Chương 21
Lý Cường nắm áo một người hỏi: "Khách Sạn Bình An ở đâu?"
Người nọ đang gấp rút lên đường, đột nhiên bị nắm áo, lại càng hoảng loạn, vừa muốn mở miệng chửi, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Cường thì câu chửi cũng liền nuốt trở về. Hắn phản ứng rất nhanh, không ai tại Băng Trấn mà lại có thể mặc quần áo mỏng bạc như vậy, lại là quần áo của những công tử có tiền, không phải là có bản lãnh lớn sẽ bị chết lạnh mất.
"Công tử gia, ngài đi thẳng về phía trước, chuyển qua hai ngã tư." Đưa mắt nhìn qua Hoa Mị Nương hai người, con mắt lập tức đứng tròng, si ngốc nhìn họ không hề động thân, vẵn chằm chằm nhìn họ đi xa, trong lòng lẩm bẩm: "Trở về nói với tiểu Quý tử, ta hôm nay nhìn thấy tiên nữ, vô cùng xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp a!" Nước miếng của hắn đã chảy xuống đóng băng mà hắn cũng không biết.
Ba người Lý Cường đi đường cực nhanh, phải nói là bay trên mặt đất, vòng qua hai ngã tư, quả nhiên nhìn thấy một cây cột lớn, ở trên treo một tấm vải màu xanh có đề bốn chữ: "Khách Sạn Bình An"
Cả ba vội vã tiến vào trong khách sạn.
Chưởng quỹ của khách sạn đang đứng ở sau quầy, trên tay đeo một cái bao tay giữ ấm, sinh ý không tốt lắm, hắn đang chỉ huy cho điếm tiểu nhị lau chùi dọn dẹp để tiêu khiển, đang muốn buổi tối nếu không có khách nhân nào, thì sẽ đến nhà Triệu quả phụ vui vẻ một chút, nghĩ đến đó đắc ý không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Không một tiếng động, trước mắt đột nhiên hiện ra ba người, Vương chưởng quỹ đang nghĩ đến chuyện khoái hoạt, bị dọa đến run run, ngay cả bao tay cũng tuột ra ngoài, quát to một tiếng: "Oa, là cái gì? "Hắn vỗ ngực cả kinh nói: "Ai, người dọa người có thể chết đó, ai yêu, tim cũng chưa rớt ra a!"
Lý Cường đưa tay chụp lấy bao tay, nhẹ nhàng vung tay lên, nó vững vàng rơi xuống trên quầy, có một chút gấp gáp, Lý Cường hỏi: "Chưởng quỹ, mấy ngày nay có một nam một nữ ở trọ không? "Vương chưởng quỹ hoang mang nhìn hai người phía sau Lý Cường, há mồm cứng lưỡi nói không nên lời nữa.
Lý Cường giờ mới phát hiện, Hoa Mị Nương và Cầm Tiểu Hoan đối với người thường có lực sát thương quá lớn, người tu chân nếu như muốn có hình dáng đẹp hơn, khi đạt đến Nguyên Anh kỳ thì điều chỉnh một chút, hơn nữa người tu chân đúng là nghịch thiên mà đi, khí chất biến hóa càng lớn, ngay cả nam nhân cũng thế chứ đừng nói chi đến nữ nhân nữa.
Trong lòng Lý Cường vốn đang lo lắng, nhìn thấy vẻ si mê của chưởng quỹ không khỏi quát lên, vô tình dụng một chút chân nguyên lực.
Vương chưởng quỹ lập tức hồi tỉnh, cả phòng bị âm thanh của Lý Cường khiến cho đồ vật rơi xuống làm trong phòng phát ra những tiếng vang, lỗ tai càng nghe kêu loạn, hắn cầu khẩn nói: "Tiểu tổ tông của ta, đừng la nữa, đừng la nữa… nếu không tất cả đồ đạc gia sản của ta sẽ hư hết."
"Mang sổ lưu của khách sạn ngươi đưa đây." Cảm giác bất an của Lý Cường càng ngày càng mạnh, lòng xúc động càng cao. Vương chưởng quỹ run run, trong lòng thầm kêu nát bét, tay đưa vào trong quầy mở hộc tủ ra.
Lý Cường đặt tay lên quầy, trực tiếp mở nhanh hộc tủ, lấy ra quyển sổ lưu tên, xem lướt qua vài trang, quả nhiên là chưa có. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, một trận rối loạn, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Hắn vốn đã xem Triệu Hào và Mai Tinh Tinh như người thân của mình, ở nơi này bọn họ là người mà hắn quan tâm nhất.
Cầm Tiểu Hoan nhịn không được khuyên nhủ: "Có lẽ bọn họ còn chưa đến đây, chúng ta nên chờ thêm một chút có được không? "
Lý Cường dùng sức nhẫn nhịn không quát lên, nhìn thoáng qua chưởng quỹ đang lạnh run, tiện tay cấp hắn một thỏi bạc.
Hoa Mị Nương vẫn không hề nói chuyện, nàng vô cùng hiếu kỳ là ai mà lại khiến hắn tưởng nhớ quan tâm như vậy, không nhớ rõ bản thân mình có được ai lo lắng như thế không, trong lòng nàng không ngờ có chút ghen ghét người được hắn quan tâm như thế.
Lý Cường hoang màng nhìn quanh bốn phía, bình thường cảm thấy đầu óc thanh tĩnh rất tốt, bây giờ tựa như một chậu tương hồ, vô cùng lộn xộn rối loạn, hắn lẩm bẩm nói: "Phải biết làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? "Nhất thời lại một lần nữa tâm thần đại loạn.
Hoa Mị Nương nhẹ nhàng nói: "Có thể không phải là khách sạn này, có phải là nhớ lầm rồi không? "
Cầm Tiểu Hoan nói: "Có thể là vậy, ngươi đừng lo lắng, nghĩ lại xem."
Lý Cường đã không còn quản được nhiều hơn như thế, đột ngột ra khỏi phòng bay lên không trung, vận hết chân nguyên lực hét lớn: "Triệu Hào…các ngươi đang ở đâu…trả lời ta…"
Thanh âm này quả thật không phải là người thường có thể hô lên, giống như là nổ tung, giống như là một tiếng sét trên bầu trời bay tới. Cầm Tiểu Hoan bên người hắn đều bị đẩy lui, trên trời dưới đất bốn phương tám hướng đều có tiếng quanh quẩn vang vọng: "Trả lời ta…trả lời ta…"
Toái Thạch Thành tựa như tỉnh lại, mỗi người đều nghe thấy một tiếng hét lớn, rối rít chạy ra xem có chuyện gì.
Hoa Mị Nương cảm thấy không hay, bây giờ Thiên Đình Tinh khắp nơi đều là người tu chân, Lý Cường cứ như vậy điên cuồng gào thét hét lớn, rất dễ dàng trêu chọc thị phi. Bất quá nàng cũng rất thưởng thức người như vậy, không hề quan tâm sẽ rước phải phiền phức gì.
Cách đó ngoài thành không xa, vang lên một tiếng huýt dài.
Tiếng huýt dài tràn ngập vẻ thị uy, Lý Cường bây giờ tràn ngập vẻ xúc động bất an, bị một tiếng huýt dài làm hỏa bốc ba trượng, cũng phát ra một tiếng huýt rung trời, hoàn toàn không hề tỏ ra yếu kém. Đồng thời một đạo bạch quang hiện lên, tại trước mặt ba người xuất hiện một thanh niên.
Người thanh niên mặc chiến giáp màu đỏ, có một đôi mắt to, ở trên búi tóc buộc một sợi dây dài, vẻ mặt đầy bộ dáng khıêυ khí©h, trong tay cầm một cây côn ngắn màu đen, trên đầu côn có một quả cầu nhỏ màu đỏ, chẳng biết là loại vũ khí gì.
Hắn hơi có chút sững sờ, không nghĩ giữa không trung lại có đến ba người tu chân, đưa mắt nhìn thấy Hoa Mị Nương, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, nói: "Thì ra là Hoa tiền bối ở đây, vãn bối đã quấy rầy rồi!" Trong lòng nghĩ thầm: "Kỳ quái, Hoa Mị Nương lâu nay độc lai độc vãng, sao lần này lại có người cùng đồng hành, thật là xui xẻo! Bọn họ không biết đang làm cái quỷ gì, ta lại chạy tới kiếm thêm náo nhiệt a!"
Hoa Mị Nương cười nói: "Thì ra là Tần Ban Đồng a, sao vậy? Có phải lại tự tìm rắc rối không, lần trước cùng Độc Chú Giáo đấu pháp bảo, nếu không có ta giúp ngươi đánh một đóa Tình Hoa, bây giờ còn cười vui vẻ như vậy sao? Cả ngày gây chuyện sanh sự, cẩn thận ta nói với sư tôn của ngươi đó."
Tần Ban Đồng cảm thấy hối hận, miệng thì nói tạ ơn nhưng trong lòng lại không phục nói: "Lão nhân gia mới là tổ tông chuyên rước lấy quấy rầy, luôn rước lấy phiền phức sanh sự, ai mà có thể so sánh với ngươi, lão nhân gia ngươi tại tu chân giới mới là đại danh đỉnh đỉnh."
Hắn biết Hoa Mị Nương vốn không nói lý, lại không phân tốt xấu nên thái độ càng thêm khiêm cung.
Lý Cường thấy Hoa Mị Nương biết hắn, lửa giận không cách nào hướng hắn mà phát tiết, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tần Ban Đồng thi lễ nói: "Hoa tiền bối nếu có việc để làm, vãn bối xin cáo lui trước."
Thấy hắn muốn chạy, Hoa Mị Nương càng không buông tha, cười nói: "Đừng gấp, đừng gấp, ngươi khí thế hung hăng mà đến, nói chưa dứt ba câu lại muốn chạy, ngươi nghĩ tỷ làm sao mà chơi vui vẻ đây? "
Lý Cường mở miệng hỏi: "Xin hỏi Tần đại ca, ngươi có nhìn thấy qua một nam một nữ không? Nữ hài cầm trong tay một cây roi dài màu trắng"
Tần Ban Đồng lắc đầu nói: "Không nhìn thấy, bất quá gần đây có một nhóm người của Tiềm Kiệt Tinh đi theo hướng Hàn Băng nguyên, không biết có quan hệ gì đến người mà ngươi muốn tìm không? " Tần Ban Đồng đối với việc Lý Cường gọi hắn là đại ca thì hài lòng phi thường, lại không biết đó chỉ là thói quen khi xưng hô của hắn.
Cầm Tiểu Hoan nói: "Có thể đi thăm dò thử xem, có lẽ có quan hệ với nhóm người đó chăng?"
Hoa Mị Nương phân tích: "Người của Tiềm Kiệt Tinh đi Hàn Băng nguyên làm gì? Bọn họ không phải không biết, Hàn Băng nguyên không có Hàn Cương, vốn là không thể bay được, đi bộ vào đó thì đi đâu được chứ?"
Lý Cường cơ hồ nghĩ đến sư môn của Mai Tinh Tinh ở trong Hàn Băng nguyên Hồi Xuân cốc, hắn từ từ bình tĩnh lại nói: "Nhóm người đó huynh có biết ai không? "
Tần Ban Đồng suy nghĩ một chút nói: "Có mười mấy người, có vài người quen mặt. Ân, có Tô Tử Kỳ, có Lam Địch, Trần cái gì đó, không nhớ rõ nữa…"
Lý Cường thở dài, hoàn toàn thất vọng. Tần Ban Đồng vỗ tay: "Được rồi, còn có Phong Chí Hào và An Lãng, còn người khác thì không biết."
Trong lòng Lý Cường nhảy mạnh lên một cái, An Lãng chính là tử đối đầu của Mai gia mà? Hắn vội hỏi: "Chắc chắn là An Lãng sao? "
Mọi người không hiểu vì sao Lý Cường đối với An Lãng lại có hứng thú, Tần Ban Đồng gật đầu nói: "Ta sẽ không nhận sai đâu."
Lý Cường lo lắng nói: "An Lãng là cừu nhân của bằng hữu ta. Sư môn của nàng ở ngay Hàn Băng nguyên Hồi Xuân Cốc, ta cần phải đi xem thử, cáo từ trước vậy"
Cầm Tiểu Hoan nhẹ nhàng nói: "Hay là cùng đi thôi, bọn họ đông người, một mình ngươi đi sẽ nguy hiểm, Hoa tỷ tỷ thấy sao? "
Hoa Mị Nương có dự định riêng của mình nên nói: "Được, cùng đi chung. Tần Ban Đồng, ngươi không phải là thích đi khắp nơi đánh nhau sao, đi theo tỷ tỷ có cả đống cơ hội để đánh nhau a!"
Đọc TruyệnCầm Tiểu Hoan âm thầm lắc đầu, Hoa tỷ tỷ thật là gây chuyện thành nghiện, còn chưa có cái gì là đã chuẩn bị để đánh nhau rồi.
Trong lòng Lý Cường mười phần ngoài ý muốn, thật không nghĩ ra vì sao Hoa Mị Nương lại đi giúp mình, ngẫm lại bản thân mình quả thật thực lực không đủ, có ba người bọn họ hỗ trợ chắc sẽ tốt hơn rất nhiều, vì vậy vội vàng nói tạ ơn.
Tần Ban Đồng không chút do dự đáp ứng, hắn rất thích đánh nhau và đấu pháp bảo.
Lý Cường gấp đến không thể đợi hướng về Hàn Băng nguyên bay đi, Hoa Mị Nương ở phía sau kêu to: "Tiểu tử, không thể bay, mau xuống đi."
Lý Cường tốc độ thật nhanh, vừa mới xông vào trong Hàn cương, một trận gió liền xoay tròn ép hắn té xuống.
Lý Cường hoang mang nói: "Là cái gì vậy? Tại sao ta lại té xuống? " Dáng vẻ ngây ngốc của hắn làm cho ba người không nhịn được cười.
Cầm Tiểu Hoan đối hắn giải thích: "Lý công tử, vào Hàn Băng nguyên là không thể bay, không trung có Hàn cương, đi vào thì phải đem chiến giáp mặc vào, Hàn Băng nguyên là địa phương rất nguy hiểm."
Tất cả cùng mặc chiến giáp vào, Tần Ban Đồng kinh ngạc hỏi: "Chiến giáp của Lý huynh đệ rất kỳ quái, hình như là Lan Uẩn chiến giáp."
Cầm Tiểu Hoan vẫn luôn cảm thấy kỳ quái với chiến giáp của Lý Cường, đã nhịn không được hỏi: "Lan Uẩn chiến giáp, có cái gì đặc biệt không? "
"Lan Uẩn chiến giáp là một truyền thuyết, nghe nói chiến giáp ẩn chứa Thiên Thủy Chi Hồn, phương pháp chế luyện giáp đã sớm thất truyền, không biết Lý huynh đệ là từ đâu đạt được vậy? "
Đừng nói là Cầm Tiểu Hoan cảm thấy hứng thú, ngay cả Hoa Mị Nương cũng hiếu kỳ, hỏi: "Tại sao ta lại không biết, cái chiến giáp này có cái gì đặc thù vậy? "
Lý Cường nói: "Hay là vừa đi vừa nói vậy." Hắn nghĩ thầm: "Công năng của Lan Uẩn chiến giáp ngay cả ta cũng không hiểu rõ, Mạc Hoài Viễn cấp ngọc đồng giản cho ta hình như có nói về tác dụng đặc thù gì đó của nó."
Mọi người biết tâm tình lo lắng của hắn nên lập tức hướng Hàn Băng nguyên đi tới.
Tần Ban Đồng lại nói: "Ta có xem qua được ghi lại, đặc điểm lớn nhất của Lan Uẩn chiến giáp là nó có thể thi triển một chiêu gọi là Thiên Hồn Toái Phó, là chung cực phòng ngự, bất chấp là gặp phải cái gì nguy hiểm, đều có thể cứu chủ nhân một lần, bất quá ta cũng không có hiểu rõ hoàn toàn lắm."
"Nói nhảm nhí, ta nghĩ là ngươi chỉ nói lung tung thôi. Nói đến cái gì mà chung cực phòng ngự, chỉ là gạt người." Hoa Mị Nương không cho là đúng, cười phản đối.
Tần Ban Đồng ủy khuất lầm bầm gì đó trong miệng.
Hoa Mị Nương trừng mắt nói: "Nói cái gì? Lớn tiếng một chút! Tỷ tỷ nghe không rõ."
Tần Ban Đồng nhảy lên, liên thanh nói: "Không có, vãn bối cái gì cũng không có nói." Hắn ra vẻ vô tội, khiến cho Lý Cường và Cầm Tiểu Hoan không nhịn được cười.
Tâm tình nặng nề bị phai đi không ít, Lý Cường hỏi: "Tần đại ca, nhóm người của Tiềm Kiệt Tinh đi theo hướng nào vậy? "
"Tựa hồ như hướng Tây Bắc"
Hàn Băng nguyên là địa phương kỳ lạ, cả băng nguyên chập chùng cao thấp, có thật lớn băng tầng và khắc nghiệt, quanh năm lạnh giá vô cùng. Gió lạnh như cắt da, người thường nếu đi vào thì sẽ lập tức biến thành khối băng, cho dù là người tu chân, nếu không mặc chiến giáp cũng sẽ không thể chịu được cự hàn liên tục như thế.
Bởi vì chống đỡ khí lạnh, chiến giáp không ngừng tỏa ra vầng sáng.
Làm cho người ta cảm thấy ấm áp chính là chiên giáp của Ban Đồng, hồng quang lóe ra. Chiến giáp của Hoa Mị Nương là đẹp nhất, phấn sắc và Đào Hoa giáp yên khí đằng đằng. Cầm Tiểu Hoan thì một thân chiến giáp màu trắng, ngân quang bao bọc quanh thân và khuôn mặt kiều diễm, có vẻ siêu phàm thoát tục. Lan Uẩn chiến giáp của Lý Cường lại hoàn toàn khác biệt với người khác, lớp lớp lam quang tựa như nước biển lưu động, có loại cảm giác phiêu dật hào hiệp.
Đột nhiên một trận gió rít từ xa truyền đến, Hoa Mị Nương thần sắc đại biến, kêu to: "Tất cả toàn lực vận công, Hàn cương trên không trung đã trùng tới rồi, mọi người hợp lực, muội tử mau đem Bạch Vân Chướng bao phủ tất cả."
Tay trái nắm lấy giáp lĩnh của Tần Ban Đồng, tay phải nắm tay Lý Cường, Hoa Mị Nương có chút gấp gáp hô: "Hai ngươi hai tên tiểu tử thúi, đừng có lộn xộn!" Đẩy Lý Cường một cái nói: "Mau giữ muội tử của ta lại!"
Tần Ban Đồng cảm thấy Hoa Mị Nương đã quá kinh hãi, Hàn cương có cái gì nghiêm trọng chứ, hơn nữa giáp lĩnh đã bị nàng lão nhân gia nắm chặt giống như một con gà con, quả thật là không còn mặt mũi.
Lý Cường cái gì cũng đều không biết, bất quá hắn nghe qua ngữ khí của Hoa Mị Nương có vẻ bất an, làm mọi người cũng có vẻ bất an theo, nhất định là không có gì tốt. Hắn theo lời kéo tay Cầm Tiểu Hoan, sắc mặt nàng ửng đỏ, tay vung lên tỏa Bạch Vân Chướng.
Tiếng rít bén nhọn càng ngày càng gần, bầu trời hôn ám, mặt đất khắp nơi rung động những toái băng chừng nắm tay như những hạt lúa bị cuốn bay khắp không trung, xoay quanh khắp nơi " phát ra âm thanh kỳ quái. Một cỗ áp lực từ trên trời giáng xuống, cơ hồ tất cả mọi thứ đều bị ép xuống mặt đất gây loạn những tiếng rền vang.
Đột nhiên, hết thảy đều trở nên yên tĩnh.
Một cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập khắp trong lòng mọi người, Hoa Mị Nương và Lý Cường cơ hồ đồng thời kêu to: "Cẩn thận!"
"Oanh…" Hàn cương vô hình đè ép xuống, cách bốn người không xa nổi lên một tầng băng cực lớn giống như bị một cây chùy cự đại đánh trúng, một tiếng vang bạo liệt bị vỡ tung thành từng mảnh rồi thoáng dừng lại rồi bị luồng kích lưu hướng bốn người quay cuồng rít gào vọt tới.
Tuyết vụ đầy trời với những miếng băng cỡ nắm tay giống như những hạt lúa xoay tròn bay khắp nơi, tựa những mũi tên nhọn bắn tới, sắc mặt Ban Đồng liền thay đổi.
Tiếng oanh oanh ù ù làm cho Lý Cường nghĩ đến những tảng băng tuyết lớn đang đổ ập tới.
Hắn vội la lên: "Mọi người ngồi xuống!" Hắn hiểu rõ bốn người gây nên lực cản quá lớn, ngồi xổm xuống có thể giảm bớt lực đẩy.
Hoa Mị Nương đã kêu lên: "Tất cả đều vận công, ngồi xuống đất."
Thêm một hồi sau, Hàn cương rốt cuộc xuống tới.
Một chốc sau, chiến giáp của bốn người phát ra quang huy, Cầm Tiểu Hoan kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra máu tươi. Hoa Mị Nương khẩn trương quát: "Muội tử mau thu Bạch Vân Chướng, để ta trụ phía trước!"
Lực đẩy quả thật quá lớn, sức người không có khả năng chống lại. Lần này bị đánh trúng đã làm Cầm Tiểu Hoan bị nội thương. Bốn người đứng thành một hàng như một mũi tên, từ đó phá vỡ Hàn cương, bổ đôi nó ra thành hai tảng bay vọt ra hai bên, không ngờ dưới đất cứng rắn lại xuất hiện hai đạo thâm câu.
Thêm một hồi, Hoa Mị Nương không thể kiên trì được nữa, Lý Cường cảm thấy bất hảo, dùng sức đưa nàng ra sau, quát to: "Ta ra trước cho, Tần đại ca chuẩn bị!"
Đứng ở vị trí đầu tiên, Lý Cường mới biết tại sao phải cố hết sức, cái loại lực đẩy và áp lực này quả thật là vô tận, tựa như là một siêu cấp cao thủ hướng về hắn xuất thủ.
Thêm một thời gian, Lý Cường cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, một luồng áp lực cực đại làm cho hắn không thở được, hắn liền đem tâm thần nhập vào trong Nguyên Anh, điên cuồng thúc giục nguyên anh chống đỡ, Ảnh Mộng Giáp đã bắt đầu phát huy tác dụng, tạm thời cản áp lực đánh vào.
Mặt khác làm cho ba người giật mình chính là Lý Cường có khả năng chịu được Hàn cương mạnh mẽ như thế.
Bọn họ không biết Lý Cường có ba tầng giáp, Lý Cường đưa chân nguyên lực cuồn cuộn truyền vào Lan Uẩn chiến giáp, triều dũng trong giáp nội lưu động cấp tốc xoay tròn, bởi vì Tử Viêm Tâm hấp thu năng lượng của Thiên Hỏa, quang mang màu lam trong nội giáp hình thành ngọn lửa, dần dần ngọn lửa càng lúc càng lớn, Lan Uẩn chiến giáp đột nhiên biến thành màu vàng, Lý Cường cảm thấy kỳ quái vì áp lực tự nhiên giảm đi rất nhiều.
Tần Ban Đồng lẩm bẩm: "Lan Uẩn chiến giáp không ngờ thình lình có thể tự mình tiến hóa, thật là không thể tưởng tượng nổi nữa!"
Chậm rãi từ từ, Hàn cương dần dần yếu đi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hoa Mị Nương nói: "Vận khí thật không tệ, nghĩ không ra chiến giáp của tiểu tử lại tốt như vậy, có thể tránh được một kiếp."
Cầm Tiểu Hoan không lên tiếng, chỉ lo âm thầm vận công khôi phục.
Hàn cương tới nhanh mà đi cũng nhanh, bốn người không nói gì chỉ nhìn chung quanh một mảng hoang tàn, đều cũng có cảm giác ớn lạnh.
Lý Cường lấy ra một khối tiên thạch đưa cho Cầm Tiểu Hoan, nàng gật đầu ra hiệu tỏ ý cảm tạ, cầm nơi tay từ từ hấp thu.
Tần Ban Đồng cười nói: "Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hàn cương đáng sợ như vậy, nếu còn trở lại lần nữa, vậy thật là thê thảm!"
"Câm miệng, nói nhảm nhí cái gì đó! "Hoa Mị Nương mắng.
"Ách…"Tần Ban Đồng cười khổ.
Gió thổi qua, xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh chấn động.
Bốn người thần sắc thay đổi, Hoa Mị Nương lẩm bẩm"Kỳ quái, sao lại có nhiều hàn cương lạc xuống như vậy?"
Lý Cường xuất chủ ý, nói: "Chúng ta có thể dụng Địa Hành Thuật mà đi, không phải là có thể tránh được hàn cương rồi sao? "
Hoa Mị Nương thở dài nói: "Không được đâu, dưới đất toàn là băng tầng và liệt khích, nếu đi như vậy thì thật là quá chậm."
"Khi nào hàn cương tới, chúng ta lại đi xuống, đợi hàn cương đã qua, chúng ta lại trở lên, không phải là không cần ngạnh kháng đó sao? "
Cầm Tiểu Hoan thu công nói: "Ta không biết Địa Hành Thuật, cho nên không dùng biện pháp này được."
Tần Ban Đồng cũng nói: "Ta cũng không được, đáng tiếc lần này không đem theo một cái pháp bảo độn thổ"
Đầu óc Lý Cường chuyển cực nhanh, lập tức nói: "Chúng ta làm một cái hố sâu tránh một chút." Chủ ý này lập tức được mọi người tiếp nhận.
Ban Đồng tự tiến cử mình: "Ta lên trước!" Hắn mang hiến bảo, giơ lên đoản côn màu đen trong tay, quả cầu đỏ bắn ra bạch quang, chạm vào băng, lập tức băng liền lún vào, sau một lút lâu hắn quát: "Khai…!"
Một chuỗi âm thanh trầm muộn vang lên như liên châu, từ chỗ sâu trong đi lên, một cỗ nê thủy từ từ phun ra, tán trứ vụ khí nóng hổi, không kịp đề phòng, nước bùn phun ra đầy mặt bốn người.
Hoa Mị Nương mở miệng mắng to: "Tiểu tử thúi, cô nãi nãi ngươi không cần tắm bùn đâu, ngươi động chân động tay thế này, lão nương hận không thể bóp chết ngươi!"
Lý Cường từng thấy Hoa Mị Nương tại Hỏa Tinh nổi giận, lần này chứng kiến, thình lình một chút cũng không phản cảm, chỉ cảm thấy phi thường thú vị.
Tần Ban Đồng ôm đầu lủi như chuột, luôn miệng xin tha.
Bốn người nhìn ta ta nhìn ngươi, vẻ xinh đẹp và phong thái vừa rồi tiêu mất, không biết ai là ai, bật cười lên một tiếng, tựa như bị phát động, cả bốn ôm bụng cười to.
Mọi người vận công tẩy giáp, đưa đất cát trong người văng ra, lại khôi phục nguyên mạo như trước.
Âm thanh chấn động càng lúc càng lớn, tạo ra tiếng kêu kỳ quái.
Lý Cường đột nhiên nhớ lại Triệu Hào khi ở vương phủ từng nói qua, cười khổ nói: "Chúng ta thật là có vận khí!"
Cầm Tiểu Hoan kinh ngạc, vội hỏi: "Là cái gì? "
"Quái thú Kháp Kháp Băng"
Hoa Mị Nương lúc này đã chắc chắn: "Đúng vậy, là Kháp Kháp Băng quái thú, không chỉ một, mà là một đám…"