Hắn bị một mãnh thú nhuộm đầy máu nhìn chòng chọc, con thú kia đang liếʍ móng vuốt của mình, chỉ cần hắn có một hành động khác thường, sẽ điên cuồng mà lao lên xé rách hắn.
Đây là cảm giác lúc này của Lạc Dịch, hắn bị khí thế điên cuồng của yêu nghiệt đối diện kia áp chế tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng không cho phép. Toàn bộ không gian tĩnh mịch lại, như là không khí trước khi nổ tung, cái loại trạng thái không chết không sống này như bóp lấy trái tim đang đập.
Ngay lúc tiến vào điểm cực hạn kia, một giọng nữ lạnh lùng khô khan tiến vào.
“Giáo chủ, đã đến lúc cấm bế.”
Lạc Dịch giương mắt nhìn lên, bên ngoài phiến mạn châu sa hoa, một nữ tử hắc y không biết đứng đó từ khi nào, trên mặt nàng có một tầng hắc sa, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen băng lãnh không chứa một tia tình cảm liếc sang.
Công lược nói, nhiệm vụ bắt đầu, thỉnh player bắt đầu công lược.
Thanh âm băng lãnh của hắc y nữ tử trong nháy mắt làm không khí căng thẳng này hạ xuống. Phong Tỏa Vân như trước lấy tay che mặt, nhưng huyết sát như muốn cắn nuốt tất cả thong thả mà không cam lòng biến mất biến mất phía trên rừng mạn châu sa hoa. Thật lâu sau, Phong Tỏa Vân buông tay, ánh mắt lại khôi phục bộ dang lúc ban đầu nhìn thấy, huyết sắc vừa mới khuếch tán rút đi — cũng không phải tiêu tán, mà như là đem tất cả huyết sắc ép lại ngưng tụ trong đồng tử.
Phong Tỏa Vân không nhìn Lạc Dịch và Tiêu Phong Chích nữa, hoàn toàn mất hết tầm nhìn chằm chằm hồi nãy. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tuyệt sắc yêu nghiệt ôm đầu lâu chỉ thuộc về mình, ánh mắt xinh đẹp mà trống rỗng đi về một hướng khác trong rừng hoa, biến mất trong tấm màn màu đỏ.
“Lạc Dịch, chúng ta về nhà……”
Gió thổi tan tiếng nỉ non của người nọ, Lạc Dịch như trước cứng ngắc đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, toàn bộ suy nghĩ đều bị phiến đỏ tươi kia chiếm cứ. Tiêu Phong Chích đi vài bước về hắc y nữ tử, do dự muốn đáp lời. Hắc y nữ tử lạnh lùng nhìn lướt qua Lạc Dịch và Tiêu Phong Chích, thanh âm băng lãnh: “Tiêu đạo chủ, mời ngươi đến Nhân Gian Đạo một chuyến. Ngươi đã lâu không về, có rất nhiều việc cần ngươi xử trí.”
Tiêu Phong Chích bị chặn lại, thần sắc phức mà gật đầu: “Được.”
Hắc y nữ tử nghe được lời Tiêu Phong Chích, liền không chút do dự xoay người rời đi. Tiêu Phong Chích nhìn về phía Lạc Dịch, có chút chần chờ: “Ngươi……”
“Ngươi đi đi, không cần để ý ta.” Lạc Dịch thanh âm qua lớp mặt nạ mà có chút biến đổi, khó có thể phân rõ được cảm xúc của hắn: “Ta biết tất cả về nơi này.”
Hắn không nhìn mảnh đỏ tươi gần như chói mắt kia nữa, hắc bạch thiện ác mặt nạ di chuyển về một phương hướng khác, xa xa nhìn lại, nơi đó một mảnh xanh um tươi tốt.
“Vừa lúc, ta cũng muốn đi gặp một người.”
Tí tách — tí tách —
Nước từ măng đá() trượt xuống, dừng trên tảng đá, gây lên tiếng vang nhè nhẹ. Trong thạch thất âm u băng lãnh, hắc ám bao phủ tất cả.
Tí tách — hổn hển —
Cho dù là tiếng nước liên miên không ngừng cũng vô pháp che dấu, tiếng thở đến từ chỗ sâu trong bóng tối. Trong bóng tối như có một con thú đang ẩn núp, không ngừng rít gào thở dốc, áp lực mà nguy hiểm.
Hổn hển – cách cách —
Thanh âm dây xích chạm vào nhau quanh quẩn thật lâu trong bóng đêm, làm cho bóng tối kia như phủ thêm một tầng u ám. Tiếng thở trong bóng đêm càng ngày càng dồn dập, bỗng dưng ngừng lại, bóng tối tĩnh mịch tựa như yên bình trước cơn bão, trầm trọng đến mức không thể hô hấp.
Dưới bóng tối, một đôi mắt đỏ đậm mở ra — kia căn bản không phải đôi mắt của con người, máu tươi chiếm cứ toàn bộ con mắt, màu đỏ tươi thê diễm kia tựa hồ nháy mắt một cái cũng sẽ chảy ra huyết lệ, tựa như ma quỷ đến từ vực sâu, thê lương mà điên cuồng.
Đông —
Tiếng vang như sấm vang vọng toàn bộ thạch thất, ngay cả bóng tối cũng bị chấn động. Ma nhìn khe trên tường bị y đập ra, không nhìn ngón tay đang chảy máu, điên cuồng mà yêu diễm cười.
Hủy đi, hủy đi, hủy đi hết tất cả —
Y đè lại đầu phảng phất như trong một khắc nữa sẽ nổ tung, tay phải hung hăng đánh lên bức tường thạch bích bên cạnh, phảng phất làm như vậy là có thể rút đi đau đớn vô biên vô hạn kia.
Cách cách — đông —
Tay phải đâm sâu vào trong thạch bích, dây xích nặng nề đập lên thạch bích, đá vụn văng lên xẹt qua gương mặt yêu diễm kia, lưu lại một vết máu.
Thật thống khổ, thật thống khổ, thật thống khổ —
Ta muốn hắn —
Ma rêи ɾỉ.
Mau đưa hắn cho ta a a a a a a a —
Cường liệt rung động ngay cả người bên ngoài đều có thể cảm nhận được, Đan Yếu Ly trầm mặc nhìn chằm chằm dược trong tay, không chỉ một lần cảm thấy, nếu có thể nhẫn tâm gϊếŧ chết người nọ thì tốt rồi.
— kia ước chừng là kết thúc tốt nhất cho Phong Tỏa Vân.
Lạc Dịch đi vào cấm địa Luân Hồi Giáo, đối diện là một mảnh rừng xanh tươi sung túc, không có đường. Nhưng là Lạc Dịch biết, chỉ cần hắn đi vào, cho dù đi quanh quẩn trong rừng, hắn vẫn như cũ có thể đến thẳng chỗ của người kia.
Thiên Giới Đạo người đầy máu bướng bỉnh giơ lên hắc hoàn: Y muốn gặp ngươi —
“Tên kia — quả nhiên vẫn như cũ sao.”
“Ta tỏ vẻ nghi vấn, player chán ghét y sao?”
Lạc Dịch nhíu mày: “Y là loại người ta không không am hiểu nhất…… Được rồi, y không xem như người.”
Bởi vì quá mức đơn giản cho nên tàn khốc, giống tiểu hài tử không hề kiêng kị. Thích liền đối xử thật tốt, không thích liền không chút do dự vứt bỏ Lợi dụng tất cả để đạt được mục đích, cho dù quá trình huyết tinh mưa gió như thế nào cũng không chút để ý — người nọ không có luân lý, không có cảm nhận đúng sai, chỉ có thuần túy. Cho dù có người chỉ trích hài tử kia thật vô tình, người nọ cũng chỉ cảm thấy khó hiểu và mê mang — ta cũng không làm sai cái gì đúng không?
“Mỗi lần đối mặt với y, đều có loại cảm giác đản đau ‘Ta có thể bùng nổ sao?…… Nga, không thể. Ta cũng không có gì để nói’.” Vẻ mặt Lạc Dịch không còn cách gì: “Mắng y thì giống như là đang khi dễ tiểu hài tử, hơn nữa còn là đàn gảy tai trâu.”
“Ngươi xem, lần này y còn không phải là lại làm cho ta không thể không đi tìm y.”
Y muốn gặp ngươi —
Lạc Dịch đè mặt nạ xuống, trong hô hấp tựa hồ lại ngửi thấy được mùi máu tươi của chủ nhân trước đó của nó. Hắn thở dài một hơi, không chần chờ nữa, nhấc chân bước vào rừng sâu, đi vào cấm địa theo lời đồn chỉ có Luân Hồi Giáo chủ và Thiên Giới mới có thể đi vào.
Tử Hà vụ, Ngọc Bích Thủy, Cực Lạc Lâm, Nại Hà Kiều, Tu Du Sơn, Hoàng Tuyền, Thần Mộc, Lục đạo, này chi vị luân hồi.
Trong truyền thuyết, là cấm địa của Luân Hồi Giáo Thần Mộc là tồn tại thần bí nhất. Luân Hồi Giáo mọi người đều biết, đó là cấm địa Luân Hồi Giáo, đồng thời cũng là khởi nguyên của Luân Hồi Giáo, Giáo chủ đầu tiên tình cờ gặp gỡ Thần Mộc, do đó sáng lập ra Luân Hồi Giáo. Mà Lạc Dịch từ chính miệng của một nhân vật chính trong đó biết được, tất cả chẳng qua chỉ là một hiểu lầm.
Người nọ không chút giấu diếm nói cho Lạc Dịch: Luân Hồi Giáo Đệ nhât giáo chủ là người đầu tiên y gặp ở đây, cho nên mới đáp ứng thỉnh cầu của Đệ nhất giáo chủ: để cho đối phương ở cùng với y. Qua một ít thời gian, Đệ nhất giáo chủ sắp chết già, vì thế Đệ nhất giáo chủ từ dưới núi mang một đám người về, y liền đồng ý: Giáo chủ chết đi, thì kế tiếp là con của giáo chủ đến bồi.
“Hắn nói: Ngươi thực tịch mịch.” Người nọ nghiêng đầu, mặt đầy mê hoặc: “Ta thực tịch mịch sao?”
Lạc Dịch ngay lúc đó phản ứng đầu tiên là gạt người, thì ra cái kia khiến người ta chết đi sống lại “Luân Hồi Giáo giáo chủ phải lưu lại con nối dõi” là từ đó mà đến phản ứng thứ hai là đồng tình, Lạc Dịch phi thường đồng tình cái Đệ nhất giáo chủ bị pháo hôi kia, êm đẹp như vậy lại coi trọng một tai họa — được rồi, tai họa kia quả thật dáng dấp rất tai họa.
Trước mắt bỗng dưng sáng lên, tầm mắt sảng sủa thông suốt, Lạc Dịch đã ra khỏi rừng cây, đối diện là một đất trống. Cây cối xanh um tươi tốt vây quanh đây một vòng tròn, như là thề sống thề chết bảo vệ cổ thụ bên trong. Nơi này là đỉnh Tu Du Sơn, mà Thần Mộc chính là sinh trưởng ở trong này.
Lạc Dịch chậm rãi ngẩng đầu, cho dù đã xem rất nhiều thứ, hắn vẫn là không thể không không rung động vì cảnh tượng đồ sộ kia.
Đó là một đại thụ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không ai sẽ tin tưởng thế giới này lại có một đại thụ to lớn như thế. Thân thể khổng lồ cho dù mười người cũng không thể ôm lấy, cành lá tản ra che khuất bầu trời, đem đỉnh Tu Du Sơn bao phủ một góc trong thiên địa.
Lạc [dịch], [ngươi] đã đến.
Lạc Dịch nhìn thấy một thân ảnh ngược sáng phía trên, chậm rãi nheo mắt.
“Ta đã đến, Diệp Chu.”
() Măng đá: là một dạng trầm tích hang động phát triển từ nền hang động đá vôi lên, với hình măng, nón thấp nhỏ… được thành tạo do kết tủa (CaCO3) từ nước chảy qua đá vôi ở trần hang động, cao dần dần trên nền hang động. Măng đá hình thành chỉ khi có điều kiện nhất định ở hang động ngầm. Sự hình thành tương tự nhưng từ trần hang động xuống gọi là hay thạch nhũ (vυ" đá). Măng đá và nhũ đá gặp nhau thì tạo thành cột đá. Trong trường hợp bề mặt măng đá có dầu mỡ thì quá trình kết tủa đá sẽ bị ảnh hưởng, do đó khách tham quan hang động thường được yêu cầu không sờ vào bề mặt măng đá.