Quyển 1 - Chương 1: Quyển sách nội tâm

Trong vô số vũ trụ song song có vô số Địa Cầu tồn tại, trong số đó có một nơi cực kỳ vô lý. Câu chuyện mà ta muốn kể xảy ra tại nơi ấy.

Trong thế giới này, vào cuối thế kỷ XX, một thế lực đã dùng vũ lực tuyệt đối để phá vỡ toàn bộ ngăn cách về dân tộc, quốc gia, tín ngưỡng và khiến toàn nhân loại trở thành thần dân khi họ vẫn chưa kịp phản ứng. Những thế lực chống đối đều bị tiêu diệt sạch sẽ trong vòng hai năm.

Trong năm 2000, nhân loại đã hoàn thành việc thống nhất Địa Cầu. Kể từ đây, không còn tồn tại khái niệm về quốc gia. Các "nước" đều được gọi bằng cái tên mới là "phủ" hoặc "quận", chỉ có tên của các thành phố là được giữ nguyên. Hoàng đế, một từ chưa từng được nhắc tới suốt một thời gian rất dài lại xuất hiện trên võ đài lịch sử.

Cho dù tốt hay xấu thì ít nhất trong vũ trụ này, người Địa Cầu đã đoàn kết lại với nhau, nhưng không phải bằng cách liên bang mà bằng hình thức đế quốc.

Suy cho cùng, nếu một vài năm sau có một bầy khỉ, hoặc một bầy giun, hay một bầy người máy đến xâm chiếm từ bên ngoài dải ngân hà. Vậy thì sức chiến đấu của Đế Quốc Địa Cầu chắc chắn phải mạnh hơn Liên Bang Địa Cầu nhiều lắm.

Tất nhiên, trong câu chuyện này không thể xảy ra những sự kiện như thế.

Chuyện bắt đầu vào tháng mười hai năm 2100.

Vì phủ Anh là một trong những phủ nhỏ nhất trên thế giới nên đế quốc vốn chuẩn bị sáp nhập nơi này vào quận Long. Chẳng qua khi xét về vị trí địa lý, họ thấy phủ Anh nằm giữa biển, đã vậy lại thường xảy ra động đất, sóng thần và trên lãnh thổ còn có mấy núi lửa đang hoạt động, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ chìm xuống biển. Còn địa phận của quận Long vốn đã rất rộng lớn, vậy là tầng lớp lãnh đạo của đế quốc quyết định giữ nguyên tình trạng đơn độc của phủ Anh.

Mùa đông năm nay, có một thiếu niên đang chạy như điên trên đường phố ở Hokkaido. Người này thở phì phò liên tục, không khí lạnh của buổi sáng sớm thì y hệt lưỡi dao cứa vào mặt hắn.

Thiếu niên không cao không thấp, không mập không ốm, khuôn mặt bình thường, trên sống mũi đeo một cặp kính cận dày cộm như hai đít chai. Hắn mặc đồng phục học sinh màu đen, hai vai đeo ba lô đơn giản. Từ tóc mai đến cúc áo và ống quần đều không tìm thấy bất cứ vấn đề nào, hắn đúng là một học sinh ngoan điển hình.

Nhưng hôm nay học sinh ngoan đã đi học trễ.

“Ồ, chào Ikeda. Hôm nay lại nhễ nhại mồ hôi rồi kìa, em vừa chạy đến lớp sao? Được rồi, mau về chỗ ngồi đi." Giáo viên đang nói tên Matsuo, dạy môn Đại Số. Hắn là một người đàn ông trung niên hói đầu và là chủ nhiệm lớp của Ikeda.

Ngôi trường này rất khá và cũng có thứ hạng trong số các trường trung học phổ thông tại phủ Anh, tất nhiên nó không cùng một cấp bậc so với những học viện dành riêng cho vương công quý tộc.

Vì nơi ở của Ikeda khá hoang vu nên mỗi buổi sáng hắn đều phải đón xe buýt mới có thể đến lớp đúng giờ. Một khi lỡ xe buýt, Ikeda chỉ có thể chạy bộ khoảng bốn mươi phút để đến trường. Tuy hắn rất cố gắng nhưng mỗi tháng đều đi trễ vài lần vì không kịp lên xe buýt.

Matsuo là một kẻ hám tiền nên rất xem thường loại học sinh nghèo túng như Ikeda và thường xuyên gây khó dễ với Ikeda chỉ vì những sai sót nhỏ nhặt, nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt nên không hề bắt bẻ cậu học sinh nọ mà tiếp tục giảng bài.

Điều này khiến Ikeda thở phào một hơi. Hắn lủi thủi đi đến chỗ ngồi của mình, rồi nhẹ nhàng đặt ba lô xuống, sau đó lấy sách giáo khoa ra.

Vì đến trễ nên sau khi Ikeda mới ngồi được hơn mười phút, tiết học thứ nhất đã kết thúc.

Matsuo cũng không nán lại. Sau tiếng chuông hết giờ, hắn lập tức bước ra khỏi lớp.

Khi đến trước cửa, Matsuo bỗng quay đầu và nhìn Ikeda bằng ánh mắt bất thiện. Ikeda nhìn thấy rõ ràng nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng của hắn.

“Này nhang muỗi ướt, ta có chuyện muốn nói với ngươi, mau đi lên sân thượng với ta.” Lớp trưởng Miura là một tên mập cao to, cường tráng và gia đình rất giàu có. Nghe nói cha hắn là viện trưởng của một bệnh viện lớn, thế nên kẻ hám tiền như Matsuo mới cho một gã có thành tích học tập bình thường lên làm lớp trưởng.

"Ừ, được thôi...” Ikeda không hề phản ứng gì khi bị gọi là “Nhang muỗi ướt”. Thường thì những nam sinh khác, thậm chí cả nữ sinh trong lớp, đều gọi hắn như thế. Nhang muỗi ám chỉ cặp mắt kính buồn cười của hắn, còn nhang muỗi bị ướt thì không thể dùng được nữa. Biệt danh này cũng giống như “phế vật" vậy.

Trong cấp trung học phổ thông, có rất ít thanh niên hư hỏng đúng nghĩa nhưng những thằng ỷ thế hϊếp người như Miura lại đầy rẫy khắp vũ trụ. Từ khi đi nhà trẻ đến khi bước chân ra xã hội, loại người như hắn có mặt khắp nơi.

Sau khi lên sân thượng, Miura vô duyên vô cớ đánh Ikeda một trận mà không nói lời nào.

Hắn ra tay rất mạnh và không hề giữ chừng mực. Trong khi Ikeda chỉ biết ôm đầu, cuộn người thành một cục rồi cắn răng chịu đựng mà không hề có dấu hiệu tức giận hay đánh trả.

Có lẽ Ikeda đã quen rồi. Từ khi vừa bước vào trường, hắn đã bị những học sinh lớp trên cố ý kiếm chuyện. Sau đó, ngay cả những học sinh cùng khối cũng xem hắn như đối tượng để ức hϊếp. Bây giờ Ikeda đã lên lớp mười một, nhưng hắn chỉ là một tên ngốc vô dụng trong mắt những học sinh lớp mười vừa mới vào trường và họ cũng không xem hắn như bậc đàn anh.

Đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Miura mới dừng tay rồi quay người bỏ đi.

“Vì sao?” Ikeda cố sức thốt lên một câu.

“Hả?” Miura nhổ một bãi nước miếng, sau đó trả lời như vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra: “Muốn biết lí do à? Ừm, có lẽ do ta buồn chán vì lâu rồi chưa đánh người mà thôi.”

Cánh cửa sân thượng đã bị đóng lại, Ikeda vẫn nằm trên mặt đất. So với những vết bầm tím trên mình, lòng tự trọng của hắn càng tổn thương nặng nề hơn.

Có lẽ bây giờ hắn nên khóc nhưng từ lâu hắn đã không thể khóc được.

Học sinh gặp hoàn cảnh như hắn hầu như chỉ có hai lựa chọn: Chuyển trường hoặc tự sát.

Đáng tiếc, hắn không có điều kiện để chuyển trường, cũng không đủ can đảm để tự sát.

Hắn chỉ có thể tiếp tục cuộc sống như thế!

...

Hoàng hôn ngày mười tháng mười hai.

Tiếng chuông tan học vang lên. Đối với Ikeda, mỗi ngày trong trường trung học phổ thông đều dài bằng một năm. Nhưng khi về nhà hắn còn phải làm rất nhiều việc nhà, vì người cha cờ bạc rượu chè của hắn cả ngày đều say mèm, thông thường lão chỉ làm ba việc: Uống rượu khoe dốt, đánh con rèn luyện thân thể và vừa ngủ vừa chảy nước miếng.

Ikeda sải những bước chân mệt mỏi đi qua con phố quen thuộc. Cả thế giới trong mắt hắn đều là một màu xám xịt, mỗi một giờ một phút của cuộc đời đều giống như đang chịu đựng giày vò.

Hắn dần bước đến một nơi hoang vu, vắng vẻ.

Chợt ngừng bước, Ikeda ngước nhìn cửa hàng bên đường, rồi lẩm bẩm một mình: “Nơi này có tiệm sách sao?”

Hắn vẫn nhớ mang máng lúc mình chạy qua nơi này thì chỉ thấy một khoảng đất trống. Còn bây giờ, trước mắt hắn rõ ràng là một căn nhà trệt rộng mấy chục mét vuông, trên biển hiệu có viết chữ “BOOKS”. Trong tủ kính quay mặt ra đường chất đầy sách khiến người khác không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Ikeda đẩy cửa bước vào, có lẽ vì tò mò hoặc đơn thuần là vì không muốn trở về ngôi nhà nhếch nhác của mình quá sớm.

Sau khi vào tiệm sách, hắn cảm thấy không gian bên trong có vẻ lớn hơn khi nhìn từ bên ngoài vào.

Căn phòng được bày trí theo hình chữ thập. Trừ những giá sách ở xung quanh, giữa phòng còn có vài chiếc bàn được ghép lại với nhau và sách được chất thành đống trên đó. Mặc kệ góc tường hay trên mặt đất cũng đều chất đầy sách. Trong căn phòng bừa bộn này hầu như không có đường để đi, toàn bộ không gian bị vô số quyển sách sách lăn lóc khắp nơi chiếm hết.

Mùi giấy và da thuộc ngập tràn trong không khí nhưng cũng không thể nói chúng khó ngửi. Bước vào trong thêm vài bước, Ikeda nhìn thấy bàn làm việc, có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc sô pha đằng sau chiếc bàn đó. Nhìn bề ngoài, người này khoảng ba mươi tuổi. Đầu tóc của hắn rối như ổ quạ, trên người mặc áo sơ mi trong bộ vest màu đen, cổ áo được phanh ra và dáng vẻ cực kỳ lôi thôi.

Thiên Nhất không hề ư hử với vị khách vừa bước vào cửa. Lúc này, hắn vẫn chăm chú xem quyển sách trên một tay của mình, tay còn lại cầm muỗng khuấy ly cà phê trên bàn một cách chậm rãi.

“Này ông chủ, cho hỏi..." Ikeda muốn hỏi tiệm sách này rốt cuộc ở đâu ra.

Thiên Nhất không để Ikeda nói hết. Mặc dù ánh mắt chẳng hề rời khỏi quyển sách trên tay nhưng hắn vẫn nhấc tay lên với vẻ uể oải và chỉ về phía ba giá sách bên trái: “Thứ ngươi muốn xem ở đằng kia.”

Ikeda cảm thấy tình huống trước mắt có gì đó kỳ lạ mà không thể diễn tả bằng lời, có điều hắn vẫn đi đến những giá sách đó. Hắn thật sự không biết tại sao mình phải làm theo lời của Thiên Nhất. Dường như chỉ một câu nói đơn giản của người này đã giải quyết toàn bộ mọi nghi vấn trong lòng.

Khi bước đến đó, Ikeda phát hiện tất cả bìa sách trên kệ đều có màu đen. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đoán được nội dung, thế nên hắn có cầm quyển sách nào cũng chẳng quan trọng.

Sau khi chọn bừa một quyển sách trên kệ, hắn quay đầu nhìn Thiên Nhất.

Giờ thì Thiên Nhất vừa xem sách, vừa uống cà phê và hoàn toàn không để ý đến hắn.

“Đúng là một người kỳ lạ..." Ikeda lẩm bẩm thật nhỏ rồi bắt đầu lật trang sách trên tay.

Trang đầu tiên là một trang giấy trắng.

Lật sang trang thứ hai, giữa trang giấy là tên của quyển sách. Đó là ba chữ được in bằng mực màu lục khiến người xem cảm thấy rất khó chịu - Ikeda Nozomu.

“Tên của ta sao?” Toàn thân hắn nổi đầy da gà, trong lòng thầm nghĩ: “Là trùng hợp? Trò đùa? Hay là chương trình của đài truyền hình?”

Ikeda lật tiếp vài trang. Trừ tên sách ra, những dòng chữ khác đều là kiểu chữ in màu đen cỡ trung, trong khi nội dung của nó lại khiến hắn suýt hét lên.

“Làm người như ông già mình thì thà chết quách đi cho xong.”

“Tên khốn Miura, ta thật sự rất muốn đẩy hắn xuống lầu.”

“Ta muốn trở thành nam sinh được chào đón như Fujita.”

...

Ikeda vội vàng lật xem nội dung của những trang tiếp theo, trên mặt hắn dần ngập tràn sợ hãi và xấu hổ. Khi lật hết hai phần ba quyển sách, nội dung đã bị ngắt quãng và chỉ còn lại mấy chục trang giấy trắng mà thôi.

Hai dòng dữ cuối cùng lần lượt là “Là trùng hợp? Trò đùa? Hay chương trình của đài truyền hình?” và “Sao có thể?!”...

Bấy giờ, Thiên Nhất mới đặt quyển sách trên tay xuống. Sau khi hớp một ngụm cà phê, hắn nhìn Ikeda rồi nói: “Đặt sách xuống đi, chúng ta cùng bàn một vụ giao dịch.”

Ikeda đang run rẩy và do dự. Bản năng con người luôn sợ hãi những chuyện không thể hiểu nổi, trong lòng hắn cũng không muốn đặt quyển sách viết đầy “tiếng lòng” của mình xuống. Và vì hắn đang đấu tranh nên tạm thời vẫn chưa làm theo lời của Thiên Nhất.

Thiên Nhất thở dài: “Mau đặt quyển sách xuống, nếu không ta sẽ băm thịt ngươi cho heo ăn.”

Ikeda đã đầu hàng. Lúc đặt quyển sách lên kệ, hắn thầm nhớ kỹ vị trí của nó rồi mới bước tới bàn làm việc của Thiên Nhất với trạng thái căng thẳng.

Thiên Nhất nở một nụ cười giả tạo đến nỗi không thể giả tạo hơn được nữa: “Ikeda à! Cho heo ăn gì đó chỉ là đùa thôi, ngươi đừng để ý đến nó. Những nội dung vừa rồi đều miễn phí và ngươi chỉ được miễn phí một lần này thôi.”

Hắn huơ quyển sách bìa đen, thứ vốn đã nằm trên tay mình từ lúc Ikeda bước vào phòng, rồi nói: “Quyển sách này tên là Miura Kazuya.”

Vẻ mặt của Ikeda khiến Thiên Nhất vô cùng hài lòng...

Hắn tiếp tục bằng giọng nói đầy mê hoặc: “Chỉ cần ngươi làm một việc để trao đổi thì có thể xem nội dung bên trong.”