Porstone là một làng nhỏ nằm ở phụ cận Clamart phía nam Paris, đến nay nơi đó vẫn bảo lưu một số ngôi nhà bằng gỗ cổ xưa, mấy trăm năm qua không thay đổi. Những năm gần đây, bởi vì phong cảnh ưu mỹ, vị trí ưu việt, có rất nhiều nhà giàu trong đô thị lớn lựa chọn di cư đến nơi này. Còn có không ít quý tộc dùng các loại điều mục trưng dụng một phần đất đai ở đây, xây dựng trang viên tư nhân hưởng lạc, có thể thấp thoáng nhìn thấy biệt thự của bọn họ ở ven rìa rừng rậm. Để thỏa mãn nhu cầu thị trường, phụ cận lục tục có nhà buôn bán nhỏ và cửa hàng tầm trung được mở ra, sau đó lại có mấy trạm xăng dầu, vì vậy rất dễ nhìn thấy viễn cảnh của ngôi làng này... Cho đến ngày nay, nơi đây đã trở thành một thị trấn nhỏ bị hiện đại hóa cải tạo một cách dở dở ương ương.
Nhưng nơi này vẫn có một số truyền thống được bảo lưu, đó là cây quýt. Đây là một trong số vườn trồng quýt lớn nhất quận Tượng, sản lượng và chất lượng đều nổi tiếng trên thế giới. Có điều bản thân thị trấn nhỏ này lại không nổi danh lắm, đương nhiên đây là chuyện rất bình thường. Giống như rất nhiều người hở một chút là nhắc đến “rượu vang Bordeaux”, mùi thơm của tuyết tùng và quả lý chua đen, cảm giác dịu ngọt và xuýt xoa, rượu đỏ qua bao nhiêu năm mới biến thành màu như quả lựu vv. Bình thường mà nói, ngươi ném cho loại người này một tấm bản đồ nước Pháp, bảo hắn tìm xem “Bordeaux” rốt cuộc ở đâu, hắn sẽ lập tức im lặng một lúc lâu.
Tóm lại Porstone là một địa phương không hề nổi tiếng, loại đặc sản như quả quýt cũng không có sức hút bằng rượu đỏ. Mặc dù mua quýt ở bản địa sẽ rẻ hơn mua trong siêu thị gần nhà ngươi, hơn nữa còn tươi ngon hơn, nhưng rất ít người sẽ vì tiết kiệm mấy đồng bạc mà chạy tới nơi sản xuất để mua.
Ngày 19 tháng 6, Thiên Nhất thuê một chiếc xe, vừa lái vừa nghe giai điệu dân gian trong chương trình phát thanh, huýt sáo ngâm nga chạy đến thị trấn nhỏ này.
Ngươi hỏi hắn tới làm gì à? Được rồi, hắn đặc biệt tới để mua quýt...
Nếu như hắn mua mấy trăm cân quýt, mang về Paris bày ra vỉa hè bán, trừ tiền thuê xe, đổ xăng và công lao động của hắn, lại bảo đảm trong quá trình buôn bán không bị quản lý thành phố Paris đuổi cổ, đại khái cuối cùng có thể lời được dăm ba đồng lẻ.
Ta nghĩ tính toán khoản tiền này rất nhiều người sẽ hiểu được, vì sao rau trái cấp một chỉ có thương nghiệp lớn tiếp nhận, còn thương gia bình thường chỉ có thể bán hàng cấp hai, ba, bốn...
Dù sao... cơ bản có thể phán đoán, Thiên Nhất tới đây mua quýt là để ăn.
Hắn đặc biệt chạy xe tới, sau đó quay về Paris, vác mấy cân quýt trở về phòng khách sạn, lại đi trả xe, giống như mình đã mua một số thứ không thể cho người khác biết.
Bởi vì dậy trễ, ngày đó khi hắn trở lại khách sạn bỏ một đống quýt lớn lên bàn, đã là chín giờ tối.
- Ôi... trái cây phiền phức.
Thiên Nhất cầm một quả quýt lên lẩm bẩm. Hắn rất ghét những trái cây có hạt và nhân, trái cây sau khi lột vỏ có thể nuốt trọn hoàn toàn mới là thứ mà hắn ưa thích. Những trái giống như dưa hấu, nho, kể cả quýt, ăn vào miệng lại phải đề phòng cắn phải hạt hoặc nhân đắng, còn phải tốn thời gian phun một số thứ ra ngoài, bình thường Thiên Nhất vì ngại phiền phức nên sẽ không ăn.
Nhưng tối nay hắn ngồi trước bàn, làm một chuyện rất kỳ lạ, đó là liên tục ăn bốn quả quýt. Hắn ăn rất chậm, rất cẩn thận, giống như đang làm một chuyện rất trọng yếu, bóng lưng và âm thanh lúc nhai có một sự kỳ lạ không thể diễn tả...
......
Sáng sớm ngày 20 tháng 6, tại một khu nhà thuộc Paris.
Một người đàn ông da đen hơn bốn mươi tuổi đi ra khỏi nhà. Gống như buổi sáng mỗi ngày, hắn xuống tầng trệt kiểm tra hòm thư của mình, lấy tờ báo ra, vứt bỏ mấy tờ rơi rác rưởi, chuẩn bị đi làm.
Nhưng hôm nay có chút khác biệt, hắn nhìn thấy trong hòm thư có một phong thư hơi ố vàng, trên phong thư không có tem và địa chỉ, chỉ có tên của hắn, Gallas Dardan.
Hắn kẹp tờ báo buổi sáng dưới nách, vừa rời khỏi nhà vừa mở phong thư ra. Gallas cảm thấy đây chắc là mánh khoé của một số nhà quảng cáo, gần đây có rất nhiều công ty bảo hiểm long trọng gởi một số “thư mời” qua bưu điện, thực ra là mời ngươi đi tham gia một buổi tọa đàm, đưa ra một chút quà tặng chẳng có giá trị gì, sau đó tìm mọi cách chào hàng bảo hiểm với ngươi.
- Không có cả tem, xem ra lần này là tìm người trực tiếp nhét vào hòm thư rồi, ngay cả bưu phí cũng tiết kiệm.
Gallas lẩm bẩm, mở phong thư, lấy ra một lá thư hơi ngả vàng. Lúc này hắn phát hiện trong phong thư còn có vài thứ khác, nhìn gần một chút, trông thấy những thứ đó dài khoảng một cm, mặt ngoài có màu vàng trắng nhàn nhạt, hình quả trứng, rõ ràng là hạt quýt.
“Khốn nạn... đúng là đáng ghét, nhân viên phụ trách đưa thư của công ty bảo hiểm cảm thấy bất mãn, cho nên nhổ hạt quýt vào trong sao...” - Gallas vứt bỏ phong thư, bàn tay cầm lá thư cũng chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái chạm vào, giống như lá thư kia cũng không sạch sẽ.
Mỗi tay hắn chỉ dùng hai ngón, cẩn thận mở lá thư ra, phát hiện trên đó viết một đoạn văn như sau: “Xin chào, Gallas Dardan, đây là lần đầu chúng ta thăm hỏi ngươi, cũng có thể là lần cuối. Tên quỷ đen ngươi đã chạm đến ranh giới cuối cùng mà chúng ta có thể khoan nhượng, phong thư này đại biểu cho cái chết. KKK.”
Gallas lập tức ngẩn ra tại chỗ, cho đến khi tiếng còi xe hơi inh ỏi và tiếng kêu của tài xế vang lên, hắn mới chạy ra lề đường.
Mấy giây sau, một tin tức nhanh chóng hiện lên trong đầu Gallas. Hắn quay đầu lại, đi tới mấy bước, giống như người điên moi từ trong thùng rác ra phong thư vừa rồi tiện tay ném vào. Hạt quýt đã rơi ra ngoài không ít, chỉ còn dư lại năm hạt. Hắn nhìn những hạt quýt vừa khô vừa nhỏ kia, hai mắt trợn tròn, sợ hãi dần dần dâng lên trong lòng...
Tối hôm đó, tại sở cảnh sát Paris.
Gallas ngồi trong phòng tiếp tân, tay cầm ly nước, sắc mặt khẩn trương chờ đợi.
Không lâu sau một nhân viên cảnh sát trung niên đi vào, ngồi xuống bàn làm việc đối diện:
- Ông Dardan phải không?
Gallas gật đầu:
- Phải.
- Tôi là cảnh quan Cesaire, xin chào.
- Xin chào.
Cesaire cầm một tờ khai, vừa xem vừa nói:
- Ông báo án là mình bị đe dọa?
- Đúng vậy, cảnh quan.
Cesaire từ trong túi lấy ra lá thư và phong thư mà Gallas nhận được buổi sáng, còn lấy ra một túi vật chứng trong suốt, bên trong bỏ năm hạt quýt.
Sau khi đặt những thứ này lên bàn, Cesaire nói với giọng quan lại:
- Thưa ông, ông xác định cần phải lập án điều tra về chuyện này sao? Ông biết không, gần như mỗi tháng chúng tôi đều nhận được mấy vụ báo án tương tự. Trên thực tế căn bản không có gì đáng sợ, có lẽ là chiêu trò của mấy tên lưu manh, ông đắc tội với bọn chúng ở đâu đó, bọn chúng mới giả làm thành viên của tổ chức phản kháng, hoặc là người theo chủ nghĩa chủng tộc, viết vài bức thư đe dọa. Bọn chúng chỉ muốn gây một chút áp lực tâm lý cho người bị hại, chứ thực ra không làm gì cả, nhiều nhất là dùng đá đập cửa kính người khác mà thôi. Đương nhiên nếu bọn chúng thật sự dám đập, trên mỗi con đường đều có camera, trong vòng nửa giờ chúng tôi có thể bắt giữ bọn chúng.
- Ông không hiểu, cảnh quan! Đây là đảng 3K thật sự, không phải chuyện đùa!
Gallas nói.
- Được rồi, được rồi, ông Dardan, tại sao ông lại khẳng định như vậy?
Cesaire nhún vai hỏi.
- Tôi đã kiểm tra, trên phong thư và lá thư đều không có vân tay của người gởi, chỉ có của tôi. Còn nữa, năm hạt quýt kia cũng bị người ta động tay động chân, thanh lý rất sạch sẽ...
- Ấy ấy ấy... chờ đã, chờ đã, thưa ông.
Cesaire lại cúi đầu nhìn bản khai:
- Ông rốt cuộc làm nghề gì?
Nghề nghiệp trên tờ khai kia ghi là cố vấn tác phẩm nghệ thuật.
- Tôi làm ở cung điện Louvre, chủ yếu là một chút công việc văn bản, biên tập chú thích liên quan cho tác phẩm nghệ thuật, hoặc là giúp nhân viên giới thiệu trong viện đổi mới tư liệu và từ ngữ.
Gallas trả lời:
- Ngoài ra tôi cũng làm một chút nghiên cứu và giám định tác phẩm nghệ thuật, trong phòng thí nghiệm của chúng tôi có thiết bị...
- Cho nên ông mới cầm những chứng cứ này đi kiểm nghiệm?
Cesaire hỏi.
- Tôi nghĩ chuyện này không có gì không ổn.
Gallas bỏ qua chủ đề lạm dụng của công:
- Nghe này, cảnh quan, buổi sáng lúc tôi đọc thư cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi kiểm nghiệm, tôi nắm chắc chín phần đây tuyệt đối không phải là đùa giỡn. Tôi và người nhà của tôi đều đang gặp nguy hiểm, ngay giờ phút này!
Hắn nghiêm túc nói.
Cesaire dùng ánh mắt phức tạp nhìn Gallas năm sáu giây, thở dài một hơi:
- Được rồi, thưa ông, tôi sẽ giúp ông ghi lại một phần khẩu cung tỉ mỉ, ông hãy chờ một chút.
Hắn đi ra ngoài một lúc, khi trở về mang theo bút ghi âm.
- Chúng ta bắt đầu đi, ông Dardan.
Cesaire nói:
- Tôi hỏi ông mấy vấn đề, nếu ông nghĩ ra điều gì có khả năng trợ giúp cho vụ án, xin hãy cố gắng nói kỹ càng với tôi.
Gallas vội vã nói:
- Đầu tiên, cảnh quan, tôi muốn nhấn mạnh một chút tính nghiêm trọng của chuyện này, chắc là ông có hiểu biết nhất định về đảng 3K chứ?
- À... không.
Cesaire trả lời không hề che giấu, cũng không định giả vờ như biết.
Sau khi Gallas nghe vậy liền nhíu mày, hai tay xõa ra, sắc mặt tỏ vẻ khó tin.
Thực ra biểu hiện của Cesaire rất bình thường, là do Gallas đã đánh giá quá cao tri thức lịch sử của mọi người. Vào thế kỷ 22, kỳ thị chủng tộc là một vấn đề gần như không còn được đề cập. Người bình thường nghe được cái tên đảng 3K, nhiều nhất cũng chỉ biết tổ chức này có liên quan đến chủ nghĩa chủng tộc, người gia nhập loại tổ chức này ngược lại sẽ bị tất cả mọi người kỳ thị...
- KuKluxKlan là tên của bọn chúng, nguồn gốc của nó rất giống với tiếng lên đạn. Sau chiến tranh nam bắc vào thế kỷ 19, đoàn thể bí mật đáng sợ này do liên bang binh sĩ phía nam chiến bại tạo thành, lại nhanh chóng thành lập phân hội các nơi ở Mỹ, cũng chính là quận Tinh trước đây, trong đó thế lực ở các châu Tennessee, Louisiana, Carolina, Georgia và Florida là lớn nhất. Người của đảng 3K dùng các loại thủ đoạn khủng bố đối phó với cử tri da đen đương thời, mưu sát hoặc xua đuổi người có ý kiến trái ngược với bọn họ, dùng chuyện này để thực hiện mục đích chính trị...
- Được rồi... ông Dardan.
Cesaire cũng không muốn sau khi nhậm chức nhiều năm như vậy còn phải nghe giảng bài, bèn ngắt lời:
- Giờ lịch sử dừng ở đây đi, tôi biết đám người này nghĩa là gì rồi, chúng ta vẫn nên trở lại với vụ án.
- Không! Tôi đang nói đến điểm chính.
Gallas tiếp tục nói:
- Vấn đề là phương thức bọn chúng thực thi bạo lực. Bình thường trước khi ra tay, bọn chúng sẽ gởi cho người bị căm thù một thứ hình dáng kỳ quái nhưng vẫn có thể nhận ra được, ví dụ như một lá cây sồi, mấy hạt dưa hấu, hoặc vài hạt quýt. Đây là một loại cảnh cáo, người bị cảnh cáo có thể lựa chọn từ bỏ quan điểm vốn có hoặc trốn ra hải ngoại. Nếu như mặc kệ thì nhất định sẽ bị sát hại, hơn nữa lúc bị hại thường trúng phải một loại thủ pháp kỳ quái hoặc không ngờ được.
- Đây là cách làm cổ xưa nhất, chính thống nhất. Vào thế kỷ 20, tính chất của tổ chức này dần dần biến hóa, thành viên không ngừng mở rộng, mới khiến cho bọn chúng mất đi tính nghiêm mật và hệ thống ban đầu của tổ chức, dẫn đến truyền thống này bị người ta xem nhẹ.
Cesaire nhìn hạt quýt trên bàn:
- Ông Dardan, có lẽ vì ông hiểu rõ về đoạn lịch sử này, khiến cho ông không kìm được liên hệ những chuyện này với nhau. Có lẽ người đe dọa ông chỉ tra được một chút tư liệu về đảng 3K trên web, đột nhiên nảy ra ý tưởng, dùng hạt quýt để mô phỏng bọn chúng.
Gallas nói:
- Vậy giải thích thế nào về vân tay, còn có hạt quýt đã qua xử lý?
Cesaire nói:
- Cho nên tôi nghĩ... cho dù chỉ là mô phỏng, kẻ đe dọa này cũng không phải người bình thường, ít nhất hắn là một kẻ cẩn thận. Loại người này nói không chừng sẽ rất nguy hiểm, thật sự sẽ uy hϊếp đến tính mạng của ông và gia đình ông.
- Vì vậy xin ông đừng suy nghĩ về thân phận của đối phương nữa. Cho dù đó thật sự là một tổ chức nghiêm mật và có lịch sử lâu đời, chúng tôi cũng phải tìm ra động cơ mới có thể phá án. Vấn đề của tôi là, ông Dardan, ông cảm thấy điều gì đã khiến ông lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy? Ông cũng không phải hôm nay mới đổi màu da, ông có gia có đình, ở Paris cũng không chỉ một hai năm, vì sao đối phương lại chọn dịp này gửi thư cho ông?
Gallas suy nghĩ một chút:
- Tôi không biết...
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng không có đáp án xác định:
- Vợ của tôi, cô ấy là người da trắng, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Gần đây chúng tôi đang bàn bạc muốn có một đứa con... chẳng lẽ...
Hắn vừa suy nghĩ vừa nói ra lời này.
Cesaire nói:
- Các người muốn có con, chuyện này có nói với bạn bè thân thích không? Hoặc là bàn luận về chuyện này ở nơi công cộng?
- Gần như mỗi tuần chúng tôi đều ra ngoài dùng bữa tối một đến hai lần, bình thường đều ở tiệm ăn khá tốt. Có lẽ lúc dùng cơm chúng tôi đã bàn luận mấy lần, cũng không thể xác định có bị người khác nghe được hay không. Ngoài ra vợ tôi có thể đã nói chuyện này với cha mẹ, anh chị em của cô ấy. Hai chúng tôi đều có công việc, cũng có thể lúc vợ tôi tán gẫu với đồng nghiệp đã nhắc đến chuyện này. Đây vốn là chuyện rất bình thường, là chuyện tốt...
Cesaire nói:
- Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể nó lại trở thành lý do để những kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc tìm ông gây phiền toái.
- Tôi chưa từng nhìn thấy những vụ bạo lực do chủ nghĩa chủng tộc gây ra, cũng chưa từng gặp phải vấn đề kỳ thị, tôi chỉ đọc được những thứ này ở trong sách.
Sắc mặt Gallas nghiêm trọng nói:
- Trong mắt tôi, những thứ đó đều là lịch sử rất lâu đời, bị văn minh của loài người xóa bỏ, ví dụ như tàn sát tôn giáo, chế độ nô ɭệ gì đó. Thật không ngờ hôm nay tôi lại gặp phải chuyện như vậy, lúc nhìn thấy phong thư kia cũng đã sững sờ.
- Ông phải giữ bình tĩnh, ông Dardan. Những kẻ gởi thư đe dọa kia không có gì đáng sợ, nếu bọn chúng thật sự có bản lĩnh, thứ ông nhìn thấy trong hòm thư phải là một thiết bị nổ, chứ không phải một phong thư chứa hạt quýt như vậy.
Cesaire nói:
- Bây giờ ông cần tiếp tục làm việc và sinh hoạt như bình thường, không nên để cho một phong thư phá hủy tất cả. Nếu như ông cả ngày sống trong sợ hãi, tâm lý nặng nề, vậy chính là đúng với ý muốn của kẻ đe dọa.
- Công việc tra án cứ yên tâm giao cho cảnh sát chúng tôi. Tối nay tôi sẽ phái hai điều tra viên mặc thường phục, lái một chiếc xe không nổi bật đến phụ cận nhà ông, ẩn nấp chờ đợi. Nếu như có chuyện bất ngờ xảy ra, hoặc là có người khả nghi đi dạo gần đó, bọn họ sẽ lập tức chạy tới xử lý. Mấy ngày này ông cứ hành động như bình thường là được, nếu vụ án có tiến triển, hoặc là có vấn đề gì khác, tôi sẽ chủ động liên lạc với ông.
Gallas và Cesaire lại bàn bạc rất nhiều chi tiết, tình hình của cảnh sát chìm, ứng phó lúc gặp phải nguy hiểm, còn phải làm thế nào bảo đảm an toàn của vợ hắn vv. Cesaire giải thích rất lâu, Gallas mới ôm tâm tình thấp thỏm trở về nhà.
Khi Gallas đi ra khỏi cục cảnh sát, bên kia đường của sở cảnh sát Paris, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa và quần đeo vai, đội mũ rộng vành che một nửa gương mặt, trên cổ đeo máy ảnh, trong tay cầm tạp chí du lịch và bản đồ Paris, đứng ở đó nhìn đông nhìn tây, miệng còn lẩm bẩm:
- Chà... lâu như vậy mới đi ra, xem ra đã thành công thuyết phục cảnh sát rồi.
Thiên Nhất đóng tạp chí trên tay lại, đi dạo về phía trước, trong lòng suy nghĩ: “Dù sao tên này cũng là một kẻ trí thức, chắc là có thể tìm được đầu mối trong thư... Vân tay, hạt quýt, nét chữ, lá thư, nếu hôm nay hắn không tìm được mà tới báo án, những chứng cứ này sẽ bị lưu lại, nhưng cảnh sát chưa chắc có thể phân tích ra tin tức mà ta muốn truyền đạt. Đến lúc đó chỉ có thể gia tăng mức độ đe dọa sao...
- Này, anh bạn.
Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên cạnh.
Thiên Nhất quay đầu lại nhìn một chút, trông thấy đó là cảnh sát George.
Gặp phải hắn trước cửa cục cảnh sát cũng không xem là trùng hợp. Thiên Nhất không lộ ra bất cứ biểu tình khác thường nào, mặc dù hắn nhận ra George, nhưng hắn biết George không nhận ra mình, căn bản không cần phải kinh hoảng.
- Xin lỗi, ta không hút thuốc.
Thiên Nhất còn cố ý thay đổi khẩu âm của mình. Một người ăn mặc theo kiểu du khách giống như hắn, nếu bắn ra một tràng tiếng Anh tiêu chuẩn, tiếng Trung tiêu chuẩn hoặc dứt khoát dùng tiếng Pháp, đều sẽ tỏ ra rất kỳ quái.
Ở đây giải thích một chút, trong vũ trụ song song này thì đế quốc đã thống nhất ngôn ngữ, trường học trên thế giới đều có dạy tiếng Trung và tiếng Anh, hai loại này là ngôn ngữ thông dụng trên toàn cầu. Người vị thành niên tiếp nhận giáo dục chính quy, ít nhất phải nắm giữ thuần thục một môn trong đó. Bình thường mà nói, lựa chọn tiếng Anh thì tương lai học tri thức khoa học tự nhiên sẽ tiện hơn một chút, còn tiếng Trung thì khoa học xã hội và tự nhiên đều được, đương nhiên học cả hai là tốt nhất. Còn các ngôn ngữ khác thỉ giống như tiếng địa phương, khẩu âm của mỗi người vẫn sẽ khác biệt vì sinh ra ở các nơi khác nhau, nhưng không phải trường học ở mỗi nơi đều có hệ thống giảng dạy những ngôn ngữ không thuộc nhà nước.
- À, không sao.
Giọng điệu của George cũng rất bình thản:
- Đúng rồi, có thể hỏi một chút không, anh bạn, anh đi đi lại lại ở đối diện cục cảnh sát đến gần một giờ, đang làm gì vậy?
Tại khoảnh khắc này, trong lòng Thiên Nhất theo bản năng bắn ra một từ, ngàn vạn lời nói đều nằm trong một từ: “Fuck!”
Khi George nêu câu hỏi, Thiên Nhất đã lướt qua người hắn. Lúc này Thiên Nhất có hai lựa chọn, một là nhanh chân bỏ chạy, hai là quay đầu tiếp tục nói chuyện.
- Ngươi không quay đầu lại, là sợ ta nhớ mặt ngươi sao?
George vừa nói vừa đi qua, lấy ra một chiếc hộp quẹt, đốt một điếu thuốc:
- Phù... trước khi ta rời khỏi cục cảnh sát đi ăn cơm đã liếc thấy ngươi, sau khi trở lại phát hiện ngươi vẫn ở chỗ cũ, sau đó ta đã để ý ngươi hai mươi phút.
Hắn rít mạnh một hơi thuốc:
- Ngươi đang theo dõi vị tiên sinh vừa rời khỏi cục cảnh sát kia?