Phiêu Phong Kiếm Vũ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vốn dĩ chốn giang hồ là nơi hiểm nguy đầy rẫy nhưng bạn bè, chiến hữu cũng nơi nơi. Dưới ngòi bút của tác giả Cổ Long, những câu chuyên võ lâm dần trở nên sống động hơn bao giờ hết, có anh hùng, có bả …
Xem Thêm

Chương 12: Đồng bệnh tương lân
Y Phong dùng tốc độ nhanh nhất mà chàng có thể để ra khỏi sơn động. Bên ngoài ánh nắng chói chang thời gian vừa qua giờ ngọ. Chàng dõi mắt nhìn tứ phía, cảnh sắc nơi khe núi vẫn y như cũ, thạch thất vẫn đứng sừng sững bên thác nước.

Bất giác chàng lại buông một tiếng thở dài. Chàng cũng cảm thấy tâm tình của mình như vừa sống lại từ trong mộ địa.

Y Phong thi triển khinh công vượt qua ngọn núi cao nhất trong dãy Vô Lượng, nhưng vừa xuống đến sườn núi thì bỗng nhiên chàng nghe tiếng thở dài từ trong rừng cây truyền ra. Trong thanh âm chứa đầy ai oán, giận dữ và bất bình. Y Phong lập tức dừng bước và thầm nghĩ :

- “Sao trên đời này còn có nhiều người thương tâm như vậy?”

Ý nghĩ vừa dứt thì từ trong rừng lại truyền ra thanh âm bi hận, dường như là tiếng của ai đó tự nói. Y Phong không nghe được rõ ràng, nhưng chàng luyện công từ nhỏ nên tai mắt tự nhiên linh hoạt hơn người thường rất nhiều, chàng nghe loáng thoáng mấy lời hình như là :

- Thế là hết... Vĩnh biệt...

Lòng kinh động, chàng thầm nghĩ :

- “Lẽ nào có người tự tận trong chốn hoang sơn này?”

Ý nghĩ vừa lóe lên thì thân hình chàng cũng lướt đi như chớp vào cánh rừng. Mục quang lùng sục tứ phía, quả nhiên chàng phát hiện có một người treo mình trên một cành cây. Phán đoán của chàng quả nhiên không sai, trong rừng có người muốn tự tận.

Y Phong lập tức phi đến như bay, hữu chưởng phất về phía sợi dây buộc trên cành cây, khi chưởng lực đánh đứt sợi dây, và thân hình người kia rơi xuống thì chàng đã lướt tới đỡ lấy. Chàng nhẹ nhàng đặt người bất hạnh kia nằm xuống đất, đưa tay sờ thử lên mũi thì cảm thấy vẫn chưa tắt thở.

Chàng lập tức vận khí đẩy qua ba mươi sáu đại huyệt trên thân hình người kia. Hồi lâu sau, người kia từ từ tỉnh lại, miệng thở dài một hơi, song mục vô thần nhìn lên người Y Phong.

Y Phong mỉm cười, nói :

- Bằng hữu! Ngươi đang ở tuổi thanh xuân, hà tất phải tự tìm đường chết?

Người này mặc y phục cũ kỹ, diện mục cũng rất tiều tụy. Nhưng từ trong vẻ tiều tụy đó vẫn có thể phát hiện hắn là một người thanh tú, niên kỷ không quá hai mươi. Đây chính là điều khiến Y Phong có cảm tình với hắn.

Mục quang của ngươi kia ngơ ngác xoay chuyển mấy vòng, tựa như đang thử chứng minh việc mình tuy đã không còn lưu luyến nhân gian, nhưng vẫn còn sống tại nhân gian.

Sau khi nghe lời của Y Phong, hắn thở dài một hơi rồi nói :

- Ngươi hà tất phải quản đến tả Lòng ta đã chết, dù có sống trên đời thì có gì vui sướиɠ chứ?

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :

- Ngươi không phải là người thương tâm, nên đương nhiên không biết nỗi đau của người thương tâm.

Y Phong xót xa thầm nghĩ :

- “Sao ngươi biết ta không phải là người thương tâm chứ”.

Nghĩ đoạn, chàng nói :

- Bằng hữu! Có chuyện gì thương tâm cứ nói ra nghe xem, may ra tại hạ có thể giúp được ngươi cũng không chừng.

Ngữ khí của chàng tỏ ra rất thông cảm, tuyệt không vì thấy đối phương tiều tụy mà khinh thị.

Người kia buông một tiếng thở dài rồi tự nói ra thân thế của mình...

Nguyên hắn cũng là một thư sinh con nhà gia giáo tại sơn trấn thuộc Tứ Xuyên, họ Ôn tên Hoa, tuy không phải hàng thông tuệ tuyệt đỉnh, nhưng đọc sách cũng thông thuận mọi lẽ. Chỉ vì mệnh vận chẳng ra gì cứ mãi lận đận trước bước đường công danh, nên trở thành một thưs inh vô dụng.

Gia nghiệp của hắn đã sạch sẽ, bản thân lại không đủ sức mưu sinh. Thế là hắn đưa thê tử vào rừng, ngày ngày lên núi Vô Lượng đốn củi độ nhật, số mạng của văn nhân quả là đáng thương.

Nhưng thê tử của hắn lại không chịu nổi cảnh buồn tẻ trong núi, nàng lén chạy theo một thương nhân mà nàng ngẫu nhiên quen biết.

Nghe Ôn Hoa kể sơ về thân thế bi thảm của mình, Y Phong cảm thấy tê tái cõi lòng. Vì chẳng phải thân thế của Ôn Hoa cũng có phần giống chàng đó sao? Đồng bệnh tương lân, những người cùng cảnh ngộ rất dễ gần gũi và thông cảm với nhau. Nhất thời Y Phong cũng bị chìm vào nỗi đau xót.

Ôn Hoa thở dài rồi nói tiếp :

- Ôi! Tiền bạc là vạn ác nhưng cũng là vạn năng.

Tâm niệm chợt động, đột nhiên Y Phong nhớ đến hai đống châu báu của Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình trong thạch thất. Chàng liền mỉm cười, nói với Ôn Hoa :

- Ngươi và ta tương phùng, tất là đã hữu duyên. Ta có một số tiền tài cất trong núi này, đối với ta tuy vô dụng nhưng may ra có thể giúp ích cho ngươi...

Ôn Hoa khai khẩu định nói nhưng Y Phong đã tiếp lời :

- Ngươi đừng từ chối. Sau khi có được số tiền tài đó, nếu ngươi còn muốn tự tận thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa. Ôi! Thực ra thiên hạ vẫn còn nhiều nữ tử, thê tử của ngươi đã vô tình thì ngươi hà tất phải...

Nói đến đây thì bất giác chàng ngừng lại, chàng biết khuyên người ta như thế, nhưng còn chính chàng thì sao?

Lưu luyến nhân gian vốn là tính thông thường của nhân loại. Vì vậy, cuối cùng Ôn Hoa cũng theo Y Phong lên núi. Hắn được Y Phong kẹp bên nách phải, cảm thấy thân hình như đằng vân giá vũ, bay thẳng lên tuyệt đỉnh Vô Lượng Sơn. Bất giác torng lòng càng thêm hâm mộ và khâm phục Y Phong.

Y Phong vừa thi triển khinh công lướt đi vừa hồi tưởng lại chuyện tình của mình.

Chàng không ngờ thê tử của chàng bỏ chàng để đi làm tì thϊếp cho Thiên Tranh giáo chủ. Lúc đầu chàng không hiểu lý do tại sao, nhưng về sau chàng mới biết rằng võ công của Thiên Tranh giáo chủ cao cường hơn chàng, quyền lực cũng lớn hơn chàng, thê tủ của chàng về với Thiên Tranh giáo chủ sẽ hưởng được nhiều thứ mà ở chỗ chàng không có, vì vậy nàng mới bội phản chàng.

Nghĩ đến đây thì Y Phong lại cảm thấy tê tái trong lòng, chàng tự trách rồi tự thương hại mình. Bất giác ngọn lửa phẫn nộ và ý chí phục thù bừng lên nung nấu trong lòng chàng. Chàng liếc nhìn Ôn Hoa bên cạnh và thầm nghĩ :

- “Ta sẽ cho hắn toàn bộ châu báu trong thạch thất, để hắn có thể thụ hưởng tất cả lạc thú của thế gian và để cho thê tử dâʍ đãиɠ vô sỉ của hắn phải hối hận vì đã bỏ hắn mà đị”

Nghĩ đoạn, chàng buột miệng nói với Ôn Hoa :

- Sau này, nếu thê tử của ngươi trở lại cầu xin ngươi tha thứ, ngươi có thể trút hết cảm giác đau đớn và nhục nhã trong lòng ngươi lúc này lên người cô ta, rồi lập tức tống khứ cô ta đi.

Ôn Hoa gật đầu, hắn cảm thấy cách nghĩ của thanh niên kỳ quái này có nhiều chỗ rất giống mình. Nhưng hắn đâu biết rằng, cảnh ngộ của Y Phong cũng chẳng khác gì hắn.

Đã nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, sơn động hiện ra trước mắt, Y Phong phấn chấn tinh thần, chàng tung người lướt đi như gió, chớp mắt đã vượt qua thác nước và đến thạch thất. Chàng dừng bước, chỉ tay vào thạch thất và nói :

- Báu vật trong đó đủ để ngươi làm bất kỳ chuyện gì mà ngươi muốn.

Chàng lập tức bổ sung thêm :

- Những báu vật này tuy không là sở hữu của ta, nhưng ta lại có quyền sử dụng nó.

Lúc này Ôn Hoa đã tâm phục khẩu phục Y Phong, do đó hắn chỉ biết gật đầu và luôn miệng nói phải phải. Y Phong đưa Ôn Hoa đến bên cửa sổ thạch thất, cả hai cùng nhìn vào trong rồi cả hai đều kinh ngạc.

Ôn Hoa kinh ngạc là vì bảo vật trong thạch thất quá nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Hắn nghĩ đến việc mình sở hữu toàn bộ số tài sản này, trong lòng bất giác sướиɠ như điên, đồng thời có vẻ hắn không tin đây lại là sự thật, vì điều này còn ly kỳ hơn một giấc mộng.

Còn Y Phong, chàng kinh ngạc là vì số châu báu vơi đi rất nhiều so với lúc chàng bỏ đi, số còn lại chẳng qua chỉ là một phần mười.

- Là kẻ nào lấy đi?

Y Phong kinh ngạc tự hỏi. Chàng quét mục quang nhìn tứ phía, chàng muốn tìm ra đáp án cho vấn đề của mình trên cảnh vật xung quanh. Nhưng chàng lập tức thất vọng vì mỗi một sự vật trong khe núi này dường như không có biến động. Chàng muốn tìm một dấu chân hoặc giả bất kỳ một dấu tích gì cho thấy là đã có người đến đây. Nhưng chàng lại tiếp tục thất vọng.

Đột nhiên chàng phát hiện một vết máu trên đất. Thế là chàng vội cúi người xuống xem xét, vết máu tuy đã khô nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ chàng phán đoán vết máu này tuyệt đối là máu tươi.

- “Chỉ một vết máu thế này thì nói lên được điều gì?”

Chàng tự hỏi mấy lần như vậy rồi quét mục quang lùng sục tứ phía tựa như một con chó săn truy tìm con mồi. Đột nhiên chàng phát hiện vết máu thứ hai ở gần cửa động, và cũng giống vết máu thứ nhất, vết máu này mới nhỏ không lâu.

Y Phong lập tức phóng vào huyệt động mà không chút do dự. Chờ khi đánh lửa thắp đuốc và quan sát kỷ trong huyệt động, Y Phong bất giác kinh hãi kêu thất thanh.

Thì ra thi thể của hai lão quái này chỉ còn lại một, đó là Diệu Thủ Hứa Bạch.

Y Phong rùng mình, chàng tự hỏi :

- “Thi thể Vạn Thiên Bình đi đâu? Kẻ đánh cắp thi thể có dụng ý gì? Nếu nói thi thể lão ta không phải là người khác mang đi thì... ”

Chàng lại rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa. Đồng thời chàng lập tức quay người và lao như bay ra khỏi huyệt động. Bên ngoài sơn phong thổi vù vù, khí lạnh buốt thấu xương da, khiến Y Phong nhất thời không thể tự chủ.

Nhưng mục quang vừa nhìn quanh thạch thất thì bất giác chàng lại kinh hãi một phen nữa. Thì ra Ôn Hoa, kẻ cùng đến với chàng, bây giờ đà biến mất, chẳng biết hắn đi đường nào. Y Phong vội lướt đến bên cửa sổ thạch thất và nhìn vào trong, bỗng nhiên chàng đưa tay bịt mắt lại, không nhẫn tâm nhìn nữa.

Ôn Hoa đang nằm ngay đơ trong thạch thất với nửa thân người bê bết máu tươi.

Lúc này trong đầu Y Phong bị sự khủng khϊếp chế ngự, khiến chàng không còn năng lực để suy nghĩ nữa.

Thực ra điều này cũng chẳng trách chàng được, vì bất kỳ người nào ở vào hoàn cảnh như thế cũng sẽ kinh tâm khϊếp đảm thôi. Đang lúc haong mang thì đột nhiên Y Phong nghe thấy có tiếng cười nhạt phát ra từ sau lưng. Chàng vội quay ngoắt lại, trước mắt lại là một người toàn thân bê bết máu tươi, thần quang trong mắt sáng như ánh lửa, đó chính là Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình mà chàng đã tận mắt thấy chết bởi hai vết thương chí mạng.

Thêm Bình Luận