Lạc Dịch cảm thấy rất bi ai, lần đầu tiên bi ai như vậy. Tình trạng hiện tại của hắn so với cái thứ ba trong nhân sinh tứ đại bi kịch hoàn toàn trùng khớp: Đêm động phòng hoa chúc, cách vách.
— Nói đúng ra là, cách một cái bình phong, hơn nữa tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này, thật bi ai khi phát hiện chính là mình. Hắn cảm giác như hiện giờ mình đang bị cuồng tình, hơn nữa còn là loại bất trị.
Bình phong thật mỏng không thể ngăn được âm thanh, tiếng rêи ɾỉ kiều mị phát ra ngày càng cao. Tiếng thở dốc, tiếng va chạm, âm thanh ván giường lay động, tiếng nước ướŧ áŧ, tất cả âm thanh đều khiến người ta liên tưởng đến một khung cảnh *** đãng. Bên kia bình phong, Lạc Dịch nuốt nước miếng một cái, nhíu chặt mày, sau cùng hung hăng nhắm mắt lại, từ bỏ mà đưa tay ra.
Lạc Dịch cắn chặt răng, cố gắng không để lộ tiếng thở dốc, dùng ngón tay miêu tả hình dạng phân thân, rốt cuộc đạt được nguyện vọng thân thể càng thêm hưng phấn, xúc cảm và kɧoáı ©ảʍ quen thuộc kia khiến thanh niên áo xám nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, sau đó sợ hãi che lại miệng mình. Không muốn bị người bên kia phát hiện, nhất là người hắn vẫn luôn dẫn theo, không muốn bị y nhìn thấy cảnh tượng mất mặt thế này, nhưng là thân thể lại hưng phấn đến mức như không phải của mình.
Nữ tử rêи ɾỉ ngày càng cao, giống như gần lêи đỉиɦ, Lạc Dịch cũng tự cảm thấy chán ghét, động tác trên tay cũng nhanh lên vài phần, sau cùng tiếng thét chói tai như đột nhiên bị người bịt miệng, trở nên vụn vỡ. Hình như có chút không đúng, thế nhưng Lạc Dịch giờ đây không để ý nhiều đến vậy, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa, cái chuyện chết tiệt này sẽ kết thúc.
—Nếu không có thêm phiến xúc cảm lạnh lẽo kia…
Lạc Dịch mở choàng mắt, trước mặt là một thân ảnh màu trắng, người vốn dĩ là diễn viên ở trên giường bên kia, đang ngồi xổm trên sàn nhà, tóc đen cùng với y phục xốc xếch, làn da tinh xảo như phát sáng trong đêm, cặp mắt vô cơ kia nghiêm túc nhìn hành vi của Lạc Dịch, như phát hiện ra đường nhìn của Lạc Dịch, trùng tử xinh đẹp nâng mắt lên, Lạc Dịch lúc này mới phát hiện cặp mắt kia cũng không phải sắc thái hắn quen thuộc, đôi mắt tràn đầy màu vàng dị sắc.
Thân thể Lạc Dịch bắt đầu run, hắn gần như thét chói tai quát: “Ngươi —- cút ngay.”
Tim đập nhanh như phá ***g ngực, dường như tất cả máu đều chạy lên đầu, tràn ngập tủy não, đầu choáng váng thùng thùng, thanh âm truyền vào lỗ tai sai lệch, tương phản là tứ chi lại cứng ngắc không chút độ ấm, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô tận. Trong đầu trống rỗng, chỉ có thanh âm vang lên lặp đi lặp lại: Bị y thấy được, thấy được một màn không thể chịu được.
Nam tử tinh xảo mà khủng bố mở mắt nhìn, không giống như bình thường nghe theo mệnh lệnh của người trước mắt, mà là rũ mắt xuống. Sau đó Lạc Dịch nghĩ hắn có lẽ đã quên phải hô hấp như thế nào.
Đôi tay xinh đẹp của Tùng phủ lên phân thân vì kinh hách mà có chút mềm xuống, phiến xúc cảm mát lạnh kia khiến Lạc Dịch biết chuyện gì vừa xảy ra. Sau đó, đôi tay kia bắt đầu động tác.
Lạc Dịch mạnh hít một hơi, động tác đôi tay kia cùng với động tác phía trước của hắn không khác biệt chút nào. Trước là bởi vì chính mình, vậy nên đối với điểm nhạy cảm của mình hoàn toàn quen thuộc, vậy nên lúc tự an ủi theo bản năng mà ma sát chơi đùa. Mà giờ phút này, lại hoàn toàn bị nam tử trước mặt nắm giữ.
Ta…Sát!…Nơi đó…Không thể…
Lạc Dịch luôn luôn nghĩ tuổi trẻ là tốt, thế nhưng lúc này thân thể trẻ tuổi khiến hắn có chút bi ai, căn bản không chịu nổi một chút khıêυ khí©h, cho dù là sau khi kinh hách suýt nữa hồn phi phách tán, cho dù là trong tay một đối tượng sai lầm, chỉ cần cho kí©h thí©ɧ — Y nha, toàn bộ nắm điểm mẫn cảm của hắn trong tay a sát! Thân là một nam nhân, Lạc Dịch rất muốn khóc rống.
“…Dừng, dừng…Tay…A…”
Âm cuối mang theo run rẩy, thậm chí có chút biến điệu. Chủ nhân đôi tay bất ngờ ngừng lại, trước khi Lạc Dịch hỏng mất. Tay của Tùng vẫn dán tại phân thân Lạc Dịch, mang theo thành kính không rõ, giống như tinh tế cảm thụ Lạc Dịch run rẩy, nhịp đập của Lạc Dịch. Lạc Dịch thở từng ngụm lớn, khẩn trương gần như quên mất hô hấp, vươn tay còn hơi run rẩy đẩy Tùng đang ngồi trước mặt ra.
“Ngươi…Ngô!?”
Lấy Dịch lấy tay che miệng nuốt lại tiếng kêu sợ hãi, hắn kinh hãi mà nhìn cái đầu chôn ở khố hạ của mình, trong đầu trống rỗng: Vì sao — lại biến thành như vậy?
Tùng buông xuống mắt, từ góc độ của Lạc Dịch chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày rũ xuống, che đậy sắc thái đôi mắt. Y rất thành kính, rất cẩn thận liếʍ, dùng môi lưỡi miêu tả từng đường vân của phân thân. Đầu lưỡi như một con rắn trắng mịn, linh hoạt đảo qua chỗ mẫn cảm, quấn quanh nơi đó. Lực khống chế của Tùng tương đối tốt, ngay cả hàm răng cũng thường thường ma sát vào điểm nhạy cảm, y luôn có thể tìm được cường độ có thể làm cho Lạc Dịch đạt kɧoáı ©ảʍ vô cùng. Đôi tay vừa vuốt ve Lạc Dịch cũng có động tác khác, tinh tế đùa bỡn hai khỏa cầu.
“…A, cáp…”
Cho dù dùng sức che miệng thế nào, tiếng rêи ɾỉ vẫn thoát ra từ khóe môi, trong căn phòng trống vắng này bị khuếch đại càng lớn. Lạc Dịch gắt gao nhắm mắt lại, giống như làm vậy mới có thể không thấy Tùng dưới khố hạ của mình nữa. Nhưng là nhắm lại hai mắt sau, cảm giác càng thêm sâu sắc, hắn thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi Tùng đảo qua, dọc theo linh khẩu.
“…Không…Ân…”
Tay phải Lạc Dịch dùng sức nắm lấy tóc Tùng, dùng sức đến mức hầu như có thể kéo đến da đầu, Tùng lại như không có cảm giác gì, chỉ tăng nhanh động tác trong miệng, cho đến khi —-
“…Cáp, a…”
Khóe mắt theo sinh lý mà trào ra một chút bọt nước, Lạc Dịch lại nghĩ có lẽ hắn thực sự đang rơi lệ. Tay che miệng vô lực rũ xuống, thân thể vẫn trong dư vị cao trào chưa thể hoàn hồn. Hắn thất thần nhìn nam tử tinh xảo trước mặt, nhìn y rốt cuộc buông ra chính mình, nhìn y tỉ mỉ liếʍ tay, nhìn y như thưởng thức cái gì mà tràn đầy cảm giác thỏa mãn, nhìn y nhìn qua, nhìn y gợi lên cười.
Trong nháy mắt, Lạc Dịch cảm giác được con ngươi màu vàng kia lại đậm thêm vài phần, mà hắn thì như một con mồi bị bắt tới không có chỗ trốn, nhận thức điều này khiến chân Lạc Dịch có chút mềm nhũn, không nhịn được muốn chạy xa khỏi chỗ này, nhưng vào một khắc đứng lên thì bị giữ lấy, đùi phải giãy giụa đá trúng bình phong, bình phong ngã xuống, toàn cảnh gian phòng hiện ra trước mặt Lạc Dịch. Lạc Dịch theo bản năng nhìn về phía giường, nữ tử thanh lâu kia hai mắt vô thần ngồi ở trên giường, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chưa xử lý cái gì, bộ dáng ngây ngốc kia càng khiến Lạc Dịch sợ hãi, chờ hắn hồi phục lại tinh thần, hắn đã bị Tùng từ phía sau ôm chặt lấy, trùng tử với bề ngoài là nhân loại đang chôn đầu vào cổ Lạc Dịch, thỏa mãn mà ngửi, liếʍ, hít, như là đang xác nhận độ mỹ vị của con mồi.
“Ngươi — đã làm gì nàng?!”
Tùng không trả lời, y đang bận thưởng thức mỹ vị. Cắn xé, liếʍ thỉ, hít vào, một tay trói chặt con mồi không cho nó chạy trốn, một tay kéo xuống quần áo vướng bận. Thân thể đã không còn cản trở, da thịt thân cận là tốt đẹp như thế, cảm giác sung sướиɠ từ nơi tiếp xúc nổi lên. dương v*t tự động sôi sục, không cam lòng yếu thế cọ xát mỹ vị.
Cả người Lạc Dịch cứng lại, hắn không thể tin mở to hai mắt: Không — sẽ không giống như hắn nghĩ đi?
“Dừng lại cho ta! Dừng lại! Tùng, đối tượng ngươi động dục là giống cái chứ không phải giống đực a sát! Nghe được…A…”
Thế giới trong nháy mắt đảo lộn, đầu óc choáng váng một lúc lâu Lạc Dịch mới phát hiện mình bị đẩy vào ghế ngồi, tay vịn ghế dựa vừa lúc đập vào bụng, cái mông nhếch lên hướng ra phía ngoài, quần áo trên người từ lâu đã vị xé rách, tư thế như vậy vừa lúc khiến cho phía dưới nhìn không sót một thứ gì. Cái tư thế này rất không tốt, cực độ không ổn, xấu hổ mãnh liệt làm cho Lạc Dịch liều mạng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của người được xưng là kẻ hủy diệt văn minh.
Tựa hồ nghĩ giãy giụa của Lạc Dịch ảnh hưởng đến quá trình nhấm nháp của mình, một tay Tùng nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của Lạc Dịch ràng buộc ở phía trên, tay kia gộp tóc dài lại một chỗ, đầu ngón tay xinh đẹp quét qua đoạn giữa tóc, móng tay có vẻ mềm mại mà sắc bén chặt đứt toàn bộ tóc. Tùng vặn tóc thành một bó, sau đó buộc hai tay Lạc Dịch vào tay vịn ghế dựa.
Tóc nhìn có vẻ mong manh vô cùng lại chắc chắn ngoài ý muốn, thậm chí so với những vật liệu Lạc Dịch từng biết còn khó chơi hơn. Tóc đen bóng tản ra, như tơ tằm đang trói buộc tất cả. Lạc Dịch sợ hãi không kiềm được kêu to: “Xuyên việt! Ta từ bỏ nhiệm vụ! Nhanh lên giúp ta rời đi nơi này a…”
“Player, ngươi xác định muốn từ bỏ nhiệm vụ sao, mễ sách?” Thanh âm xuyên việt dưới tình huống này vẫn như trước thong thả mà bi thương: “Thế nhưng player, cho dù từ bỏ nhiệm vụ chi nhánh cấp SS, ngươi vẫn còn bị vây trong nhiệm vụ chính cấp S, như trước không thể sử dụng xuyên việt, mễ sách. Trừ khi ngươi cũng từ bỏ nhiệm vụ cấp S, nhưng như thế tiến độ player sẽ là -149.9%, căn cứ điều lệ thứ 5 của xuyên việt, đóng của vĩnh viễn hệ thống công lược và xuyên việt, mễ sách…”
“…”
“Player, mục tiêu công lược lần này là trùng nguyên, phương pháp tốt nhất thu được trùng nguyên là ***.” Lúc này công lược đi ra, thanh âm vẫn máy móc như trước: “Ta tỏ vẻ tình huống bây giờ có lợi nhất đối với player, không đề cử từ bỏ.”
Lạc Dịch mạnh nắm tay, sau đó trong nháy mắt vô lực buông ra, hắn chán nản cúi thấp đầu, thanh âm yếu ớt: “…Ta đã biết, cuối cùng nhờ ngươi một việc, có thể hay không, có thể hay không tạm thời không “nhìn” nơi đây…”
“…Công lược (Xuyên việt) trong vòng ba giây đóng lại, không phải tình huống đặc biệt, sau 24 giờ lại mở ra lần nữa, đếm ngược bắt đầu…”
Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Lạc Dịch lại cảm thấy như qua một thế kỷ. Vì tư thế có hạn, hắn căn bản không nhìn thấy phía sau, chỉ có thể dựa vào những đυ.ng chạm trên thân thể để biết được động tác người kia, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ bất lực. Động tác của Tùng không tính là thuần thục, nhưng y rất nhanh nắm được trọng điểm, năng lực học tập cường hãn của trùng tục biểu hiện vô cùng hoàn mỹ trên thân thể hắn, y có thể rất nhanh dựa vào phản ứng bất đồng của Lạc Dịch mà tìm được thủ pháp tốt nhất, cho dù Lạc Dịch hết sức che dấu.
Lạc Dịch gắt gao mím môi, nhịn xuống âm thanh, không phải vì hắn có bao nhiêu trinh liệt, hắn chỉ không muốn lại mất mặt, trò hề như vậy bớt một chút được thêm một chút. Nhưng kɧoáı ©ảʍ trên thân thể cho dù cố gắng cũng không thể nhịn xuống, cơ thể dựa vào động tác của Tùng mà buộc chặt rồi run rẩy, nửa thân dưới vừa phát tiết xong lại lần nữa lên cao. Lạc Dịch có chút khóc không ra nước mắt, hắn chưa từng biết trên người mình có nhiều điểm nhạy cảm như vậy, lúc này lại bị một nam nhân khai phá. Hơn nữa chính xác mà nói, đối phương cũng không tính là nhân loại.
Cuối cùng tay của Tùng cũng đi tới cái mông, Lạc Dịch cứng cả người. Tuy rằng đã nhận mệnh — được rồi, tình huống hiện tại cũng không phải do hắn nhận hay không nhận mệnh, thế nhưng vừa nghĩ đến nếu bị một nam nhân thượng…Nhưng vào lúc này, tay của Tùng rời khỏi, điều này làm cho Lạc Dịch cảm thấy càng thêm dày vò và hoảng sợ, đối với phía sau không chút động tĩnh gì.
“A!”
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý hàng ngàn hàng vạn lần, thế nhưng động tác kế tiếp của đối phương vẫn kí©h thí©ɧ đến mức Lạc Dịch nhịn không được bắn ra. Y, y y y … lại có thể liếʍ —?!
“Đừng, dừng lại! Tùng! Mau…Ngô…Ta…!”
Môi lưỡi người nọ đang dính ở hậu đình, hai tay đang nhu lộng phân thân Lạc Dịch, như vậy khiến cho mặt sau vốn cảm giác quái dị cũng trở nên ái muội, thậm chí còn có cảm giác. Chính vì không nhìn thấy, vậy nên hình ảnh trong đầu càng có vẻ rõ ràng. Người nọ tựa như lưỡi xà di chuyển bên trong mặt sau, dùng nước bọt thấm ướt, sau đó không chút lưu tình đâm vào.
“Không…Ra, đi…cáp a…”
Cái lưỡi mềm nhũn phác họa một vòng bên trong, kiên nhẫn thấm ướt làm cho bên trong trở nên mềm mại. Lạc Dịch cảm giác mình sắp điên mất rồi, tóc đen trói chặt hai tay đung đưa trước mắt, dường như tơ kén bao lấy toàn thân. Khoảnh khắc Lạc Dịch không chịu đựng được nữa, môi lưỡi Tùng rốt cuộc cũng rời đi. Cuối cùng là, xâm lấn không chút lưu tình.
“Ô —- A…”
Lạc Dịch cố gắng thả lỏng thân thể, lúc này nếu không thả lỏng người, tai ương sau cùng cũng là mình. Thế nhưng đau quá a…Hắn nha nếu để cho hắn biết người đã sáng tạo ra phương thức làʍ t̠ìиɦ bạo cúc này, lão tử không ngại bắn tên đó thành tổ ong!
Tùng không dừng lại, tựa như kiên nhẫn của y đã hết từ lúc ban nãy. Y mạnh mẽ rút ra, sau đó không chút lưu tình cắm vào. Lạc Dịch phải phối hợp mà điều chỉnh thân thể, để có thể thở được trong những lần trùng kích kia.
“…Sát…Chậm, chậm một chút…A…”
Sát a! Ngươi có thể tìm cái điểm g trong truyền thuyết cho ca được không?! Như vậy ca cũng có thể thoải mái hơn một chút a sát…Ân…Đau quá…
Lạc Dịch đã muốn cam chịu không biết đến tột cùng mình đang nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm giác mình như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cơn bão lớn. Cho đến khi nghiệt căn của Tùng đang di chuyển trong cơ thể chạm đến một điểm nào đó, cả người Lạc Dịch thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ta…Sát…A…A…”
Lạc Dịch hối hận, hắn vừa rồi không nên nghĩ như vậy, hắn thật không ngờ hậu quả kí©h thí©ɧ tuyến tiền liệt là như vậy, tựa như rót cả kɧoáı ©ảʍ vào não khiến hắn không nhịn được rêи ɾỉ. Năng lực học tập của trùng tộc luôn rất mạnh, Tùng thoáng điều chỉnh tư thế, không chút lưu tình triển khai thế tấn công vào điểm vừa tìm được.
“…A a a…A…Không…”
Lạc Dịch đã sớm không đứng lên nổi, toàn bộ thân thể hoàn toàn dựa vào tay vịn chống đỡ. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, nghĩ rằng làm như vậy có thể thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ này. Tùng một bên chuyển động thắt lưng một bên liếʍ lỗ tai Lạc Dịch, đã gần như thưởng thức hoàn toàn mỹ vị trước mắt, thế nhưng vẫn không đủ, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Y vươn tay, kéo cằm Lạc Dịch qua, cắn vào cái miệng luôn nở nụ cười vô vị kia. Đầu lưỡi đưa vào trong, liếʍ hết tất thảy từ trong ra ngoài—-
Ôm hắn vào trong ngực, không cho ly khai. Thế giới của y do hắn dựng lên, vậy nên hắn phải phụ trách tới cùng.
Tay kia rảnh rỗi nắm lấy nửa dưới của người kia vỗ về chơi đùa, bởi vì… điều này sẽ làm người kia thoải mái, làm người kia sung sướиɠ, cũng sẽ khiến người kia mê loạn, vì y mà mê loạn.
“Ngô—-”
Trước sau kí©h thí©ɧ làm Lạc Dịch rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn, miệng vì bị ngăn chặn nên không thể phát ra tiếng, huyết nhục cao thấp toàn thân vì cao trào mà run rẩy, tấn công phía sau dừng lại, sau đó một dòng nhiệt lưu nóng hổi bắn vào thân thể, gần như thiêu cháy nội bích của hắn.
Tư duy Lạc Dịch bắt đầu tán loạn, giây cuối cùng lúc hắn mất đi ý thức, hắn nghe thấy được.
“…Cưỡng chế khởi động, đã xác nhận, đạt được vật phẩm công lược trùng nguyên, nhiệm vụ chi nhánh cấp SS hoàn thành, thu được 50% tiến độ, tiến độ hiện tại là 50.1%, vì đạt được ngoài 50%, tặng thêm một thân thể miễn phí…”
Sau đó là một mảnh hắc ám.