Chương 23: 800cc máu
Có câu nói: Cao to đẹp trai giàu có ooxx, nghèo xấu lùn mới phải ‘ooxx. avi’.[1]
[1] AVI: định dạng file video. Ở đây nghĩa là cao to đẹp trai giàu có thì được thực hành thật, còn đám nghèo xấu lùn mới phải xem phim s*x.
Cũng khó trách tổng giám đốc Đường sẽ cảm thấy xem sεメ là chuyện vô dụng.
Lúc Hải Mạt Mạt chạy đến phòng Hải Lam, trong phòng đang tập trung một đống mất nết. Hải Lam kịp dấu một cái đĩa không bị tổng giám đốc Đường tịch thu!
Mặc dù đám mất nết này da mặt dày như tường thành, nhưng dù sao Hải Mạt Mạt vẫn là mầm non của tổ quốc. Cô bé bé xíu mũm mĩm khiến đám mất nết không dám đầu độc. Hải Lam a một tiếng, mất nết đứng cạnh đầu DVD nhanh tay lẹ mắt lập tức tắt màn hình TV.
Chỉ còn lại tiếng ừ ừ a a truyền ra.
Hải Lam ôm lấy Hải Mạt Mạt, sờ sờ mái tóc màu vàng của cô bé. Chỉ khi chạm vào Hải Mạt Mạt, zombie mới có cảm giác. Giống như điện phản ứng, hoặc như có nước chảy qua. Cho nên đám mất nết cũng thích sờ cô bé.
“Sao Mạt Mạt lại tới đây? Ba đâu?” Hải Lam là tên mất nết thông minh, không phải chuyện cực kỳ quan trọng, Đường Ngạo bình thường sẽ không để cô bé rời khỏi tầm mắt của mình.
Hải Mạt Mạt cũng dùng tiếng zombie trả lời nó: “Ba bảo em đến đây chơi.”
Hải Lam bấm ngón tay tính toán, liền hiểu quỷ kế của tổng giám đốc Đường. Nó hắc hắc cười gian: “Mạt Mạt có muốn biết bây giờ ba đang làm cái gì không?”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu: “Có!”
Hải Lam ôm Hải Mạt Mạt đứng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Đường. Nó áp lỗ tai lên cửa, nghe thấy tình huống bên trong đã đến lúc, tổng giám đốc Đường đã nhận được sự thương hại của người đẹp, nó lặng lẽ để Hải Mạt Mạt xuống: “Xông vào!”
Hải Mạt Mạt nửa tin nửa ngờ, vội vàng dùng cái chìa khóa trên cổ mở cửa. Phòng làm việc không có ai, Hải Mạt Mạt chạy thẳng tới phòng ngủ.
“Ba ơi!” Cô bé non nớt gọi, tổng giám đốc Đường sắp sửa bắt được trái tim người đẹp lấy tay vỗ trán, “Hải Mạt Mạt, gặp phải con đúng là trời phạt. . . . . .”
Hải Mạt Mạt đứng đó, hai mắt còn sáng hơn mặt trời. Tổng giám đốc Đường hết cách, không thể làm gì khác hơn là từ phong hoa tuyết nguyệt đổi thành ngồi nói suông. Anh nghiêm túc đứng đắn cùng Cầu Đại Vân thảo luận “Kế hoạch phát triển và xây dựng căn cứ” suốt hai tiếng.
Đợi đến khi Cầu Đại Vân đi, anh ôm Hải Mạt Mạt, hung tợn xoa nắn như nhào bột mì.
Ngày hôm sau, đồng chí Tô Bách tươi cười rạng rỡ. Mặc dù chưa thể đạt được mục tiêu nhưng anh đã thoát khỏi tiêu chí ‘không thú vị’, có thể thân mật khăng khít với Kiều Tiểu Vũ như vậy, anh đã rất hạnh phúc rồi.
Hải Mạt Mạt cũng dậy từ sớm, mang Gâu gâu đi chạy bộ. Lúc cô bé chạy đến sau núi, không ngờ lại thấy Hải Lam đứng sau núi ngắm mặt trời mọc.
Mắt zombie không nhìn thấy màu sắc, cho dù là mặt trời xán lạn thì ở trong đôi mắt đầy tơ máu ấy cũng chỉ là một khoảng trắng mà thôi.
Hải Mạt Mạt không tiến lên quấy rầy nó, cô bé biết bọn họ đều muốn sống lại.
Cầu Đại Vân chân buộc bao cát chạy bộ. Lúc này hô một tiếng: “Mạt Mạt, cùng nhau chạy đi.”
Kết quả là Mạt Mạt cùng cô chạy sau núi hết vòng này đến vòng khác. Cầu Đại Vân tự nhận thể lực vượt xa đàn ông cũng mệt đến lè lưỡi. Cô cảm thấy không thể thua Hải Mạt Mạt được, vì vậy cố gắng chạy. Cuối cùng cô cũng nhận ra điều khác thường. . . Đây hoàn toàn không phải thể năng của người bình thường rồi.
Ít nhất cũng không phải thể năng của trẻ con năm tuổi.
Hải Mạt Mạt vẫn chạy đuổi bắt cùng Gâu gâu, gió lướt qua tóc mai cô bé, mặt cô bé không đỏ, hơi thở không gấp, cười như chuông bạc: “Đuổi theo Mạt Mạt đi, Gâu Gâu, cô Đại Vân!”
Đây. . . Đây không phải là Terminator [2] siêu cấp đấy chứ? Cầu Đại Vân ngã bộp xuống đất, lè lưỡi, chết cũng không đứng lên được nữa.
[2] Terminator: Kẻ hủy diệt
Lúc mọi người đến phòng ăn ăn cơm, Cầu Đại Vân đặc biệt chú ý Hải Mạt Mạt. Cô bé ăn không nhiều, còn vừa ăn vừa đút cho Gâu Gâu. Đường Ngạo, Tô Bách, Cầu Đại Vân, Ngô Hoa ngồi cùng bàn, vốn định thu thập ý kiến, xem căn cứ bây giờ còn hạng mục nào cần sửa chữa hoặc bổ sung không.
Thấy ánh mắt Cầu Đại Vân dính chặt vào Hải Mạt Mạt, Đường Ngạo không vui, khẽ ho khan một tiếng. Lúc này Cầu Đại Vân mới hoàn hồn, cười xấu hổ một tiếng, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Đường Ngạo ăn cơm rất nhanh, sau khi ăn xong liền đút cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt vốn không cần người đút, nhưng không đút thì sao có thể thể hiện sự chiều chuộng của anh với công chúa nhỏ?
Cho nên mỗi lần anh ăn cơm xong đều đút cho Hải Mạt Mạt. Hành động này ở trong mắt người khác, quả nhiên là hình tượng của người cha yêu con gái đến phát điên.
Buổi tối, Kiều Tiểu Vũ đến phòng Đường Ngạo. Đường Ngạo bảo Hải Mạt Mạt đến chỗ đám mất nết chơi. Kiều Tiểu Vũ tiến lên, dịu dàng bóp vai cho anh: “Tô Bách quả thực do Hải Mạt Mạt chữa. Nghe nói là rút 100cc máu, tiêm vào trong cơ thể Tô Bách.”
Đường Ngạo cười khẽ một tiếng: “Vậy sao?”
Kiều Tiểu Vũ làm nũng dùng eo cọ cọ vào người anh, chu miệng: “Đường tổng muốn cảm ơn em thế nào đây?”
Đường Ngạo nhẹ nhàng đẩy tay cô ta ra: “Kiều Tiểu Vũ, cô còn nhỏ, chừng hai năm nữa cô sẽ biết người nào mới là đáng quý.”
Kiều Tiểu Vũ rõ ràng không ngờ Đường Ngạo sẽ nói như vậy. Đường Ngạo vỗ vỗ vai cô ta: “Đi ra ngoài đi.”
Mặt Kiều Tiểu Vũ đỏ bừng, Đường Ngạo lại vẫn thản nhiên đứng dậy đi đón Hải Mạt Mạt. Cái tên Tô Bách này quả nhiên chỉ cần kích động một chút là không giữ được miệng. Trời mới biết sao anh lại chọn một người như thế làm trợ lý.
Ờ, chỉ là không thể chọc vào vợ bạn. Hừ, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Kiều Tiểu Vũ xa dần, tổng giám đốc Đường lại có chút hối hận. Meo, chỉ cần không nói ai mà biết được.
100cc máu sao?
Sao con bé lại không chịu nói. Tổng giám đốc Đường nhanh chóng chuyển sự chú ý, những chuyện anh cần biết còn rất nhiều. Ví dụ như có phải trực tiếp tiêm máu Hải Mạt Mạt vào là zombie có thể khôi phục hay không. Ví dụ như sau khi Tô Bách khôi phục, trong cơ thể có phải đã sinh ra kháng thể hay không? Ví dụ như nếu tiêm vào cơ thể người một lượng máu Hải Mạt Mạt nhất định, có phải sẽ kháng được loại virus này không?
Mặc dù tận thế này cũng khá thú vị, nhưng anh vẫn hy vọng nó nhanh chóng kết thúc. Không phải anh từ bi, không đành lòng nhìn trăm dân chịu tội mà là trước tận thế anh cũng đã rất trâu bò rồi, cần gì phải ở đây chịu khổ với họ.
Buổi tối, lúc Hải Mạt Mạt trở lại, Đường Ngạo ôm cô bé, dịu dàng: “Chú Tô Bách nói với ba cậu ta có thể khôi phục là nhờ máu của con.”
Hải Mạt Mạt lập tức quay đầu nhìn anh, anh cười an ủi cô bé: “Mạt Mạt không phải sợ, con là công chúa của ba, ba sẽ không làm hại con.”
Hải Mạt Mạt tựa vào ngực anh, anh hôn lên gò má mịn màng mềm mại của cô bé: “Ba dám chắc, trong số tất cả thủ lĩnh các căn cứ lớn bây giờ, ngoại trừ ba không ai biết khai thác và bảo vệ tài nguyên hợp lý như ba.”
Lúc này mà có được thuốc điều trị thì sao. . .
Đường Ngạo dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức cầm đi đổi hạt mè hạt đậu gì đó. Anh bây giờ thiếu nhất cái gì? Vũ khí. Mặc dù có súng thuốc mê, thuốc mê các loại của vườn thú nhưng đối với anh mà nói vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trong nước mặc dù không quản lý súng ống quá nghiêm ngặt, nhưng trên chợ đen, trùm vũ khí đạn dược cũng là cáo già. Bây giờ có được thuốc giải, lúc đánh nhau với zombie không khác gì được thêm một mạng.
Anh tin những tên trùm này nhất định có hứng thú.
Đường Ngạo bắt đầu lén lút tìm tung tích những kẻ đó. Lúc trước anh tạo dựng ASA dù có dựa vào bối cảnh quân đội của ông già nhà mình, nhưng ít nhiều cũng biết một chút về địa bàn hoạt động của họ.
Anh đã sai đám người Cầu Đại Vân đi tìm, cũng nhanh chóng có đầu mối.
Vụ giao dịch đầu tiên bắt đầu như vậy.
Đường Ngạo đương nhiên phải che mặt đến gặp. Hiện nay doanh của anh không có vũ khí mạnh, không có người, chỉ có mấy trăm tên mất nết. Còn không chống nổi Hà Hợp, sao có thể để cái đám ác đồ gϊếŧ người không chớp mắt này biết thân phận của anh?
Dù ở thời đại nào, kể cả kẻ ác cũng không muốn chết dễ dàng nên đương nhiên có người cảm thấy hứng thú với cuộc mua bán này. Đường Ngạo thỏa thuận giá tiền: 800cc máu đổi tám mươi khẩu súng MG42 bình thường, mỗi khẩu kèm hai ngàn viên đạn.
Đối phương muốn dùng tiền hoặc là hoàng kim đồng giá thu mua, Đường Ngạo cự tuyệt không chút do dự.
Cuối cùng đối phương muốn thí nghiệm hiệu quả ngay trước mặt rồi mới giao dịch, lần này Đường Ngạo đồng ý.
Buổi tối, trên giường, Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt, đề cập với cô bé chuyện này: “800cc máu sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của Mạt Mạt nhưng có thể bảo vệ cả doanh, các cô chú cũng sẽ cảm kích Mạt Mạt.”
Hải Mạt Mạt vẫn nằm ở trong lòng anh, tay phải Đường Ngạo đút trong túi áo, nắm trong tay một ống thuốc mê. Lần trước lúc Hải Mạt Mạt phát sốt, anh cho con bé uống thuốc hạ sốt liền phát liều thuốc uống của con bé không giống người thường.
Đừng quên anh chuyên sản xuất thuốc, anh đã thử liều thuốc thích hợp nhất với thân thể Hải Mạt Mạt. Ống thuốc mê này có thể khiến con bé mất đi ý thức trong mười hai giờ.
Anh đương nhiên hi vọng dùng cách ôn hòa hơn để giải quyết vấn đề, nhưng thật lòng mà nói, ai lại đồng ý dùng máu mình làm giao dịch?
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, Hải Mạt Mạt trong lòng anh lại lặng lẽ gật đầu: “Mạt Mạt sống là để lao ra vào những lúc ba cần.”
Cô bé vô cùng dũng cảm đưa tay ra. Đường Ngạo hừ lạnh, Hải Minh Tiển dạy con không tệ. Chẳng qua, họ Hải quả thực đã gây ra quá nhiều rắc rối, Hải Mạt Mạt thức thời mọi người còn có thể tiếp tục dịu dàng.
Anh ôm Hải Mạt Mạt, khẽ hôn lên trán cô bé.