Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phiến Tội (Buôn Bán Tội Ác)

Quyển 2 - Chương 1: Cuộn băng camera

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ ngày Venice ra đời, số phận đã định trước rằng nó sẽ trở thành một thành phố không bình thường. Bởi vậy, Venice không những là thành phố trọng điểm của phong trào văn hóa Phục Hưng mà còn là trung tâm công thương nghiệp và là cảng khẩu tấp nập nhất Địa Trung Hải.

Trong lịch sử châu Âu trước thế kỷ XX, nơi đây đã từng trải qua vài lần hưng thịnh và lụn bại... Tất cả đã biến nơi này thành một thành phố trên sông nên thơ với vẻ đẹp mê người.

Nhưng những điều này đã trở thành quá khứ.

Gần một trăm năm trước, sự thống trị của đế quốc đã thay đổi tình hình của Venice.

Trong thời đại đó, quân phản kháng nổi dậy khắp nơi và các hành động mưu hại, ám sát hay xâm chiếm xảy ra ở khắp các xó xỉnh.

Không bao lâu sau, tôn giáo cũng trở thành mục tiêu cần phải xử lý. Thế là quyền lực của toàn bộ các tôn giáo trên thế giới hầu như đã bị tước bỏ hoàn toàn. Đến cả thương nghiệp cũng bị can thiệp, quý tộc và hoàng tộc bắt đầu nhận được một chén canh từ lợi ích đằng sau mỗi vụ buôn bán lớn trên hành tinh từ khi ấy.

Chẳng qua Venice chỉ là một trong những thành phố lịch sử bị ảnh hưởng mà thôi.

Đến hôm nay, cần phải mua vé nếu muốn vào bảy giáo đường lớn. Về hình thức, vài giáo đường được cải cách để trở thành một hệ thống như viện bảo tàng. Một số giáo đường khác lại trở thành địa điểm tham quan du lịch, cha sứ và nữ tu sĩ trong giáo đường chỉ đóng vai nhân viên thần chức. Sau khi hết giờ làm việc, bọn họ liền phóng ngay vào hộp đêm.

Hàng trăm cung điện và nhà cửa bên bờ Grand Canal cũng bị đế quốc chiếm dụng. Tinh túy của nghệ thuật kiến trúc châu Âu thời trung đại giờ quá nửa đã trở thành cơ quan làm việc của đế quốc, một phần nhỏ trở thành dinh thự tư nhân. Nhưng đa số những người sống tại đây đều là những nhân vật ban ngày làm việc trong những cung điện sát bên, ban đêm trở về dinh thự của mình để ngủ.

Cứ trôi qua như vậy, tất nhiên bùn đất của sự mục nát sẽ dần tích tụ bên dưới mặt nước hào nhoáng sau một thời gian dài.

Vào năm 2101, thành phố Venice lệ thuộc vào quận Quan, một trong năm quận thuộc vùng Tây Âu và trực thuộc đế quốc.

Nơi đây giờ đã không còn bao nhiêu cảm giác lãng mạn của thành phố trên mặt nước bởi vinh quang ngày xưa đã không còn lại một chút. Dân số chủ yếu gồm năm loại: công nhân cảng, thủy thủ, nhân viên các ngành dịch vụ, du khách và nhân viên doanh nghiệp. Rượu và hộp đêm mọc lên khắp nơi, những cơ sở kinh doanh hoàn toàn không phù hợp với không khí nghệ thuật của châu Âu trở thành nơi thường trú duy nhất được người dân tìm đến để thư giãn.

Tháng một, tháng hạn của ngành du lịch, là thời điểm âm u nhất trong năm của Venice.

Trước cửa quán rượu Bronze Parrot xuất hiện một dải cách ly màu vàng. Bên ngoài, vài cảnh sát đang cản những người tò mò lại.

Giữa màn đêm, một người đàn ông lặng lẽ bước đến.

Áo khoác có cổ cao, mũ lưỡi trai lạc hậu... dường như hắn đang đóng vai một tay trinh thám cổ điển của thời đại phim trắng đen.

Chỉ thấy hắn đưa giấy tờ chứng nhận cho cảnh sát rồi bước vào quán rượu. Mặc dù không ai chạm vào dây cách ly đang chắn trước mặt hắn nhưng nó bỗng cong lên để hắn bước qua. Cảnh này chỉ diễn ra trong hai giây ngắn ngủi nên không ai phát hiện rằng đôi tay của hắn vẫn còn trong túi áo khoác mà không hề động đậy.

Hắn tên là Elot Neith, ba mươi ba tuổi, cấp “Cường”, là nhân vật huyền thoại của sở cảnh sát Venice và được bọn lưu manh trong thành phố gọi là “Paperman”.

Elot Neith rất thích biệt danh này. Quan điểm của hắn là dù cái tên lúc sinh ra có vang dội đến đâu thì cũng chỉ là cái tên được cha mẹ đặt cho. Còn cái tên Paperman lại do hắn giành được. Cũng như lý do Superman được gọi là Superman không phải vì hắn có siêu năng lực mà là vì hắn dùng siêu năng lực để giúp đỡ và cứu rất nhiều người, còn nếu hắn không làm gì hết thì chỉ là Clark Kent mà thôi.

“Này, Elot! Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến rồi.” Viên cảnh sát bụng phệ Deacon vẫy tay với Paperman rồi nói: “Ngươi nên đến xem cái này. Ha ha, vừa rồi có một viên cảnh sát nôn mửa đầy đất sau khi xem xong đấy.”

Paperman bước đến bên cạnh Deacon rồi nhận lấy PVP670 từ tay hắn. Sau đó, hắn bấm nút phát hình rồi hỏi: “Đây là cuộn băng của camera theo dõi sao?”

“Không sai. Ngươi xem, nghi phạm chính là tên to con đang ngồi uống rượu bên trái màn hình. Nhìn kìa, ba thằng lưu manh đang quấy rối nữ tiếp viên khiến cô ta làm đổ hết rượu trên khay lên áo của tên to con.” Deacon vừa chỉ lên màn hình của máy chiếu phim trên tay Paperman vừa giải thích: “Sau đó... đồng nghiệp à, ngươi nên nhìn cho kỹ.”

Nghi phạm trên màn hình cao hơn một mét chín, thân hình giống như vận động viên bơi lội. Hắn ta để đầu đinh và còn mang kính đen trong khi ánh đèn của quán rượu rất mờ.

Khi nữ tiếp viên không cẩn thận làm đổ thức uống lên người hắn, hắn từ từ quay đầu lại rồi tháo kính đen xuống. Sau đó, hắn nói vài câu gì đó với đám côn đồ. Trong tình huống bình thường, câu này có lẽ là "Tránh xa tao ra" rồi thì tên to con sẽ diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng tiếc là cảnh tiếp theo trong cuốn băng lại trở thành màn hắn nắm lấy đầu của nữ tiếp viên bằng một tay rồi nhấc bổng cô ta lên và tiện tay ném đi.

Paperman khẽ ngẩng đầu để nhìn vị trí mà camera ghi hình không thể quay được. Theo hướng nữ tiếp viên bị ném đi, hắn nhìn thấy một quầy rượu sát tường đã biến thành một đống bừa bộn.

“Bây giờ nữ tiếp viên đó ra sao rồi?” Paperman hỏi, sau đó ánh mắt lại trở về hình ảnh của cuộn băng.

Deacon trả lời: “Vẫn còn sống, trên người bị thương nhiều chỗ. Mặc dù phần mềm bị dập và cổ bị tổn thương khá nghiêm trọng nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng, nửa tháng sau có thể xuất viện. Còn nếu so với bọn côn đồ kia, cô ta may mắn hơn chúng nhiều lắm.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào màn hình của PVP670: “Nhìn xem, đây là nạn nhân thứ nhất.”

Trên màn hình, tên to con đấm tên côn đồ đứng gần mình nhất, nắm đấm xuyên thủng ngực trái và thò ra sau lưng một cách trơn tru như mũi dao sắc bén đâm xuyên qua một cục thịt mỡ.

“Ta nghĩ cảnh này có tác dụng giúp mọi tên ma men trong quán đều tỉnh rượu. Sau đó khoảng hai mươi giây, chúng ta sẽ mất đi toàn bộ nhân chứng bởi bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn gặp phải hỏa hoạn." Deacon lấy một thanh sô cô la ra khỏi túi áo rồi bắt đầu ăn.

Paperman nhíu mày thật chặt, không ngờ một đấm này lại đáng sợ đến thế. Nếu năm ngón tay khép lại thành chưởng rồi dùng đầu ngón tay tấn công thì còn có thể hiểu được. Nhưng kẻ này lại dựa vào sức mạnh của nắm đấm bình thường để đấm xuyên thân thể đối phương, đã vậy lại không có mảnh nội tạng nào bắn ra ở sau lưng nạn nhân. Điều đó đủ chứng minh tốc độ và sức mạnh của cú đấm đáng sợ đến nhường nào.

Trong cuộn băng, hai tên côn đồ còn lại sững sờ hai giây. Ngay khi bọn chúng muốn bỏ chạy, tên to con đã tóm được gáy của một tên trước khi hắn kịp chạy ra khỏi tầm quan sát của camera. Nhìn vẻ mặt của tên côn đồ, chắc hẳn tay của tên to con đang siết ngày càng chặt. Vài giây sau, từ miệng của hắn chảy ra rất nhiều máu... một cảnh hệt như một hộp kem đánh răng bị người ta dùng sức bóp thật mạnh. Lại nói cổ của tên côn đồ đã bị bóp đến mức biến hình, sắc mặt tái xanh, mắt trợn ngược, cả khuôn mặt bắt đầu sưng lên.

Cuối cùng, tên to con vừa cười gằn vừa đập đầu của tên côn đồ lên mặt quầy bar cứng rắn. Cảnh tượng đó lại giống một cái mụn nhọt đang mưng mủ bị kim châm vào khiến chất nhầy bên trong bắn ra rất xa...

Paperman lại ngẩng đầu lên và nhìn quầy bar ở trước mặt: “Được rồi, điều này giải thích vì sao nơi này luôn ngập tràn mùi ấy khi ta bước vào...” Hắn tắt PVP670 rồi đưa nó cho Deacon, sau đó nói: “Tên chạy ra khỏi tầm camera đâu?”

Deacon nói: “Hắn chạy đến cửa thì bị tên to con bắt được. Ngươi khó mà tưởng tượng được hung khí là gì đâu.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía bàn bi da.

Paperman nửa hỏi nửa đùa: “Sao thế? Hắn dùng gậy bi da để làm "xiên thịt nướng" sao?”

“Ha!” Deacon không thể cười nổi nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười: “Ta không nói thì ngươi không nghĩ ra được đâu.” Tay hắn làm tư thế như đang nắm gì đó rồi đưa lại gần mắt mình, hắn nói: “Nghi phạm nhét một quả bóng bi da vào mắt thằng ấy.”

“Ồ? Ta tưởng đường kính của món đồ chơi ấy lớn hơn hốc mắt chúng ta chứ?”

Deacon không để ý đến câu đùa giỡn nhạt như nước ốc của Paperman mà trả lời: “Đúng, đây là nguyên nhân vì sao xương mắt và xương má của nạn nhân đều xuất hiện tình trạng nứt vỡ. Có vẻ như hung thủ mạnh tay ghép hai mảnh ghép không phù hợp trong trò xếp hình, bởi thế nên không gian trong đầu đối phương bị nén chặt. Chúng ta đã tìm thấy một ít óc phọt ra ngoài qua lỗ mũi và tai nạn nhân. Nhân viên khám nghiệm tử thi còn phát hiện ra nhãn cầu ở bên trong đống não nát như tương. Đây không phải là chuyện thú vị nhất kể từ bữa tiệc năm mới tới giờ hay sao?” Hắn sầm mặt xuống: “Được rồi, đùa thế đã đủ. Chuyện này giao toàn quyền xử lý cho ngươi. Ta không muốn nhúng tay vào bãi nước đυ.c này."

Paperman nói: “Ta biết, ngươi chỉ phụ trách tranh công khi kết thúc vụ án.”

“Này! Ngươi có biết đống hồ sơ đáng chết của ngươi do ai...”

“Thôi nào, ngươi và người của ngươi tiếp tục dọn dẹp hiện trường đi. Ta phải ra ngoài thay đổi không khí.” Paperman cắt ngang công cuộc lải nhải của Deacon rồi quay người bỏ đi.

Khi đi ngang một cảnh sát trẻ tuổi với gương mặt đã tái xanh, hắn vừa cười vừa nói: “Này anh bạn, thích ăn sandwich kẹp phô mai không?”

Nghe xong, đối phương lập tức xoay người rồi nôn thốc nôn tháo.

Đằng sau bỗng vang lên tiếng gào thét của Deacon: “Khốn khϊếp! Lúc nãy ta đã bảo tìm một cái túi giấy rồi mà!”
« Chương TrướcChương Tiếp »