Chương 40: Thẹn quá hóa giận
Đường Ngạo mắng một tiếng, những người khác cũng hoàn hồn, ào ào nổ súng. Gâu Gâu dùng sức mở cửa nhỏ, lao ra ngoài như con sư tử nhỏ nổi giận.
Con zombie mắt xanh kia vô cùng cao lớn, điều này khiến cho Gâu Gâu càng trở nên nhỏ bé. Nhưng hình như nó lại rất sợ Gâu Gâu, vứt cái đầu trong tay, co cẳng chạy. Gâu Gâu nhanh chân chặn đường nó, nổi giận sủa một tiếng cắn vào chân nó.
Nó bắt đầu kinh hoảng, run rẩy hệt như con chuột, nhưng dần dần hình như nó phát hiện ra điều gì. Nó lấy tay gẩy gẩy Gâu Gâu, dường như cảm thấy Gâu Gâu không mạnh như nó tưởng. Một tay nó đột nhiên cầm Gâu Gâu lên, hai tay cầm hai chân trước sau, chuẩn bị xé.
Bên này Hải Mạt Mạt dùng sức tông vào người con zombie, cô bé cầm cánh tay con zombie mắt xanh kia, gập lại. Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay con zombie kia gần như bị vặn đứt. Gâu Gâu quá mất mặt, lửa giận ngùn ngụt, bốn chân khua loạn xạ. Nhưng nó vẫn đang bị con zombie kia dốc ngược, chỉ có thể đung đưa trong không trung.
Tay trái bị bẻ gãy, con zombie kia hình như không có cảm giác gì. Nó vung mạnh tay phải, dùng Gâu Gâu làm cái chùy đập Hải Mạt Mạt. Đường Ngạo lúc này đã chạy tới phía sau nó, chĩa thẳng súng vào đầu nó bắn một phát.
Khoảng cách gần như thế, theo lý nó tuyệt đối không còn đường sống. Nhưng đầu của nó chỉ bị thủng một cái lỗ nhỏ. Tiếng súng rõ ràng đã chọc giận nó, nó ném Gâu Gâu xuống đất, chậm rãi quay đầu, cầm họng súng còn bốc khói đen dùng sức bóp một cái.
Đường Ngạo lập tức thả tay . . . . Đó là sức mạnh mà loài người không thể nào sánh bằng.
Con zombie này ném khẩu súng đã biến hình xuống đất, lao về phía Đường Ngạo. Đường Ngạo nghiêng người tránh thoát, nhưng một người sau lưng anh không tránh được, bị khoét mất một miếng thịt.
Người càng tới càng nhiều, con zombie này thấy không chiếm được gì liền định chạy. Nhưng Gâu Gâu dưới chân lúc này đang nổi nóng, không chịu thả nó đi, hai móng ôm chân nó, vẫn đang gặm kẹt kẹt.
Con zombie nhấc chân đá mạnh Gâu Gâu ra, đột nhiên có cái gì đó cũng bay ra theo. Nó còn chưa kịp phản ứng, đã ngã rầm xuống đất.
. . . Chân nó bị Gâu Gâu gặm đứt rồi.
Đường Ngạo quay đầu lại, thấy Hải Mạt Mạt đang giúp cậu con trai bị khoét thịt liếʍ vết thương. Cậu ta tên Khưu Bác, dáng dấp cao gầy, trắng trẻo, tuổi cũng không lớn, năm ngoái gia nhập căn cứ cậu ta cũng mới chỉ mười bảy tuổi.
Tổng giám đốc Đường nheo mắt lại. . . . . Thật ra thì thằng nhóc này không tồi, thông minh, lanh lợi, cũng không nhát chết.
Hải Mạt Mạt liếʍ sạch sẽ vết thương cho Khưu Bác, Ngô Hoa cũng đã cầm thuốc tới. Trên vai Khưu Bác bị khoét mất một miếng thịt lớn, làm sao mà có thể không đau. Nhưng đối mặt với Hải Mạt Mạt, cậu cũng không thể tỏ ra yếu đuối được.
Cậu vẫn cố nén.
Hải Mạt Mạt nhường chỗ để Ngô Hoa băng bó vết thương cho Khưu Bác, tổng giám đốc Đường dùng rìu trong tay Cầu Đại Vân chặt nốt hai tay con zombie này. Con zombie vẫn còn đang gào thét, nhưng chỉ còn phần thân trụi lủi, nó không nhúc nhích được.
Tổng giám đốc Đường vung rìu đánh gãy hết răng nó xong mới phân phó đám người Viên Thiên Hiểu: “Nhốt nó vào chuồng hổ, khóa kỹ.”
Viên Thiên Hiểu vâng một tiếng, lập tức cùng đám người Vạn Ích Khải tiến lên, mang con zombie này ném vào chuồng hổ. Mọi người vẫn còn chưa hết hoảng sợ, đám mất nết Hải Lam cũng đã có mặt đông đủ. Đường Ngạo phất tay: “Đại Vân kiểm tra số lượng mất nết và số người một lượt, tăng thêm một đội tuần tra. Thấy những thứ này thì không được đến gần, phải báo động trước.”
Mọi người cũng sợ hãi, ai ngờ thứ này lại ăn mất nết chứ.
Đường Ngạo cũng không nhiều lời, chỉ trấn an mọi người: “Cũng chẳng phải chuyện gì ghê, không cần tự dọa mình. Không có chuyện gì cả, trở về đi ngủ đi.”
Đám người dần dần giải tán, trên người Hải Mạt Mạt dính đầy máu màu xanh dương của zombie, Gâu Gâu vẫn đang gặm cánh tay và chân trên mặt đất.
Hải Lam và Tô Bách đứng ở sau lưng Đường Ngạo, không đi.
Đường Ngạo thật lâu sau mới để Hải Mạt Mạt phiên dịch cho chúng nó một câu: “Mấy cậu cũng đã nhìn ra rồi chứ?”
Hải Lam và Tô Bách lặng lẽ gật đầu, Đường Ngạo thở dài: “Đã có zombie bắt đầu tiến hóa rồi. Đối diện với chúng nó, sức mạnh của con người thật đáng thương.”
Rất lâu sau, Hải Lam mới hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Đường Ngạo hình như đã hạ quyết tâm: “Gọi tất cả mất nết thân thể đã chết vào phòng làm việc của tôi.”
Không lâu sau, tổng cộng bốn mươi mấy mất nết đã đến đủ. Những ngày qua bọn họ đều vô cùng mờ mịt, không biết về sau mình nên làm thế nào. Đói bụng đã có thể kìm chế, nhưng bây giờ đã chết, kìm chế ăn cơm có ích lợi gì?
Một đám zombie sống trong thế giới loài người, tương lai sẽ ra sao?
Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt ngồi phía sau bàn làm việc, thật lâu sau mới bắt đầu nói: “Hiện giờ ngồi trước mặt tôi là bốn mươi sáu con người hay là bốn mươi sáu con zombie?”
Bốn mươi sáu đôi mắt mờ mịt nhìn anh, anh bỗng nhiên đứng dậy: “Mấy ngày nay, tôi luôn suy nghĩ xem nên sắp xếp các cậu thế nào. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện một phát bắn chết hết, kết thúc những ngày mờ mịt khổ sở này! Nhưng tôi lại không thể, tôi biết các cậu là bạn của tôi, chiến hữu của tôi!”
Hải Mạt Mạt phiên dịch lời anh nói cho bốn mươi mấy con zombie, bọn họ cũng dần dần đứng lên.
“Các cậu có ý thức, suy nghĩ và tình cảm, chỉ có một con người hoàn chỉnh mới có được những thứ đó, mới hiểu những điều đó đáng quý đến nhường nào. Hiện giờ, tôi muốn các cậu lựa chọn. Nếu như ai về sau muốn trở thành zombie thì hãy đi ra ngoài, đi tìm Hà Hợp hoặc một zombie đứng đầu bất kỳ nào khác làm nơi nương tựa.” Mắt anh chậm rãi lướt qua từng người, “Nếu như các cậu muốn ở lại, lấy thân phận của con người ở lại, tôi sẽ dẫn mọi người đi một con đường khác. Nhưng tôi cũng không biết con đường này sẽ dẫn đến nơi nào.”
Ngày hôm sau, Đường Ngạo bắt một đám zombie về, nhốt vào chuồng hổ. Ngô Hoa ở bên cạnh anh, vẻ mặt lo lắng: “Bắt đầu?”
Đường Ngạo gật đầu: “Bắt đầu.”
Ngày 18 tháng 7 năm x, trời trong xanh.
Thí nghiệm: Zombie màu xanh lá cây
Ngô Hoa ghi vào bản ghi chép, Kiều Tiểu Vũ và một cô gái tên Hà Thù ở bên cạnh hỗ trợ. Lần đầu tiên, họ tiêm 100cc máu zombie màu xanh lá cây vào trong cơ thể zombie màu xám tro. Kết quả zombie màu xám tro mặc dù tiến hóa thành zombie màu xanh lá cây, nhưng mất lý trí, nổi điên.
Sau lại giảm lượng thuốc xuống 50cc, vẫn nổi điên. Cuối cùng trong chuồng hổ chỉ còn lại hơn một trăm con zombie màu xanh lá cây nổi cơn điên. Dù tiêm ít thì vật thí nghiệm cũng vẫn sẽ mất lý trí.
Đường Ngạo ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng cũng đã cảm thấy nặng nề . . . . Chẳng lẽ zombie sau khi tiến hóa đều sẽ bị cơn đói khống chế sao?
Nhưng tổng giám đốc Đường nhanh chóng phát hiện ra một điều: Zombie sau khi tiến hóa, không ngừng ăn thịt người, đồng thời cũng sẽ ăn zombie. Hơn nữa zombie cấp bậc càng cao dường như lại càng ngon.
Anh không nỡ để bốn mươi mấy con mất nết biến thành loại zombie như vậy, chỉ đành trấn an bọn họ tiếp tục chờ đợi. Trong lòng, lại có một ý tưởng khác: Những zombie này tiến hóa phải chăng là nhờ ăn những zombie khác?
Nếu thật sự là như vậy, cứ tiếp tục kéo dài, số lượng zombie sẽ càng ngày càng ít, nhưng sức mạnh sẽ càng ngày càng tăng. Nhưng không có khả năng Người Tiến Hóa sẽ nhất định đánh mất lý trí. Trong đầu tổng giám đốc Đường chợt lóe lên một ý nghĩ – Gâu Gâu vẫn còn ý thức tự chủ! !
Tối hôm đó, Hải Mạt Mạt đang ăn dưa hấu ướp lạnh, tổng giám đốc Đường ám chỉ sâu xa: “Sao trước kia không nói cho ba chuyện Người Tinh Lọc?”
Hải Mạt Mạt đưa dưa hấu cho anh cắn một miếng: “Ba sẽ dùng nó bán rất nhiều rất nhiều tiền.”
Tổng giám đốc Đường nghẹn miếng dưa hấu không nuốt nổi: “Nói linh tinh, dù sao giờ con cũng biết ba không phải loại người như vậy rồi nhỉ?”
Ánh mắt của Hải Mạt Mạt thành thật đến đáng sợ: “Hiện giờ Mạt Mạt biết.” Tổng giám đốc Đường rất hài lòng, lại nghe cô bé nói tiếp: “Ba quả thực là loại người như vậy.”
Ông XXX! Không chơi trò khiêu chiến uy tín vậy đâu nhé! Dầu gì ông đây cũng là ba cô đấy! Tổng giám đốc Đường thẹn quá hóa giận: “Nói cái gì thế hả? Ba con làm vậy là tạo phúc cho loài người đấy! Ba lãnh đạo cái căn cứ này lâu như vậy, có lo cho mình được chút phúc lợi nào sao? Rồi còn trước kia nữa, Tập đoàn ASA có bán hộp thuốc giả nào à?”
Hải Mạt Mạt vẫn thành thật: “Hàng thật giá thật của Tập đoàn ASA chỉ có huyết thanh và thuốc con nhộng đời mới ngừa ung thư thôi, những thứ khác đều bị thay dược liệu rồi đúng không?”
Tổng giám đốc Đường giậm chân: “Ai nói? Là đứa nào bịa đặt đấy?!”
Hải Mạt Mạt thật thà đáp: “Ít nhất thì rượu hổ cốt bảo vệ sức khoẻ của ASA là xương chó.”
. . . . . . Tổng giám đốc Đường nghẹn họng: “Làm sao con biết?”
Hải Mạt Mạt lại đưa dưa hấu cho anh: “Lần trước mọi người uống. . . . . Con ngửi thấy.”
“Cái này. . . . . . Cái này không có thể coi là thuốc giả đúng không, xương chó ngâm rượu uống cũng đâu chết người? Hơn nữa, hổ là động vật cần được bảo vệ, những kẻ muốn dùng xương động vật cần được bảo vệ để cường thân kiện thể cho bản thân đều là người xấu! Ba moi chút tiền của bọn họ thì đã sao?” Tổng giám đốc Đường chính nghĩa, hùng hồn phản đối.
Hải Mạt Mạt nhìn anh: “Cho nên ba chuẩn bị bán Người Tinh Lọc giá cao kiếm tiền của bọn họ, đúng không?”
Tổng giám đốc Đường bắt đầu dụ dỗ: “Mạt Mạt ngoan, tâm can bảo bối của ba. . . . . . Hiện giờ mọi người đang rất lo sợ, chúng ta cũng đừng tranh luận những chủ đề vô nghĩa này nữa. Giờ con nói cho ba biết, nguyên lý tiến hóa của Gâu Gâu là gì, tại sao nó lại thông minh như vậy?”
Hải Mạt Mạt im lặng. Tổng giám đốc Đường vỗ ngực bảo đảm: “Ở cùng nhau lâu như vậy, con vẫn không tin ba sao?”
Hải Mạt Mạt thành thật gật đầu.
. . . . . . Tổng giám đốc Đường phát điên.
Nếu như biết được nguyên lý tiến hóa anh có thể nâng cấp tất cả những mất nết trong tay thành zombie cao cấp. Sau khi an toàn được bảo đảm, để Yến Thao nghiên cứu thành phần Người Tinh Lọc rồi sản xuất Người Tinh Lọc số lượng có hạn, bán giá trên trời cho đám nhà giàu, quyền quý sợ chết kia.
Chờ đám quyền quý mua với giá trên trời xong lại tuyên bố kỹ thuật đã tiến bộ, tiếp tục sản xuất thêm một loạt, bán với giá cao. Sau đó sẽ sản xuất một lượng lớn, để giai cấp tầng trung không trả nổi giá cao mua với giá phải chăng.
Chờ tất cả đám trung tầng mua hết, anh đã sớm giàu nứt đố nổ vách rồi. Sau đó sẽ sản xuất đại trà, phát miễn phí cho phụ nữ, trẻ em lấy thêm cái danh Chúa cứu thế.
Cổ phần ASA sẽ càn quét thế giới. Hừ hừ.
Ờ mà. . . . . . Sao càng nghĩ càng thấy vừa rồi Hải Mạt Mạt nói có lý. . . . . .
Tổng giám đốc Đường nổi điên.