Người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được Hạ Kình Thảo đối tốt với Trương Khuyết nhiều thế nào, Hạ Kình Thảo quả thực như đem Trương Khuyết trở thành bảo bối, sợ là trong thiên hạ không ai có thể khiến Hạ Kình Thảo hầu hạ đến như vậy. Tất cả yêu cầu của Trương Khuyết, dù cố ý hoặc là vô tình nhắc tới, Hạ Kình Thảo đều sẽ tận lực thỏa mãn — Hạ Kình Thảo quả thực đang vì Trương Khuyết mà mua cả thiên hạ, ngay cả lúc vô ý Trương Khuyết nhắc đến muốn nhìn thấy quốc bảo của Đông Ngụy, Hạ Kình Thảo liền một mạch chạy đi tìm Ngụy Thanh, thậm chí vì thế mà cãi nhau với Ngụy Thanh một trận, cuối cùng Ngụy Thanh phẩy tay áo bỏ đi. Hạ Hà chạy tới cãi lộn một hồi, cuối cùng bị Hạ Kình Thảo hung hăng giáo huấn một cái. Vì thế mọi người liền biết, Trương Khuyết đối với Hạ Kình Thảo mà nói là đặc biệt.
Lạc Dịch buông bàn chải trong tay ra, cúi đầu ngẩn người nhìn nước trong thùng, sau đó một gương mặt đồng tình xuất hiện, cùng với ảnh ngược của Lạc Dịch vừa chen vào. Lạc Dịch nhìn hai gương mặt vô cùng khổ bức kia, phì ra một tiếng liền vui vẻ.
Mỗ phiến tử hiện tại thật sự quá nghẹn khuất, bởi vì hắn phát hiện vô luận là ai nhìn về phía hắn ánh mắt đều mang theo đồng tình, còn có hầu hết là bộ dạng vui sướиɠ khi người gặp họa, ngay cả Hạ Hà đều “Không đành lòng” tìm hắn phiền toái, toàn tâm toàn ý đi đối phó cái tên “Ẻo lả” kia. Chỉ có ở xung quanh thần thú đại nhân, Lạc Dịch mới không cần phải đối mặt với ánh mắt khiến hắn nghẹn khuất.
Lạc Dịch tỏ vẻ: Không lúc im lặng bạo phát, liền trong im lặng biếи ŧɦái.
Lạc Dịch thương tâm muốn chết cầm hắc hoàn: “Ta thất sủng.”
Công lược gật gật gật.
Lạc Dịch tiếp tục vừa khóc vừa kể lể: “Ta ghen tị.”
Xuyên việt gật gật gật, mễ sách.
Lạc Dịch đại nghĩa nói: “Để không cô phụ kỳ vọng tha thiết của quần chúng, các ngươi nói có nên đi đại náo không, đại náo không, vẫn là nên đại náo không?”
Công lược và xuyên việt đồng thời gật gật gật.
Khóe môi Lạc Dịch cong lên, nụ cười sáng lạn vẽ nên một độ cong xinh đẹp.
“Thật ôi ôi chao, ca thật sự đợi không nổi nữa……”
“Vì cái gì?”
Lạc Dịch tìm thật lâu, rốt cục tìm được Hạ Kình Thảo trong đình, đi cùng còn có Trương Khuyết, xem ra bọn họ đã chơi cờ rất lâu trong này. Lạc Dịch liếc mắt một cái, cờ này chơi cũng tốt, đây xem như là ‘đặc sản’ của thời không này.
Lạc Dịch cũng không có làm cái gì, hắn chỉ là dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đè lại tay Hạ Kình Thảo sắp hạ cờ: “Hạ Kình Thảo, cho ta tiền đồng.”
“Trở về nói sau.” Có lẽ là bởi vì bị đánh gãy hưng trí, tuy rằng vẫn là bộ dáng cười cười, khẩu khí Hạ Kình Thảo cũng không tính là tốt.
Trương Khuyết ngồi đối diện lẳng lặng đánh giá thanh niên áo xám, như là đang phỏng đoán thân phận người đi theo Hạ Kình Thảo lúc lần đầu gặp mặt. Sau đó Trương Khuyết có chút kinh ngạc phát hiện, bộ dạng Lạc Dịch kỳ thật là coi như tuấn tú, nhưng không biết có phải hay không bởi vì khí tức của hắn, hoặc là bởi vì bị bạch y công tử đoạt đi lực chú ý, áo xám thanh niên có vẻ đặc biệt…… Không thấy được, thậm chí là không có cảm giác tồn tại. Cả người có loại hư ảo không nói nên lời, có vẻ như là …… Giả, là ảo giác sao?
Mà lúc này, Lạc Dịch lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người rõ ràng như vậy. Trương Khuyết có chút phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng Lạc Dịch, thanh niên áo xám trước mắt xem như là, ăn vị? Trương Khuyết muốn cười lạnh, tầm mắt cũng không tự giác dời về phía Hạ Kình Thảo, tâm tình phức tạp chua xót lại mang chút cảm giác đắc ý và thỏa mãn.
“Hạ Kình Thảo!”
Hạ Kình Thảo nâng mắt lên, đôi mắt đã không có tiếu ý, có vẻ làm cho người ta có chút sợ hãi.
Sau đó Hạ Kình Thảo hỏi: “Vì cái gì?”
Lạc Dịch rất muốn đáp một câu: Ca làm việc, cần phải vì cái gì sao?
“Ta ở trong này đã lâu lắm, hơn nữa ngươi không biết là trò chơi này cũng nên đi đến hồi kết rồi sao?”
“Tiền đồng, ta nhớ rõ ngươi đã nói, quyền lựa chọn nằm trong tay ta. Như vậy khi nào thì chấm dứt hẳn là do ta quyết định, đúng không.” Thanh âm Hạ Kình Thảo rất mềm nhẹ, ngữ khí cũng là như đinh đóng cột: “Đây là quy tắc trò chơi ngươi định ra, cho nên cấm ngươi phá bỏ nó.”
“Đối với ngươi có tên này ở đây được rồi! Ngươi cảm thấy ta chơi rất vui đi, lâu như vậy hẳn là cũng đã chán Muốn gϊếŧ thời gian, ngươi không phải đã tìm được một đối tượng tốt hơn quan trọng hơn sao?” Lạc Dịch thanh âm lên cao chỉ vào Trương Khuyết, nam nhân thanh tú tựa hồ ngây ngẩn cả người. “Cho nên Hạ Kình Thảo, ngươi nói cho ta biết, ta còn có gì chưa thỏa mãn ngươi sao, ta sửa còn không được sao……”
Hạ Kình Thảo nhìn Lạc Dịch, sau đó đột nhiên nheo mắt lại nở nụ cười.
“Tiền đồng, ngươi ghen tị?”
Lạc Dịch một hơi bị nghẹn lại, hắn nhìn Hạ Kình Thảo như đang hống tiểu hài tử lật bàn tay hắn lại, dùng đầu ngón tay vẽ trên lòng bàn tay hắn, ngữ khí ái muội trầm thấp: “Chờ ta, trở về bồi thường ngươi.”
Ngay lúc Lạc Dịch còn chưa tiêu hóa xong hàm nghĩa câu nói kia, Hạ Kình Thảo lại mở miệng.
“Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể tìm đến cho ngươi.” Bạch y công tử rất nghiêm túc nói: “Nhưng là trừ bỏ tiền đồng, ta sẽ không cho ngươi, ta sẽ không để ngươi đi.”
Lạc Dịch chậm rãi buông bàn tay đang giữ lấy tay Hạ Kình Thảo, quân cờ đã hạ xuống, tạo thành một bàn tử cục.
“Ghen?” Lạc Dịch hắc hắc cười, bắt đầu lui về phía sau.
“Ghen……” Lạc Dịch lại lui về phía sau, cho đến khi lui tới bên cạnh Trương Khuyết.
Ngay lúc mọi người không kịp phản ứng, Lạc Dịch đột nhiên làm loạn, ngăn lại Trương Khuyết, tay trái không chút do dự đặt tại yết hầu Trương Khuyết.
“Hạ Kình Thảo.” Lạc Dịch lộ ra sáng lạn tươi cười: “Ta đang ghen.”
“Đem tiền đồng cho ta.”
Kỳ thật cưỡng ép là một thủ đoạn rất tốt, làm cho người vốn cứng rắn không thể không thỏa hiệp, cũng theo ý nguyện người bị cưỡng ép mà làm việc. Công lược máy móc mà tỏ vẻ, này cũng không trái với quy tắc “Công lược nhân vật chủ động đưa tới”. Chỉ cần là Hạ Kình Thảo cho hắn, không quản là chủ động hay bị ép.
“Lạc Dịch!” Sắc mặt Hạ Kình Thảo rốt cục thay đổi, lúc này đây y gọi là tên của Lạc Dịch, mà không phải biệt danh thân mật kia, là vì Lạc Dịch rốt cục chạm vào nghịch lân của y?
“Đừng nhúc nhích.” Lạc Dịch gắt gao giữ bóp chặt yết hầu Trương Khuyết, Trương Khuyết khó chịu nhăn mặt. “Cũng đừng hoài nghi, ta có năng lực và quyết tâm.”
“Lạc Dịch, buông ra.” Hạ Kình Thảo cau mày, ánh mắt đào hoa kia giờ đi chỉ còn lại một mảng áp bách. Lạc Dịch nghĩ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng Hạ Kình Thảo giận tái mặt, thật sự là đáng mừng, thảm thương muốn khóc.
“Cho ta tiền đồng.” Lạc Dịch cố chấp lặp lại. Trương Khuyết bị khống chế hợp tác ngoài ý muốn, không có run rẩy và giãy dụa, là vì tin tưởng Hạ Kình Thảo tuyệt đối có thể cứu hắn sao? Lạc Dịch tỏ vẻ hắn càng ngày càng giống một tên chia rẽ đôi uyên ương, nhân vật nam phụ độc ác bị chửi rủa tới tấp.
“Lạc Dịch, ta nói một lần cuối cùng.” Hạ Kình Thảo gằn từng chữ nói:”Buông ra.”
Lạc Dịch trầm mặc.
Sau đó hắn không còn có năng lực mở miệng, Lạc Dịch thực cố gắng muốn bắt được tốc độ đối phương, nhưng hắn không thể không thất bại. Một khắc trước lúc lâm vào hôn mê, trên võng mạc còn lưu lại gương mặt băng lãnh phẫn nộ cực kỳ của Hạ Kình Thảo.
Vai phụ đi đánh ghen quả nhiên không có kết cục tốt a……
Lạc Dịch thở dài suy nghĩ, sau đó bất tỉnh.
Lạc Dịch sau khi tỉnh lại, phát hiện mình bị ném lại về gian phòng, sau đó mỗ phiến tử mới biết: Hắn bị cấm túc. Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Lạc Dịch còn tưởng rằng vừa tỉnh lại sẽ đối mặt với này đó trong truyền thuyết, âm u lạnh lẽo, gay go vô cùng lại còn có một cảm giác bị oan uổng mà tuyệt vọng chỉ chờ thu một tên đồ đệ giao phó tài phú bên ngoài của hắn, thế lực, võ công che dấu cao thủ địa lao. Lạc Dịch suy sụp, tại sao mười đại kịch tình đến nơi hắn thì lại biến dạng thể này.
Nhưng bản chất cũng không có cái gì khác biệt, gian phòng này bất quá cũng là hoa lệ hơn đại lao một chút. Hạ Kình Thảo chưa tới tìm Lạc Dịch tính sổ, như là quên mất còn có một “Tù đồ” tên là Lạc Dịch mà mà xem như hoàn toàn không biết. Lạc Dịch dùng ngón chân cúi nghĩ cũng biết Hạ Kình Thảo hiện tại nhất định là vây quanh Trương Khuyết, hỏi han ân cần hơn nữa biểu đạt sự khiển trách đối với đầu sỏ gây nên.
Chạy trốn là không có khả năng, trước không nói chết tiệt, gặp quỷ, không biết tổn hại bao nhiêu tế bào não và thể chất mà nhiệm vụ công lược còn chưa hoàn thành. Lạc Dịch liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy hai “Môn thần” đứng lẳng lặng trước cửa như hai tảng đá kia, thân mình che khuất bầu trời khiến Lạc Dịch oán niệm vô cùng. Lạc Dịch hiện tại có thể làm, chính là ngồi ngẩn người, hoặc là kể lể với công lược, hoặc là cùng với xuyên việt hiếm khi xuất hiện.
“Ta thật khờ, thật sự.” Lạc Dịch ngã vào trên bàn gương mặt chảy xuống hai giọt nước mắt cá sấu: “Ca lúc trước vì sao lại lựa chọn hành vi cưỡng ép ngu xuẩn như vậy?”
“Căn cứ phân tích lúc trước, cộng thêm tỷ lệ mơ hồ ngoài ý muốn,khả năng player ngươi thành công là 5.3333%.” Công lược rất là khách quan tổng kết một câu: “Kết quả chứng minh tính toán không sai, ta tỏ vẻ phía trước đã nhắc nhở player.”
Lúc Lạc Dịch vô cùng đau đớn, thanh âm đồng dang, ngữ điệu bất đồng vang lên, là xuyên việt.
“Như vậy rất tốt a, mễ sách.” Xuyên việt luôn là một dao đâm tim nói ra chân tướng: “player đang phát tiết a, mễ sách.”
“…… Ngươi nói như vậy chắc có lẽ ta là như vậy” Lạc Dịch biếng nhác ghé vào trên bàn, ta áo rộng rãi che khuất biểu tình: “Ghen.”
Không biết vì nguyên nhân gì, xuyên việt lại biến mất, để công lược ra mặt.
“Xuyên việt nói,” Công lược nghiêm túc chuyển lời: “Hạ Kình Thảo và ngươi rất giống nhau.”
Lần đầu tiên, lời nói máy móc của công lược mang theo đứt quãng, nó tựa hồ vì những lời này cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu, lại sáng suốt lựa chọn không nói thêm gì. Không ai thấy, tay phải Lạc Dịch bên dưới tà áo khẽ run, như là muốn bắt lấy cái gì, lại không có năng lực.
Vì cái gì lại cảm thấy lo âu đâu, là vì thấy được hư ảnh tương tự chính mình trên người Hạ Kình Thảo sao?
Rất giống sao?
Rất giống. Xuyên việt trả lời như vậy.
Luôn chấp nhất với quá khứ, luôn không chịu buông quá khứ, đều vì “Hắn” trong lòng mà sống.
Không cần nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ nữa. Ta là Lạc Dịch, Lạc Dịch là ta. Lạc Dịch nâng khóe môi, lặp lại.
Phảng phất nghe được một tiếng thở dài, không biết là của ai.
“Cạch –”
Ánh sáng từ cửa chiếu vào, như là có thể tẩy sạch tất cả tội nghiệt đang tồn tại. Lạc Dịch kinh ngạc ngẩn người với cánh của hồi lâu, mới hoảng hốt nhận ra cửa đang mở. Môn thần cảnh cửa mấy ngày nay không biết đã đi đâu, Lạc Dịch có thể tinh tường nhìn thấy ồn ào cách đó không xa.
Cửa mở, người không thấy, hắn lúc này xem như tự do?
Lạc Dịch sau một giây lao ra phòng, ngay lúc hắn còn chưa kịp cảm khái không khí tự do xinh đẹp, hắn kinh ngạc phát hiện nguyên nhân hai môn thần biến mất cùng với không khí ồn ào này.
Ngươi muội — cháy cũng không cho ta biết một tiếng a sát —!!!
Ngọn lửa cuốn lấy tất cả những thứ có thể thiêu đốt, xem xu thế này trong vòng một khắc nữa sẽ lan tới phòng Lạc Dịch. Nhưng là hoàn toàn không có ai đến thông báo cho Lạc Dịch, hắn giống như là bị toàn thế giới quên đi, mặc kệ sống chết. Lạc Dịch lạnh lùng nhìn ngọn lửa, sau đó khϊếp sợ phát hiện, nơi ngọn lửa bùng lên cao nhất không phải là phía phòng Hạ Kình Thảo sao?
Hạ nhân Hạ gia đều rối loạn mà chạy tới chạy lui, bận rộn chạy đi lấy nước dập lửa, Lạc Dịch vội vàng giữ chặt một người trong đó: “Hạ Kình Thảo ở đâu? Ngươi con mẹ nó mau nói cho ta biết chủ tử ngươi hiện đang ở đâu!?”
Trăm ngàn lần đừng nói cho hắn Hạ Kình Thảo bị nhốt ở bên trong, đừng trêu ngươi như vậy a……
“Gì chứ…ngươi! Đừng cản trở ta đi cứu chủ tử……” người hầu bị giữ chặt vừa định phát hỏa, bị Lạc Dịch rống sợ tới mức cắn phải đầu lưỡi. Tuy rằng lời chỉ có một nửa, nhưng Lạc Dịch vẫn nghe rõ ràng. Hắn không nói một lời đoạt lấy xô nước trong tay người hầu,”Rào” một tiếng đổ lên toàn bộ trên người, sau đó chạy về phía tòa nhà bị lửa thiêu đến mức gần sập. Người hầu bị cướp ngẩn ngơ, chỉ có thể tự nhận một tiếng không may rồi lại chạy về lấy thêm xô khác: “Mẹ nó muốn cứu lấy những món đồ sứ chủ tử thích nhất hướng chủ tử tranh công cũng không cần như vậy……”
Đáng chết. Lạc Dịch hùng hùng hổ hổ chạy về phía dòng biển lửa, mang theo ý chí bi tráng. Hạ Kình Thảo, ngươi là tiến độ 50% của ca a sát!…… Được rồi, còn có ca cũng không hy vọng ngươi chết không đẳng cấp như vậy……
Càng đến gần nhiệt độ càng như đốt trụi hết một tầng lông của Lạc Dịch, xem ra hắn đi vào tuyệt không có khả năng đi ra đơn giản như vật, nhưng thế này thì sao? Lạc Dịch không chút để ý nghĩ. Cho dù mất một lớp da, tay chân tàn phế, chỉ cần hắn có công lược, tất cả những cái này cũng không cần để ý, đúng không?
Hạ Kình Thảo, ta nói rồi ta có thể vì ngươi chết một lần, nói được thì làm được. Khuỷu tay bị một lực lớn giữ lại, cả người Lạc Dịch bị kéo qua. Lạc Dịch vừa định chửi ầm lên với người đang giữ chặt mình, khi thấy rõ đối phương chính là đối tượng hắn vì tiến độ hy sinh thần mình, cả người Lạc Dịch liền ngốc.
“Ngươi muốn chết sao, ân?” Mặt Hạ Kình Thảo bị ánh lửa ánh phản chiếu không rõ tâm tình, thanh âm tràn ra như là nghiến răng nghiến lợi: “Nơi đó có bảo vật gì có thể khiến ngươi phấn đấu quên mình mà chạy vào, ân?”
Tư duy gián đoạn còn không có đuổi kịp, Lạc Dịch theo bản năng phun ra hai chữ, ngữ khí tràn ngập khí phách: “Có ngươi.”
Sau đó mới phản ứng lại, Lạc Dịch bắt đầu nói năng lộn xộn: “A ha ha…… Ta, ý của ta là…… Ta cho rằng…… Ngươi…… Ách, này, này, thật ra là, nhân vi điểu tử, thực vi tài vong…… Không không không, là nhân vi tài()……”
()Bạn Lạc Dịch rối quá nói nhầm: Câu này thực ra là “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong”: Người vì tiền của mà chết, chim vì tham mồi mà chết.
Hạ Kình Thảo bỗng đột nhiên buông tay Lạc Dịch ra, như là bị phỏng.
“Lạc……”
“Chủ tử!” Tiếng kêu từ xa đến gần cắt đứt bầu không khí ái muội bị khói lửa làm cho mơ hồ không rõ, một thị vệ vội vàng chạy tới, không kịp đến gần liền hoang mang rối loạn mà kêu lên.
“Trương công tử, Trương công tử bị bắt đi……!