Quyển 4 - Chương 7: Qua sông

Tuy tạm thời thoát khỏi sinh vật không biết tên nhưng sự nghi ngờ vẫn bao phủ trong lòng Gunsmith và John. Điều kỳ lạ trong khu rừng mưa nhiệt đới này thật sự rất nhiều. Mỗi khi tinh thần hai ngươi hơi buông lỏng, chuyện bất thường lại xuất hiện. May mắn thay nơi này không phải sa mạc nên việc tìm thức ăn và nguồn nước không phải là vấn đề quá lớn. Nếu không thì dưới áp lực tâm lý khổng lồ và nhu cầu sinh lý cơ bản không được đảm bảo, có lẽ tinh thần của John sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Khúc nhạc đệm màu đen ấy trong nháy mắt đã trôi qua được hai giờ. Khoảng thời gian này, Gunsmith và John không nói chuyện gì nhiều, hai người khôi phục lại tốc độ như buổi sáng, dù cảm thấy mệt cũng cắn răng kiên trì, hệt như sau lưng có mối nguy hiểm không tên đang bám theo mình.

Không biết từ lúc nào, trên đỉnh đầu họ đã cuồn cuộn mây đen, xem ra sắp có một trận mưa lớn. Đồng thời, trước mặt hai người xuất hiện một vùng nước nông.

“Chúng ta nên nhân lúc chưa mưa để qua sông, nếu không mực nước sẽ dâng lên.” John xem xét tình hình trước mắt rồi nói.

Gunsmith lội vài bước trong nước rồi quay đầu nói: “Bây giờ nước chỉ ngập đến đầu gối song bước đến giữa sông có thể sẽ ngập đến hông, thậm chí chân không chạm đáy. Ngươi thực sự muốn làm vậy à? Theo ta quan sát, đến bờ đối diện phải lội ba bốn trăm mét, có thể còn xa hơn, lỡ vừa bước đến giữa sông trời bắt đầu đổ mưa…”

John cắt ngang một cách thẳng thừng: “Chúng ta có thể sẽ bị mắc kẹt ở đó, đã không thể đến bờ bên kia, cũng không kịp quay lại. Sau khi nước sông dâng lên, dòng chảy xiết sẽ cuốn chúng ta đi. Ta biết chứ! Thế nên chúng ta đừng nói nhảm nữa, lội qua mau thôi.” Trong khi nói, hắn đã bước về phía trước.

Gunsmith không nói thêm gì mà chỉ theo sát phía sau. Trong lòng hắn hiểu rõ nếu mưa trút xuống, muốn bơi qua sông là điều không thể. Chỉ còn lại hai cách, một là đi đường vòng hoặc bơi lên phía trên xem thử còn có nơi nào mực nước thấp, lòng sông hẹp hơn. Chỉ là có trời mới biết dòng sông này chỗ nào mới là hẹp nhất, nói không chừng chỗ nước nông này chính là nơi hai bờ sông cách nhau gần nhất. Mưa trong rừng nhiệt đới lại rất dồn dập, sau khi mực nước dâng lên giữ mãi không hạ xuống cũng là điều rất bình thường.

Còn phương pháp thứ hai chính là tốn chút thời gian chế tạo một chiếc bè đơn giản để qua sông. Nhưng lỡ sau khi dâng lên, nước sông lại chảy xiết thì người hay bè đều bị cuốn đi. Lại nói trong mưa dông, ở trên mặt sông rộng rãi rất dễ bị sét đánh.

Tất nhiên, còn có lựa chọn thứ ba là ở tại chỗ chờ tạnh mưa rồi tính tiếp. Tuy nhiên, dựa vào những gì Gunsmith và John đã trải qua, họ thà đi đường vòng chứ không muốn ngừng chân.

Mây đen mù mịt, cách mặt đất rất gần, tiếng sét trầm thấp. Những điều này đều không phải dấu hiệu tốt. Nhiều nhất năm phút sau, nơi này sẽ mưa như trút nước. Đến lúc ấy, vũng nước nông này có thể sẽ biến thành đáy sông.

Bấy giờ, John và Gunsmith đã đi được một phần ba chặng đường. Họ đang phải đối mặt với một vấn đề, đó là có nên lập tức quay ngược trở lại hay không. Bây giờ chắc hẳn còn kịp, sau khi trở lại bờ ít nhất hai người còn có thể lựa chọn đi theo đường vòng.

“Ngươi có nghĩ rằng quay lại là một ý kiến hay không?” Gunsmith hỏi.

John gạt bỏ đề nghị này một cách quả quyết: “Không, ta có một dự cảm rất mãnh liệt là phía sau vẫn còn nguy hiểm, hơn nữa rất gần chúng ta. Con sông và trận mưa này chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta thoát khỏi những thứ quỷ quái đó. Cho dù bị nước sông cuốn rơi xuống thác, ta cũng hoàn toàn không muốn quay lại bờ.”

“Có lẽ ngươi đúng, nhưng mà…” Gunsmith đang nói, nước mưa đã rơi lên mình hắn: “Muốn thuận lợi qua sông thì chúng ta phải tăng tốc lên.”

John trả lời: “Vậy cứ liều đi.” Nói xong, bèn nhảy tới trước một cách dứt khoát rồi bắt đầu bơi.

Người thành phố khó có thể tưởng tượng được mưa gió trong rừng rậm. Mức độ kịch liệt của nước mưa khi rơi xuống thân người chẳng thể giống loại mưa nhân tạo khi quay mấy bộ phim truyền hình vừa dài vừa dai vừa dở, nam nữ diễn viên chính không cầm dù đứng trong mưa khóc lóc thảm thiết, còn bên ngoài ống kính máy quay lại có một chiếc xe cứu hỏa đang đậu.

John và Gunsmith từ lội nước chuyển sang bơi tự do. Tình huống bây giờ đã không còn thời gian để nghĩ đến việc giữ sức, vấn đề trước mắt chỉ là mực nước tăng nhanh. Nếu dây dưa vài phút, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống như nước chảy xiết hoặc đàn cá Piranha. Đến lúc ấy, cho dù là người có năng lực siêu nhiên cũng toi đời.

(Piranha là một loài cá nước ngọt rất dữ tợn, xuất xứ từ các dòng suối ấm và hồ ở Nam Mỹ. Cá Piranha kiếm ăn suốt ngày và có thể róc thịt con mồi trong vòng vài phút. Mặc dù có dáng vẻ hiền lành song Piranha được xếp ở vị trí hàng đầu trong danh sách các loài thuỷ sinh nguy hiểm nhất ở vùng Amazon của Brazil.)

Gunsmith dự tính khoảng cách khá chính xác. Sau hai phút, hai kẻ sức cùng lực kiệt đã bò lên được đất bùn ở bờ đối diện.

Vừa lên bờ, cả hai đều ngửa mặt lên trời, l*иg ngực phập phồng kịch liệt và thở dốc không ngừng. Khoảng cách hơn trăm mét vừa bơi qua không hề dễ dàng, họ ngay cả giày cũng không kịp cởi, dòng chảy cũng nhanh dần. Hai người cuối cùng có thể an toàn lên bờ không thể không nói đã có một phần may mắn nhất định. Nếu họ ở trong nước thêm vài chục giây, hoặc từ thượng nguồn trôi bỗng trôi xuống một thân cây gãy thì chuyện này ra sao còn khó nói.

Nhìn lại dòng sông cuồn cuộn ở sau lưng, Gunsmith nghĩ lại mà sợ. Kẻ được gọi là người có năng lực siêu nhiên đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên chẳng qua vẫn là con người mà thôi, hắn còn xa mới mạnh đến mức siêu nhân. Trong những năm còn sống, nếu có thể đạt đến cảnh giới cấp Cường trở lên thì mới có thể ung dung vượt qua được hoàn cảnh như thế này.

Mưa ngày càng nặng hạt, mực nước không ngừng tăng lên. Bờ bên này có nguy cơ bị nhấn chìm, hai người vừa hồi lại sức bèn đứng dậy tìm chỗ trú mưa.

Tâm trạng của John rất tốt. Tuy hắn ướt như chuột lột song những thứ hung ác, kỳ dị kia đã bị ngăn cách bên kia sông. Lần mạo hiểm này tính ra vẫn rất xứng đáng. Có lẽ đêm nay đã có thể ngủ ngon giấc.

“John, ta có một tin xấu muốn nói với ngươi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.” Gunsmith bỗng nói.

John nói: “Gì? Thứ trong túi của ngươi rơi xuống sông rồi sao?”

“Không, túi của ta đã được may lại, dù có treo ngược trên cây cũng không có thứ gì rơi ra.” Gunsmith trả lời: “Chuyện ta muốn nói còn đáng sợ hơn mất đồ nhiều lắm. Thực ra, lúc này ta đã bị dọa sợ chết khϊếp rồi! Ngươi nhất định phải bình tĩnh, đừng gào thét hay nổi điên…”

John đã cảm thấy da đầu tê rần. Hắn hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Gunsmith chỉ về rừng cây ở phía trước không xa: “Con đường này… Ngươi còn nhớ không, chính là con đường chúng ta đã đi trước khi qua sông.”

John nhìn theo hướng ngón tay Gunsmith chỉ, sắc mặt hắn bỗng trở nên trắng bệch.

“Thực ra thị lực của ta không tệ lắm. Ta còn nhìn thấy dấu chân chúng ta để lại khi đến. Tuy bây giờ chúng đã bị nước mưa dần xóa sạch.”

Gunsmith vừa nói vừa quay đầu lại nhìn:

“Ngươi nhìn phía đối diện đi, cảnh vật đó hoàn toàn giống cảnh vật mà chúng ta nhìn thấy trước khi qua sông.”

John ngồi bệt xuống đất: “Chuyện gì vậy? Không thể nào! Vì sao lại như vậy?”

Gunsmith nói: “Cách giải thích hợp lý nhất là chúng ta tự quay đầu lại.”

“Không thể nào! Chẳng lẽ chúng ta quay ngược một trăm tám mươi độ, bơi sai hướng nhưng bản thân lại không hề phát hiện?” John gào lên.

Gunsmith thở dài một hơi, nước mưa khiến tóc trước trán hắn dính vào mắt. Hắn vén tóc về phía sau rồi nói với vẻ mặt cẩn trọng: “Rất có thể chúng ta gặp phải tình huống tương tự như không gian gấp khúc. Con sông này giống như một chiếc gương, thoạt nhìn thì có vẻ chúng ta đã đi qua nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại.”