Hôm sau tôi dậy muộn, rùng mình như một con chuột thảm hại. Tôi còn có thể ngủ tiếp mười lăm tiếng nữa! Ông Vanez đã có mặt và chào tôi buổi sáng. Đưa cho tôi một cốc nhỏ, đầy chất lỏng sẫm màu, ông bảo tôi uống. Tôi hỏi:- Cái gì vậy?
- Rượu mạnh đấy.
Tôi chưa bao giờ uống thử rượu mạnh.Sau mấy ngụm đầy làm tôi bị sặc, tôi thấy ngon ngon. Thấy tôi tu òng ọc, ông Vanez cười lớn:
- Coi chừng bị say đó.
Bỏ cốc rượu xuống, tôi vừa nấc cục vừa cười. Rồi… nhớ lại phiên tòa thử thách vừa qua, tôi nhảy lên la lớn:
- Cháu đã làm được. Cháu đã tìm được lối ra.
- Đúng vậy, mà cháu chỉ ở trong đó hơn hai mươi phút. Có phải bơi tới lúc kết thúc không?
-Có chứ.
Tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra. Nghe xong, ông Vanez bảo:
- Cháu hành động rất suất sắc. Trí tuệ, nghị lực và may mắn. Không ma-cà-rồng nào có thể tồn tại lâu dài mà thiếu một trong ba tiêu chuẩn đó.
Sau đó, ông đưa tôi tới phòng Khledon Lurt để ăn. Vừa thấy tôi, cac ma-cà-rồng đang có mặt tại đó hoan hô rầm rầm, xúm quanh tôi ca tụng. Tôi tỏ vẻ khiêm tốn. Nhưng … thú thực, trong lòng tôi cảm thấy mình như một vị anh hùng! Harkat Mulds xuất hiện khi tôi ăn tới bát súp dơi thứ ba và miếng bánh mì thứ năm. Hắn nói đơn giản:
-Mừng … thấy anh… còn sống.
Cười ha hả, tôi bảo:
-Mình cũng vậy.
-Bây giờ.. mức cá cược… chống lại anh… giảm nhiều… Vì anh… đã vượt… qua vòng một… nhiều ma-cà-rồng… đặt cược… là anh… sẽ thắng.
-Tốt. Harkat có đặt cược gì không?
-Tôi … không có gì… để đặt cược. Nếu có… tôi sẽ đặt cược… là anh thắng.
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, một tin đồn làm các ma-cà-rồng ồn ào rối loạn hẳn lên. Lắng nghe, tôi được biết: ma-cà-rồng cuối cùng tới dự buổi họp hội đồng đã đến trước tảng sáng, và đã cấp tốc tới cung ông hoàng, để thông báo về những dấu vết của ma-cà-chớp trên đường lên núi.
Tôi nói:
- Chắc đó là ma-cà-chớp chúng ta đã phát hiện khi lên đây.
Ông Vanez ngập ngừng:
- Có thể. Ta phải đi một chút. Cứ ở yên đây, ta không đi lâu đâu.
Khi trở lại, ông tỏ ra lo lắng:
- Ma-cà-rồng mới tới là Patrick Goulder. Ông ta lên đây theo một lộ trình hoàn toàn khác chúng ta, và những dấu vết ông ta gặp hoàn toàn mới. Gần như chắc chắn đây là một ma-cà-chớp khác.
- Như vậy là sao?
Tôi hỏi, bồn chồn vì tiếng ồn ào đầy âu lo chung quanh.
Ông Vanez thú thật:
- Ta không biết. Nhưng ma-cà-chớp xuất hiện trên đường lên Núi Ma-cà-rồng khó có thể coi là ngẫu nhiên được. Cân nhắc thông điệp của Harkat về chúa tể ma-cà-chớp, ta thấy thật đáng lo ngại.
Tôi nhớ lại thông điệp và lời nguyền của lão Tí-nị: chúa tể ma-cà-chớp sẽ dẫn dắt ma-cà-chớp chống lại và tiêu diệt ma-cà-rồng. Tôi vẫn còn chuyện khác cần lo - tòa thử thách chưa chấm dứt - nhưng khó lòng bỏ qua những điềm xấu đang đe dọa toàn bộ thị tộc ma-cà-rồng.
Để làm giảm sự căng thẳng, ông Vanez bảo:
- Tuy nhiên những chuyện của ma-cà-chớp không phải là chuyện của chúng ta lúc này. Hãy tập trung vào các phiên tòa thử thách, để những chuyện khác cho những vị có thẩm quyền hơn đối phó.
Nhưng dù có cố tránh, tin đồn cũng vẫn theo chúng tôi khắp các phòng suốt ngày hôm đó, và thành tích đêm qua của tôi trở nên không đáng kể - chẳng ai quan tâm đến số phận của một ma-cà-rồng nửa mùa, trong khi tương lai của dòng giống đang trong tình trạng hiểm nghèo.
Khi cùng ông Vanez lên cung ông hoàng vào sẩm tối, ít người để ý đến tôi. Thấy ngọn cờ màu tía, chỉ vài người đặt ngón tay lên trán và mi mắt- dấu hiệu tử thần - nhưng họ quá bận tâm chuyện khác, đến nỗi chẳng thiết bàn tán gì thêm về cuộc thử thách đầu tiên cử tôi. Chúng tôi phải chờ đợi rất lâu, vì các ông hoàng mải thảo luận với các tướng quân. Họ cố gắng tìm hiểu lý do ma-cà-chớp lên núi và còn bao nhiêu tên lảng vảng quanh đây.
Kurda giữ vững lập trường liên minh. Ông nói lớn:
- Nếu chúng định tấn công chúng ta, chúng đã tấn công dọc đường chúng ta đi lẻ tẻ một vài người rồi.
Một tiếng nói gay gắt bắt bẻ:
- Có thể chúng có kế hoạch tấn công chúng ta trên đường về.
- Lý do tấn công của chúng là gì? Trước đây chưa bao giờ chúng tấn công chúng ta, sao lại là bây giờ?
Một tướng quân già gợi ý:
- Có thể… chúa tể ma-cà-chớp thúc giục chúng.
Tiếng rào rào bàn tán vang khắp phòng. Kurda khinh khỉnh nói:
- Ngớ ngẩn! Tôi không tin những truyền thuyết cũ xì đó. Thậm chí đó là sự thật, thì theo lời Tí-nị, đêm chúa tể xuất hiện… chỉ gần kề. Không phải ngay bây giờ.
Ông hoàng Paris Skyle lên tiếng:
- Kurda nói đúng. Hơn nữa, tấn công kiểu như thế- đơn lẻ trên đường đi hay về từ cuộc họp - sẽ là hèn nhát, mà ma-cà-chớp không phải là những kẻ hèn.
Có tiếng hỏi vặn lại:
- Vậy thì chúng lên đây với ý định gì?
Kurda nói ngay:
- Rất có thể, chúng lên đây để gặp tôi.
Mọi con mắt ma-cà-rồng đêu dồn vào Kurda. Ông hoàng Paris hỏi:
- Vì sao?
Kurda thở dài:
- Vì chúng là bạn tôi. Tôi không tin vào huyền thoại chúa tể, nhưng nhiều ma-cà-chớp tin, và đa số họ cũng lo ngại chuyện này như chúng ta. Họ cũng không muốn xảy ra chiến tranh như chúng ta. Rất có thể lão Tí -nị cũng phao tin cho ma-cà-chớp như đã gởi thông điệp cho chúng ta. Và hai kẻ được chúng ta phát hiện trên đường lên đây, chính là hai ma-cà-chớp định đến để cảnh giác tôi, hoặc để thảo luận tình hình.
Ông hoàng Mika Ver Leth hỏi:
- Nhưng Patrick Goulder không tìm thấy tên thứ hai. Nếu nó còn sống, sao đến lúc này vẫn chưa liên lạc với anh?
Kurda hỏi ngược lại:
- Bằng cách nào? Một ma-cà-chớp không thể bước đàng hoàng tới cổng để hỏi tên tôi. Chỉ thoáng thấy hắn, lính canh sẽ gϊếŧ chết ngay. Nếu đó là một kẻ đưa tin, chắc chắn hắn sẽ chờ đợi đâu đó, hy vọng thấy tôi đi ngang.
Nhiều ma-cà-rồng thấy Kurda có lý, nhưng một số khác gạt phăng ý kiến đó. Họ cho rằng, ma-cà-chớp không điên rồ đến dại dột mà xuất đầu lộ diện để giúp một ma-cà-rồng. cuộc tranh luận ồn ào kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.
Ông Crepsley nói rất ít, chỉ ngồi lắng nghe và suy nghĩ. Đắm chìm trầm ngâm vào những lời bàn tán, đến nỗi không nhận ra tôi đã tới.
Sau cùng, trong một lúc tình hình lắng dịu, ông Vanez mon men lại một lính canh, thì thầm. tên lính bước lên bục, nói nhỏ vào tai Paris Skyle( ông hoàng già chỉ còn một tai lành lặn, tai phải đã bị chặt đứt từ nhiều năm trước). Paris gật đầu, vỗ hai tay để tất cả im lặng, rồi nói lớn:
- Nào các bạn, chúng ta đang lơ đãng với bổn phận rồi đó. tin tức về ma-cà-chớp đáng ngại thật, nhưng chúng ta không nên để nó cản trở công việc chính thức của Hội đồng. lúc này thời gian rất quý giá đối với một chàng trai mang nửa máu ma-cà-rồng. xin hãy giành mấy phút trật tự để bàn về việc quan trọng này.
Khi tất cả ma-cà-rồng đã ồn định lại chỗ ngồi, ông Vanez dẫn tôi lên bục. Ông hoàng Paris lên tiếng:
- Chúc mừng đã vượt qua thử thách thứ nhất, Darren.
Tôi lễ pháp nói:
- Đa tạ.
Arrow - ông hoàng đầu hói với những hình xăm mũi tên trên cánh tay và đỉnh đầu - tiếp lời:
- Là một kẻ chưa từng học bơi, ta càng có thêm lý do để khâm phục cuộc đào thoát khó khăn của mi. Nếu ở hoàn cảnh mi, chắc ta không còn sống sót mà ra khỏi đó.
Ông hoàng Mika Ver Leth nói với tôi:
- Khá lắm chàng trai. Khởi đầu tốt là đã vượt qua một nửa trận đánh. Đường còn dài, nhưng ta sẵn lòng chấp nhân: có thể ta đã nhận xét sai lầm về mi.
Ông hoàng Paris thở dài:
- Nếu có thời gian, chúng ta rất muốn được nghe về những kỳ công của mi trong mê lộ, nhưng đành phải chờ dịp khác thôi. Mi đã sẵn sàng bốc thăm cho lần thử thách tiếp theo chưa?
- Thưa sẵn sàng rồi.
Bao đá được đem ra, sau khi được kiểm soát, tôi thò tay tận đáy bao, nhặt một hòn. Tên lính gác rao lớn:
- Số hai mươi ba. Đường chông gai.
Khi viên đá được dâng lên các ông hoàng, tôi hỏi nhỏ ông Vanez:
- Cháu tưởng chỉ có mười bảy thử thách?
- Mười bảy là dành cho cháu, nhưng tổng số là hơn sáu mươi. Rất nhiều mục đã được loại bỏ vì sức vóc và tuổi tác của cháu, như mục nhảy xuống hố rắn chẳng hạn.
- Đường chông gai có là một thử thách khó không?
- Dễ hơn mê lộ. Rất hợp với tầm vóc cháu. Đúng là điều ta mong đợi đấy.
Các ông hoàng quan sát viên đá xong, tuyên bố chấp thuận, rồi đặt viên đá sang một bên, chúc tôi mọi sự tốt lành. Các ông tỏ ra hơi cộc lốc với tôi, nhưng tôi hiểu mối bận tâm của họ lúc này. Khi cùng ông Vanez quay ra, tôi nghe tiếng bàn cãi về ma-cà-chớp xôn xao trở lại. Không khí căng thẳng trong cung nghẹt thở chẳng thua gì làn nước trong mê lộ.