạy lui thu xếp đồ đạc.

Y Phong lặng lẽ ngồi vào bàn, chàng không hề nhìn ngang ngó dọc, nào ngờ vừa mới an tọa thì phía sau có người vỗ vào vai, chàng kinh ngạc quay lại nhìn, thì ra đó là một hắc y hán tử, hắn cất giọng thô lỗ hỏi :

- Bằng hữu, ngươi từ đâu đến vậy!

Y Phong càng kinh ngạc, chàng thầm nghĩ :

- “Lẽ nào nơi này có người nhận ra tả Nếu không tại sao hôm nay giáo đồ Thiên Tranh giáo chạy đến hỏi tả”

Nghĩ đoạn, chàng trả lời :

- Từ phương bắc đến.

Hắc y hán tử “ừ” một tiếng đoạn hắn vừa quan sát Y Phong từ đầu đến chân vừa khẽ gật đầu. Y Phong lại thầm kinh hãi, không phải chàng sợ bọn hán tử thô lỗ này mà chỉ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ cản trở hành trình.

Nào ngờ hắc y hán tử kia mỉm cười rồi nói :

- Bằng hữu, ngươi gặp may mắn đấy!

Y Phong còn đang ngơ ngác thì hắc y hán tử đã nói tiếp :

- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là huynh đệ của ta, có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống. Ta thấy ngươi có buôn bán cũng chẳng ra gì, đi chung với huynh đệ bọn ta, bảo đảm sẽ có lợi cho ngươi.

Y Phong nói :

- Thịnh tình của lão ca, tiểu đệ xin tâm lãnh, nhưng...

Chàng chưa nói hết lời thì hắc y hán tử đã nổi cơn thịnh nộ :

- Tiểu tử ngươi nên biết điều một chút, lão tử ta cứ chọn ngươi đấy, ngươi muốn làm gì nào? Lão tử ta...

Một tiếng hắn xưng lão tử, hai tiếng xưng lão tử, Y Phong không biết đây là khẩu ngữ của người Ba Thục, do vậy sự hàm dưỡng của chàng có tốt cỡ nào cũng không khỏi phát đại nộ :

- Câm miệng! Mau cút xéo đi cho ta nhờ!

Hắc y hán tử không ngờ đối phương lại buông những lời như vậy, hắn sững sờ một lát rồi cũng phát đại nộ, tả thủ chọc vào hai mắt Y Phong, hữu quyền từ dưới móc lên theo thế Xung Thiên Pháo đánh vào gáy Y Phong. Với võ công của Y Phong thì làm sao bọn hạ lưu tam đẳng này có thể đánh trúng chàng chứ? Nhưng một ý niệm thoáng hiện trong đầu, chàng không xuất thủ đánh trả mà chỉ nghiêng đầu tránh né thế công của đối phương.

Hắc y hán tử ngớ người, bỗng nhiên hắn thu thế công lại, có lẽ hắn biết mình gặp phải cao thủ rồi.

Y Phong chỉ mỉm cười, nhiệt huyết trong lòng chợt dâng lên. Chàng thầm nghĩ :

- “Dù có xảy ra chuyện gì, một khi xong việc ta bỏ đi, bằng vào cước trình của ta thì làm sao bọn chúng đuổi kịp?”

Nghĩ đoạn chàng bước đến gặp tiểu nhị đang chuẩn bị dọn bàn. Điếm tiểu nhị cười cười, nói :

- Khách quan thật là độ lượng, không hơn thua với bọn người đó làm gì, như thế mới gọi là đại trượng phu.

Y Phong chỉ mỉm cười rồi hối thúc tiểu nhị nhanh chóng dọn đồ ăn. Chừng nửa canh giờ sau, chàng đã ăn uống xong và rời tửu quán. Bọn hắc y hán tử chỉ trừng mắt nhìn theo mà không hề có hành động gì.

Y Phong băng qua bên kia đường, tìm một khách điếm vắng vẻ để trọ. Nhưng sau khi vào phòng nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Y Phong mỉm cười thầm nghĩ :

- “Có lẽ tên khốn kiếp đó dẫn xác tới rồi”.

Nghĩ đoạn chàng bước ra mở cửa, chẳng ngờ trước mắt chàng không phải là tên hán tử thô lỗ mà là một thiếu nữ tuyệt mỹ. Thiếu nữ này mặc thanh y, song mục long lanh như mặt nước hồ thu, tóc dài buông ngang lưng. Mục quang của nàng vốn hàm chứa vẻ phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy Y Phong thì thần sắc biến thành vẻ như cười nhưng không phải cười.

Niên kỷ của thiếu nữ này không lớn, song phong thái lại rất thành thục. Ý cười trong mắt nàng, khiến bất kỳ người nào trông thấy cũng có cảm giác lâng lâng. Đặc biệ t là đôi môi đầy vẻ phong tình, nàng cất giọng như oanh vàng xuất cốc nói :

- Ta nghe bọn nô tỳ bất tài nói rằng có một cao nhân dùng nội kình uy hϊếp bọn chúng. Ta nói, tiểu trấn nhỏ bé này làm gì có cao nhân! Do đó mới vội vàng chạy tới xem thử. Nào ngờ...

Nàng dùng tràng cười mê hồn để kết thúc câu nói chưa trọn của mình, giọng nói thánh thoát, ngữ điệu nhẹ nhàng, càng khiến người nghe thêm động lòng.

Y Phong lấy làm kỳ quái, lòng thầm nghĩ :

- “Thiếu nữ này là ai? Lẽ nào cũng là cao thủ của Thiên Tranh giáo? Nhưng bất luận thế nào chàng cũng bình tĩnh ứng phó.”

Thanh y thiếu nữ lại mỉm cười nói :

- Ta nói ngươi đấy! Xin cho biết cao danh quý tánh! Bằng vào võ công của ngươi, thì nhất định phải là một đại anh hùng thành danh trong võ lâm.

Nói đoạn, chẳng cần Y Phong mời mọc, nàng đã tự động bước vào phòng.

Y Phong chau mày tỏ ý không vui, lòng thầm nghĩ :

- “Thiếu nữ này thật là tùy tiện, nhưng trước khi lần ra lai lịch của đối phương, mình cũng không nên có biểu thị gì.”

Nghĩ đoạn, chàng trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Tại hạ chỉ biết vài miếng võ hộ thân, đâu đáng đẻ gọi là cao nhân càng không đáng gọi là nhân vật thành danh trong võ lâm. Vừa rồi nhất thời lỡ tay, nếu có chỗ nào đắc tội, mong cô nương bỏ qua cho.

Ánh mắt của thanh y thiếu nữ nhìn như dán vào mặt Y Phong, nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở, nàng nói :

- Ngươi không muốn nói cũng chẳng sao. Còn tên nô tài xuẩn ngốc ấy là hắn có mắt mà không thấy thái sơn, giữ được mạng sống là may cho hắn rồi. Chỉ có điều...

Nàng khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp :

- Ngươi có muốn làm bạn với ta không?

Y Phong lại chau mày, chàng phát giác thanh y thiếu nữ này hết sức tùy tiện.

Nhưng năm xưa khi còn hành tẩu giang hồ, chàng cũng từng gặp loại chuyện như thế này, do đó cũng không quá kinh ngạc.

Chàng cười nhạt một tiếng rồi nói :

- Được cô nương quan tâm, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nhưng hiện tại tại hạ còn có chuyện quan trọng bên người, nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi ngay, ngày sau nếu có cơ duyên, chúng ta sẽ...

Thanh y thiếu nữ mỉm cười, nụ cười ngọt như mật. Nàng cắt lời nói :

- Phải chăng là ngươi không muốn kết giao bằng hữu với ta?

Giọng nói thanh thoát uyển chuyển, khiến người nghe có cảm giác không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của nàng.

Y Phong lại trầm ngâm suy nghĩ, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nhưng không phải chàng bị thiếu nữ này mê hoặc, chẳng qua là chàng không nở làm khó nàng mà thôi. Bởi lẽ dù sao thì người ta cũng có ý tốt đối với chàng, mà con người thường không thể cự tuyệt hảo ý của người khác. Còn như hảo ý này là chính hay bất chính thì đó lại là một chuyện khác. Huống hồ Thanh y thiếu nữ này trông có vẻ lương thiện, mi mục chẳng có gì là bất chính, tuy hơi có chút từ tiện nhưng cũng chưa đến nỗi nào.

Bỗng nhiên thiếu nữ quay ngoắc mình liễu và bước ra ngoài, vừa đi nàng vừa nói :

- Ngươi đã có chuyện gấp thì ta cũng chẳng dám quấy rầy nhiều, nhưng lần sau gặp lại, ngươi chớ lạnh lùng với ta đấy nhé.

Y Phong ngẩn người nhìn theo bóng nàng, nhưng vừa qua khỏi cửa thì đột nhiên nàng quay lại, lấy trong tay áo ra một vật, đặt xuống bàn và nói :

- Đây là... là danh tự của ta.

Nói đoạn, nàng xoay người rồi lướt đi như gió.

Y Phong thẫn thờ hồi lâu rồi mới nhìn qua bàn, chàng thấy vật mà thanh y thiếu nữ để lại là một trang thϊếp nhỏ màu hồng, bất giác chàng bước tới nhặt lên xem, trên thϊếp viết thế này : Thiên Mi giáo hạ, Trí Túc Mạch Tuệ.

Ba chữ “Thiên Mi giáo” vừa đập vào mắt thì Y Phong bất giác rùng mình. Nhưng hương khí nhàn nhạt từ trang thϊếp phát ra, khiến trí của chàng hơi mê man choáng váng. Chờ đến khi chàng phát giác thì đã không kịp nữa rồi. Thế là thân người chàng từ từ khuỵu xuống đất.

Lúc tỉnh lại, chàng cảm thấy tứ chi rã rời, tựa như chẳng có chút lực khí, tuy giống bị người ta điểm trúng huyệt đạo, nhưng lại hoàn toàn không giống mùi vị bị điểm huyệt.

Vả lại trong đầu chàng vẫn hơi còn chút mê man, bất giác chàng kinh hãi thầm nghĩ :

- “Là dược vật gì mà có hiệu lực mạnh như thế?”

Nên biết sau khi hai mạch Nhâm Đốc của chàng được đả thông thì công lực tăng tiến hơn trước gấp mười lần, do vậy dược vật thông thường tuyệt không thể hạ gục chàng nhanh chóng và dễ dàng như thế. Quái lạ nhất là trang thϊếp hồng kia, trông chẳng có gì đặc biệt, vậy mà ai ngờ bên trong có tẩm được vật vô cùng lợi hại.

Chàng mở mắt ra nhìn xung quanh, những gì chàng thấy được đều có một màu hồng. Gian phòng tuy không lớn nhưng bài trí rất đường hoàng hoa lệ, trông tựa như khuê phòng của một thiên kim tiểu thự Trong lòng chàng lập tức hiểu rõ đây là chuyện thế nào, thế là chàng vội thử dùng nội công để vận khí trục dược vật còn lại trong thân thể, nào ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm...

Chờ đến khi chàng có thể nhìn thấy trở lại thì chàng phát giác trước mắt là một cảnh tượng kỳ lạ, trong phòng đã có thêm bốn thiếu nữ nữa. Trĩ Túc Mạch Tuệ là một trong số đó. Cả bốn thiếu nữ này đều mặc y phục bằng lụa mỏng và nhẹ, dung mạo phong thái đều tuyệt mỹ, trong phong thái ẩn chứa vẻ tùy tiện dễ dãi, bốn nàng cất bước uyển chuyển đến cạnh giường Y Phong, đoạn ngồi xuống bên cạnh chàng.

Lúc này Y Phong vừa ngưng tập chân khí, nào ngờ vừa thấy bốn thiếu nữ kia mỉm cười thì chân khí lập tức tứ tán, tứ chi mềm nhũn, chẳng còn một chút khí lực nào. Bốn thiếu nữ vừa cười vừa xuất ngọc thủ sờ soạng trên người Y Phong, khiến chàng dần dần có vẻ mất tự chủ. Nhưng nhờ công lực của chàng thâm hậu nên lý trí vẫn chưa hoàn toàn mất hết, tâm niệm chợt động, chàng cố gắng tập trung tinh thần, ngầm vận chân khí dồn lên mặt.

Bốn thiếu nữ chỉ cảm thấy sắc diện chàng đỏ như lửa, song mục mơ hồ, tựa như mê như saỵ Một nàng có thân hình hơi thấp, thể thái đẫy đà ánh mắt đầy da^ʍ ý, lúc này mỉm cười nói :

- Xong rồi!

Nói đoạn, nàng quay sang Trĩ Túc Mạch Tuệ và một thiếu nữ khác rồi tiếp lời :

- Tam muội! Tứ muội! Các ngươi mau đi mời Giáo chủ đến. Xem ra tiểu tử này cũng chẳng có gì ghê gớm, hại bốn tỉ muội bọn ta phải đích thân ra tay.

Trĩ Túc Mạch Tuệ nhìn Y Phong và mỉm cười, nói :

- Thủ pháp đả thương người của hắn đích thực rất cao minh. Tiểu muội cho rằng hắn nhất định có thân công phu ghê gớm, nào ngờ...

Nàng cười khảy một tiếng rồi nói tiếp :

- Nào ngờ cũng chỉ là hạng vô dụng!

Nói đoạn, nàng lôi thiếu nữ cao nhất và có làn da trắng nhất, cũng lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc này trong đầu Y Phong thoáng hiện mấy ý niệm, chàng thầm nghĩ :

- “Xem ra Thiên Mi giáo quả nhiên là bọn tà môn ngoại đạo rồi. Nếu ta không cố gắng tự chủ thì e rằng hôm nay khó tránh khỏi tai kiếp”

Chàng vừa nhắm mắt vừa ngầm vận khí điều tức, chẳng mấy chốc cõi lòng chàng đã thanh tĩnh trở lại, đồng thời chân nguyên cũng bình phục, trông bên ngoài như say đắm, nhưng kỳ thực không phải vậy.

Qua một lúc, ngoài phòng có tiếng cười truyền vào, giọng thanh thoát của Trĩ Túc Mạch Tuệ cất lên.

- Giáo chủ đến!

Y Phong cũng biết Thiên Mi giáo chủ rốt cuộc là nhân vật nào, nên chàng lập tức mở mắt ra nhìn. Màn cửa khẽ động, Trĩ Túc Mạch Tuệ và một thiếu nữ khác, cùng dìu một người vào phòng. Trong ánh mắt Y Phong bất giác hiện xuất vẻ tức giận và buồn cười, đồng thời cũng hàm chứa đôi chút thất vọng.

Trước đó chàng đoán rằng Thiên Mi giáo chủ nhất định phải là nước trác tuyệt, nào ngờ nhân vật mà Y Phong nhìn thấy lại xấu đến độ ma chê quỷ hờn. Vừa nhìn thấy Y Phong, bà ta liền nhoẻn miệng cười, miệng bà ta cực kỳ rộng, rồi nói :

- Chao ôi! Không ngờ chốn này cũng có nhân vật tuấn tú như vậy. Tuệ nhi, ngươi khá lắm!

Y Phong hận không thể nhanh chóng bịt kín hai tai lại, bởi lẽ giọng nói khàn khàn thô tục của bà ta khó nghe vô cùng. Tuy nhiên trong lòng chàng lại cảm thấy kỳ quái, một người xấu xí như vậy, sao có thể là Giáo chủ Thiên Mi giáo?

Sở dĩ chàng nghĩ thế là vì chàng không biết rằng Thiên Mi giáo chủ - Vạn Diệu tiên nương này do biết dung nhan mình xấu xí nên mới sai khiến bốn đệ tử có nhan sắc tuyệt mỹ đi mê hoặc tâm trí người ta trước, sau đó bà ta mới...

Y Phong vẫn dứt khoát bất động, chàng muốn xem thử đối phương giở trò gì. Thiên Mi giáo chủ khẽ phất tay một cái, bốn thiếu nữ lập tức lặng lẽ lui bước ra ngoài. Y Phong ngầm vận tập chân khí, chuẩn bị xuất thủ bất kỳ lúc nào.

Dường như Vạn Diệu tiên nương sợ phải chờ đợi lâu, bà ta vội bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống một bên Y Phong, đoạn đưa bàn tay to như cánh quạt định sờ mó lên mặt Y Phong. Không chờ bàn tay bà ta sắp tiếp xúc với da mặt, Y Phong khẽ nghiêng đầu qua một bên, song thủ đột nhiên xuất ra như chớp, nhằm điểm vào hai đại huyệt Ngọc Cô và Tương Đài trước ngực đối phương.

Chiêu này của chàng xuất thủ như gió, huống hồ lại xuất kích trong lúc đối phương hoàn toàn không phòng bị, và vận dùng đến chín thành chân lực, nếu bị điểm trúng thì xú phụ này tất sẽ chết chắc. Quả nhiên Vạn Diệu tiên nương vô cùng kinh hãi, bà không ngờ thanh niên anh tuấn này đã trúng Sa Nữ chỉ của bà ta rồi mà vẫn có thể xuất thủ đối địch. Nhưng bà ta cũng có chỗ khiến Y Phong không ngờ tới, trong chớp mắt đó cánh tay vốn đưa ra định sờ lên mặt chàng, đột nhiên vạch thành nửa vòng tròn, song chỉ như kiếm, điểm thẳng vào huyệt Văn Hương dưới mũi Y Phong. Chỉ phong cực mãnh, điều đó cho thấy công lực của bà ta cũng vô cùng thâm hậu.

Như vậy, dù Y Phong điểm trúng hai đại huyệt của bà ta thì bản thân chàng cũng khó thoát khỏi một chỉ của đối phương. Với chỉ lực của Vạn Diện tiên nương mà nói, chàng há có thể toàn mạng sao?

Huống hồ lúc này thân chàng đang ở trong sào huyệt của địch, chỉ cần huyệt đạo bị khống chế, chân lực không thể vận tập, trước bốn thiếu nữ đều là cao thủ kia, rõ ràng tình thế sẽ lành ít dữ nhiều đối với chàng. Tuy công lực của chàng đã tăng tiến nhiều lần, nhưng khi lâm địch vần phải dùng chiêu thức cũ, nếu đối phó với cao thủ giang hồ thì thừa sức, song với phần công lực của xú phụ trước mắt, tuyệt đối không đơng giản chút nào.

Thêm Bình Luận