- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 20
Phiên Tòa Của Tử Thần
Chương 20
Tôi không thể náo hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Gavner cũng vậy. Ông ngồi phịch xuống, dựa vách hầm, trừng trừng nhìn cán dao lòi ra khỏi bụng. Buông rơi hai con dao của ông khỏi tay, nắm cán dao của Kurda, cố rút ra. Nhưng sức đã tàn, ông nhoài người trên mặt đất.Trái với sự bàng hoàng của tôi và ông Gavner, đám ma-cà-chớp tỏ ra không chút ngạc nhiên. Chúng bình thản, và mấy tên đứng phía sau lục đυ.c quay trở lại hang. Tên có vết chàm đỏ trên má, bước lại, đứng bên Kurda, quan sát ma-cà-rồng hấp hối. Hắn bảo Kurda:
- Tôi ngỡ anh tới để giúp lão ta.
Giọng đau khổ, Kurda nói:
- Đáng lẽ ta chỉ đánh cho ông ấy ngất đi, rồi đem giấu một nơi. Nhưng các ma-cà-rồng khác có thể truy lùng theo tín hiệu tinh thần của ông ấy. Phía trước, còn một đứa trẻ có nửa máu ma-cà-rồng. Nó bị thương, nên không khó bắt lắm đâu. Vì họ không liên lạc bằng tinh thần với nó được, nên ta muốn bắt sống nó.
Gã ma-cà-chớp hỏi:
- Có phải thằng nhỏ đứng sau ông kia không?
Kurda quay phắt lại, nghẹn thở kêu lên:
- Darren! Em tới đây từ bao giờ? Em đã thấy…
Tôi chợt tỉnh khỏi cơn bàng hoàng, nhào tới ông Gavner, bất chấp gã ma-cà-chớp và Kurda. Quỳ gối bên ông, nhìn vào đôi mắt mở lớn dường như không còn thấy gì của người bạn hấp hối, cầm bàn tay đầy máu vì đã cố rút cán dao, tôi gọi:
- Ông Gavner ơi!
Tướng quân ma-cà-rồng, run rẩy bật ho. Tôi cảm thấy sự sống đang rời bỏ ông. Vừa khóc tôi vừa thì thầm bảo:
- Cháu đang ở bên ông đây. Ông Gavner, ông không đơn độc đâu. Cháu sẽ…
Ông thều thào, lắp bắp:
- Xi… xi…
- Cái gì? Từ từ nói. Đừng vội, ông còn nhiều thời gian mà.
Đúng là một câu nói dối trắng trợn. Nhưng ông vẫn khò khè cố nói:
- Xi… xin lỗi… vì ngáy… ngáy quá lớn… làm… làm… mất ngủ…
Ông đang nói với tôi hay nói với ai đây, hả trời! Tôi chưa kịp hỏi han gì thêm, mặt ông cứng đờ và linh hồn ông đã về cõi bồng lai.
Gục mặt trên vầng trán của ông, ôm sát ông vào lòng, tôi đau khổ gào lên. Lúc đó, tụi ma-cà-chớp dư sức túm lấy tôi, nhưng chúng tỏ ra bối rối, không tên nào tiến lại bắt tôi. Chúng đứng quanh, chờ tôi nín khóc.
Sau cùng, khi tôi ngước mặt lên, không tên nào dám nhìn thẳng mất tôi. Chúng cúi nhìn xuống đất. Kurda là kẻ nhìn xuống trước tiên. Tôi rít lên, bảo ông ta:
- Ông đã gϊếŧ ông ấy.
Kurda nghẹn ngào:
- Ta bắt buộc phải làm. Không có thời gian để ông ấy chết một cách cao quý được. Em… đã có thể đi thoát, nếu ta để mặc ông cho đám ma-cà-chớp.
Tôi thì thầm:
- Ông đã biết chúng có mặt tại đây từ lâu.
Kurda gật:
- Đó là lý do ta không muốn qua đường ngầm dưới suối, vì sợ chuyện này xảy ra. Mọi chuyện đã tốt đẹp nếu theo con đường ta đã định.
Tôi gào lên:
- Ông là đồng minh của chúng, là kẻ phản bội.
Ông ta thở dài nói:
- Em không hiểu những gì đang xảy ra đâu. Trông kinh khủng thật, nhưng không giống như em tưởng. Ta cố gắng cứu giúp thị tộc, chứ không phản bội. Có những điều em không hiểu. Ông Gavner chết là một chuyện đáng tiếc, nhưng nếu ta giải thích…
- Thây kệ những lời giải thích khốn kiếp của ông. Ông là một kẻ phản bội, sát nhân…. Cặn bả dơ bẩn nhất.
Kurda nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Ta đã từng cứu mạng em.
- Với cái giá là ông Gavner? Tại sao ông làm thế? Gavner là bạn của ông. Ông ấy…
Trước khi Kurda kịp trả lời, tôi lắc đầu, bảo:
- Thôi, không cần nữa. Tôi không muốn nghe đâu.
Cúi xuống, tôi nhặt một con dao cùa ông Gavner, rồi vung lên. Ngay lập tức, đám ma-cà-chớp nâng vũ khí tiến gần tôi.
- Đừng!
Kurda kêu lên, bước tới trước mặt chúng:
- Ta đã nói, ta muốn bắt sống nó.
Ma-cà-chớp với vết chàm đỏ hậm hực:
- Nó có dao, muốn tụi này bị chặt đứt mấy ngón tay à?
- Không sao đâu, Galda. Để ta lo vụ này.
Xòe hai bàn tay không, Kurda từ từ bước lại gần tôi. Tôi la lên:
- Đứng lại. Không được tiến gần thêm nữa
Ta không có vũ khí.
- Tôi không cần biết. Dù sao tôi cũng sẽ gϊếŧ ông. Ông đáng tội chết.
- Có lẽ đúng như vậy. Nhưng ta nghĩ là em sẽ không gϊếŧ một kẻ tay không, cho dù hắn đã làm gì. Nếu có lỗi, ta sẽ đền tội bằng hình phạt nghiêm khắc nhất. Nhưng ta nghĩ… ta không có tội gì.
Tôi hạ tay cầm dao xuống. Đúng vậy, cho dù hắn đã lạnh lùng gϊếŧ ông Gavner, nhưng tôi không thể cho phép mình làm thế được. Ném con dao vào Kurda, tôi hét lên:
- Tôi căm ghét ông.
Khi Kurda cúi nhặt, tôi quay người chạy như bay lại đường hầm, rẽ phải, rồi chạy tiếp.
Tiếng Kurda vang lên phía sau, ra lệnh cho đám ma-cà-chớp đang đuổi theo không được làm hại tôi, và vì tôi bị thương, không chạy xa được. Một ma-cà-chớp gào lại, cho biết phía trước có mấy tên chặn đường rồi. Tên khác muốn biết tôi có còn vũ khí nào khác nữa không.
Rồi tôi ra khỏi vùng có tiếng nói của kẻ thù và tên phản bội, vừa chạy như điên trong bóng tối, vừa khóc thương ông bạn già mới hi sinh: ông Gavner Purl khốn khổ.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 20