Hư cấu một chuyện, tức là có một câu chuyện tương tự; lấy giả một tên, tức là có một cái tên trùng hợp.
Chuyện trùng hợp không chỗ nào không có, ví dụ như ngươi mua nhà kết hôn, vào ở nhà mới, ngày hôm sau phát hiện hàng xóm bên cạnh là nữ thần tình yêu đầu tiên của mình, hơn nữa nàng còn độc thân, lúc đổ rác thường xuyên gặp mặt, ném một ánh mắt quyến rũ về phía ngươi.
Nhưng loại trùng hợp này thường giống như sắp đặt.
Trùng hợp trong hiện thực, rất có thể là nữ thần tình yêu đầu tiên của ngươi sau khi kết hôn mua nhà, vừa lúc ở sát vách ngươi, mà kết cục của câu chuyện này thường là một kẻ rình rập bị tống vào tù.
Lại ví dụ như, có một ngày ngươi ra khỏi cửa, bị một tia sét đánh trúng, xuyên không thất bại, cũng không có được siêu năng lực, nhào xuống đường chết ngay tại chỗ.
Cho nên nói... trùng hợp, đó là khi Paperman giải thích với hai nhân viên cảnh sát rằng trên thế giới có người siêu năng lực, trong quán rượu này ngoại trừ bản thân Paperman, vừa lúc còn có một người siêu năng lực khác tồn tại, hơn nữa người nọ và Paperman còn biết nhau.
Người nọ ăn mặc giống như một du khách bình thường, ngồi ở bên cạnh quầy rượu gọi một ly cà phê đá, từ từ nhấm nháp. Cho dù không cố gắng thi triển năng lực, ít nhất hắn cũng có thể cảm giác được tình huống trong mười mấy mét chung quanh, vì vậy ngay khi Paperman bước vào quán rượu thì hắn đã phát hiện ra.
May mà chỗ này rất lớn, âm thanh tương đối ồn ào, ánh đèn cũng khá lờ mờ, quầy rượu chỗ Thiên Nhất lại cách vị trí của Paperman và hai tên cảnh quan rất xa. Chỉ cần hắn đừng đặc biệt quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, rất khó bị chú ý tới.
Lúc Paperman vừa bước vào quán rượu, Thiên Nhất quả thật có phần trở tay không kịp. Hắn hoài nghi hành tung của mình đã bị đối phương phát hiện, tiếp đó trong đầu theo bản năng đưa ra một mớ suy luận, chẳng hạn như Cố Vấn đã bán rẻ hành tung của mình cho đế quốc, cố ý gia tăng độ khó của trò chơi hay gì đó. Tuy nói Cố Vấn thật sự đã công bố hành tung mà Thiên Nhất ra vẻ thần bí cho nội bộ Nghịch Thập Tự biết, nhưng hắn lại không có ý nhúng tay vào trò chơi này của Cố Lăng. Thiên Nhất suy nghĩ khoảng năm giây cũng hiểu được, Paperman không thể nào đến đây vì mình. Sau sự kiện vượt ngục, cho dù đế quốc phát hiện hành tung của Thiên Nhất, ít nhất cũng phải phái một đội quân tới vây quét. Một người năng lực cấp Cường và hai người bình thường, tới cửa giúp người ta kiểm tra đồng hồ nước thì còn nghe được.
Thế là sau khi suy nghĩ thông suốt, Thiên Nhất bắt đầu rục rịch. Loại tâm thái này, ta đặt cho nó một cái tên là “tâm lý thùng các tông”.
Giống như khi còn bé chơi đùa trốn trong thùng các tông, khiến cho khoảng cách giữa mình và người khác rất gần, nhưng lại không ở trong tầm mắt đối phương, cũng không bị đối phương phát hiện, sẽ sản sinh một sự hưng phấn kỳ diệu, cảm giác giống như mình là một người tàng hình vậy.
Tóm lại, Thiên Nhất thừa dịp đối phương không chú ý đến mình, mượn những người khách khác che chắn, cột nhà yểm trợ vv, đi đến gần bọn Paperman, nghe lén ba người nói chuyện.
Lúc này chủ đề về người siêu năng lực đã nói xong, ba người tiếp tục thảo luận về tình tiết vụ án. Từ mấy câu nói của bọn họ, Thiên Nhất cũng hiểu được đại khái về vụ án gϊếŧ người hàng loạt, thầm nói: “Hóa ra Paperman xuất hiện ở Paris là để điều tra vụ án gϊếŧ người, nghi ngờ là do người siêu năng lực gây nên. Với phong cách làm việc của HL, rất có thể còn mục đích khác, chính là dùng hắn làm quân cờ, để phòng ngừa Giới Luật Thép sẽ làm một chút “công tác sau lưng địch” trong thành phố. Dù sao hiện giờ cả quận Tượng đều là nước ngầm chảy xiết, cũng rất khó nói phía sau vụ án gϊếŧ người hàng loạt này có tổ chức phản kháng nhúng tay hay không.”
Thiên Nhất nghe lén một hồi, cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến việc hắn muốn làm trong thành phố, rất nhanh mất đi hứng thú. Chỉ cần sau này ra đường đừng vừa khéo đυ.ng phải Paperman, lại bị hắn nhận ra là được. Paris lớn như vậy, ngươi tra án gϊếŧ người của ngươi, ta trộm viện bảo tàng của ta, cơ hội đυ.ng độ rất nhỏ, tối nay xem như là trùng hợp mà thôi.
Có điều Thiên Nhất vẫn cẩn thận lựa chọn rời khỏi từ cửa sau, bởi vì cửa trước cách bàn của bọn Paperman không xa lắm, đi ra ngoài có thể sẽ lưu lại mấy giây trong tầm mắt của đối phương, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vẫn nên đi cửa sau thì tốt hơn.
Đẩy cửa sau ra, trước mắt là một con hẻm nhỏ, hai bên là thùng rác lộn xộn, đi về phía trước rẽ hai lần là có thể ra ngoài đường cái. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, sắc mặt Thiên Nhất bỗng biến đổi, trong miệng thầm nói: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
Cùng lúc đó, ở đầu bên kia con hẻm nhỏ, nơi ngã rẽ có một cô gái trẻ vội vã chạy vào, mấy tên lưu manh thì cười cợt đuổi theo sau nàng, chặn lối ra khỏi hẻm của nàng.
- Hà! Tiểu thư, đừng đi vội như vậy chứ.
- Đúng vậy, đi theo bọn ta vui vẻ một chút, cô sẽ rất sung sướиɠ.
Bọn chúng từng bước đến gần, trong lòng đều đang cười thầm: “Con ả ngu xuẩn này lại tự chạy vào trong ngõ cụt không người, vậy không trách chúng ta được rồi.”
Mà lúc này trong lòng cô gái lại suy nghĩ: “Đám cặn bã đáng ghét này, khi bọn chúng nhận ra ai mới là con mồi, ai mới là thợ săn, biểu tình đó thật khiến người ta mong đợi.”
Nàng vòng qua ngã rẽ cuối cùng trong con hẻm nhỏ, lại va phải một người đàn ông khác.
Cô gái lộ ra thần thái nhu mì điềm đạm đáng yêu, nhìn người trước mắt. Nàng diễn rất giống thật, nếu là bình thường, đàn ông sau khi nhìn thấy tình trạng này của nàng, một là thừa nước đυ.c thả câu giống như tên bợm nhậu tối qua, hai là xem xét tình hình, bỏ nàng lại cho đám lưu manh phía sau.
Đối với cô gái, hai loại người này đều đáng chết như nhau.
Nhưng biểu tình của Thiên Nhất lại khác biệt, không giống với bất kỳ tên đàn ông nào cô gái từng thấy.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh, mắt híp lại ra vẻ xem thường, hai tay vững vàng đỡ lấy vai cô gái, giữ một khoảng cách nhất định, giống như nữ nhân này đυ.ng vào thì hắn mới là kẻ bị chiếm tiện nghi vậy.
Khi đó cô gái trong nháy mắt phán đoán, khuynh hướng tính dục của người này có vấn đề.
Đáng tiếc nàng sai rồi, Thiên Nhất giữ một khoảng cách với nàng, không phải là không có “hứng thú” với dáng vẻ của nàng lúc này, mà là vì năng lực của Thiên Nhất có thể nhìn thấu “một loại tướng mạo khác” của nàng. Bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy một loại hình thái khác của vị mỹ nữ này, mưốn đến gần cũng phải suy nghĩ lại.
- Hà, người đẹp nhỏ, em đang làm gì thế? Thằng nhóc này là ai?
- Cút ra xa một chút, thằng nhóc, đừng ở chỗ này làm chướng mắt.
Lúc này đám lưu manh đã đuổi tới. Thiên Nhất kéo cô gái ra sau lưng mình, chắn giữa nàng và đám lưu manh kia:
- Các ngươi chờ một chút đã.
Trong đầu Thiên Nhất nhanh chóng phân tích tình hình: “Cô ả này phất tay một cái là có thể xé đám lưu manh kia thành mảnh vụn, nhưng lúc này cô ta lại giả vờ yếu đuối, có hai khả năng. Thứ nhất là cô ta thuộc loại khổ da^ʍ, chuẩn bị từ bỏ chống cự, yên lặng hưởng thụ. Thứ hai, cô ta chính là hung thủ của vụ án gϊếŧ người hàng loạt mà ta vừa nghe được, lúc này đang còn thả câu.”
- Cô quen biết bọn họ sao?
Thiên Nhất quay đầu lại hỏi.
Đôi mắt to long lanh của cô gái nhìn về phía Thiên Nhất giống như cầu giúp đỡ, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn. Nàng không nói gì, chỉ lộ ra thần sắc sợ hãi và ủy khuất lắc đầu.
Từ ngôn ngữ thân thể của nàng, Thiên Nhất đưa ra kết luận, trong lòng thầm mắng: “Đồ điên gϊếŧ người...”
- Thằng nhóc, ngươi muốn làm anh hùng phải không? Hả?
Một tên lưu manh đẩy Thiên Nhất một cái.
Thân thể Thiên Nhất không xê dịch, đứng một cách vững vàng, dùng giọng điệu rẩt bình tĩnh trả lời:
- Để ta suy nghĩ một chút.
Đám lưu manh nghe vậy đều sững sốt.
Cô gái cũng cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm: “Anh trai này, nếu như ngươi quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân, ta khẳng định sẽ bảo vệ ngươi. Còn nếu ngươi quyết định chạy trốn, ta sẽ lập tức xé nát cả ngươi và đám người kia. Suy nghĩ một chút cái gì? Trong tình huống này lại có người nói như vậy sao?”
Mà trong lòng Thiên Nhất thật sự đang suy nghĩ...
Nếu như ta mặc kệ, cô ta sẽ lập tức ra tay gϊếŧ người. Paperman đã gần đến cấp Hung, mặc dù trong tình huống bình thường còn không cảm giác được sự tồn tại của người siêu năng lực chung quanh, nhưng một khi có người dùng năng lực chiến đấu, dao động năng lượng nhất định sẽ kinh động đến hắn. Hắn từ trong quán rượu lao ra không đến mười giây, phát hiện ra ta thì phải làm sao? Huống hồ ta nghe bọn hắn thảo luận tình tiết vụ án kia, cô ả này cũng từng gϊếŧ hai người đi đường không giống như dê xồm, có lẽ là do bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn nên mới bị cô ta gϊếŧ luôn một thể. Nếu ta thật sự quay đầu bỏ đi, nói không chừng cô ta sẽ tấn công cả ta, sau đó Paperman lao ra, ta nhất định sẽ bị phát hiện.
Đây tuyệt đối là xui xẻo... đã đυ.ng phải Paperman, lại gặp phải chuyện này trong ngõ hẻm, xác suất trùng hợp như vậy có phải tương đương với ra cửa bị sét đánh chết hay không? Một khi Paperman phát hiện ta ở Paris, đế quốc có khả năng sẽ bắn cả đầu đạn hạt nhân tới thành phố này, giới nghiêm toàn thành phố lục soát tìm tòi là chuyện đương nhiên. Ta chỉ có thể chạy sang quận khác, còn trộm Pandora đỏ cái rắm gì?
Xem ra ta phải quản... nhưng không thể dùng năng lực, hơn nữa dưới tình huống không sử dụng năng lực còn phải giải quyết đám lưu manh này một cách ổn thỏa, nếu không có thể cô ả này sẽ ra tay giúp ta, như vậy thì hỏng bét...
Quá trình suy nghĩ của Thiên Nhất mất ba giây sau khi hắn nói xong. Lúc tên lưu manh kia đang muốn chế giễu câu nói của hắn, Thiên Nhất lập tức nói:
- Ta suy nghĩ xong rồi, chuyện này ta phải quản.
- Vậy sao...
Một tên lưu manh nói xong liền cầm gậy bóng chày vụt vào đầu Thiên Nhất.
Thiên Nhất tiến nửa bước về phía trước, ra tay nhanh như chớp, hai ngón tay chính xác cắm vào hai mắt đối phương. Động tác của người nọ trong nháy mắt khựng lại, đau đớn dùng thời gian ít hơn một giây truyền vào trong đại não của hắn, thần kinh của hắn đưa ra mệnh lệnh, khiến cho hắn có hành động gào lên thống khổ.
Nhưng lúc này một tay khác của Thiên Nhất đã nắm chặt lấy hàm dưới đối phương, ngón tay của hắn dùng sức cắm vào trong da thịt, khiến cho tiếng gào này bị nhét vào trong cổ họng tên lưu manh kia.
Trước khi mấy tên lưu manh khác kịp phản ứng, Thiên Nhất vẻ mặt lạnh lùng gia tăng sức lực trên tay, cố định chiếc đầu của đối phương, ra sức cắm ngón trỏ và ngón giữa vào cặp mắt đối phương, hung bạo bóp nát đại não của tên lưu manh kia.
Dịch thể màu sắc sặc sỡ từ trong hốc mắt của tên lưu manh kia chảy ra, tiếng rêи ɾỉ thống khổ của hắn bị bóp ngẹt trong miệng, gậy bóng chày trên tay đã sớm rơi xuống đất. Mười mấy giây sau, hai đầu gối của hắn quỳ xuống, co giật từ từ chết đi.
Ngay cả cô gái cũng không biết nên bình luận cảnh tượng trước mắt như thế nào.
- A! Chết tiệt! Chết tiệt! Tên khốn này gϊếŧ hắn rồi!
- Tên khốn ngươi! Trời ạ!
Đám lưu manh cao giọng hô lên. Trước khi tiếng kêu của bọn chúng lớn đến mức thu hút sự chú ý của người đi đường, Thiên Nhất đã dùng giọng điệu khiến người ta sợ hãi nói:
- Các ngươi còn chờ cái gì, kêu lên giống như các bà các chị thì có tác dụng gì, mau báo cảnh sát đi.
- Ngươi... ngươi...
- À, ta hiểu rồi, các ngươi sợ không nói rõ được mọi chuyện đúng không, vậy để ta báo cảnh sát là được.
Thiên Nhất lấy điện thoại di động ra:
- Ta sẽ nói rõ với cảnh sát. Ta nghĩ với tác phong sinh hoạt ngày thường của chư vị, sẽ không muốn dính dáng gì tới án mạng đúng không... cho nên...
Hắn làm một động tác “mời”.
Đám lưu manh nhìn thi thể một chút, lại dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn tên điên gϊếŧ người không chớp mắt này, ào ào chạy khỏi con hẻm nhỏ.
Thiên Nhất đưa mắt nhìn bọn chúng rời đi, hừ lạnh một tiếng, cất điện thoại di động vào.
Hắn quay đầu cảnh giác nhìn cô gái kia, lúc này hắn lại lo lắng phản ứng của cô gái, không biết nàng sẽ tiếp tục diễn trò hay là lộ ra mặt thật.