- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 19
Phiên Tòa Của Tử Thần
Chương 19
Tôi và Kurda trở lại ngồi bên ông Gavner trong cái hang nhỏ. Sau một lúc im lặng, Gavner thẩn thờ nói:- Tôi đếm chúng có tới ba mươi bốn đứa.
Kurda bảo:
- Khi tôi nhìn, chúng có ba mươi lăm tên.
- Có hai hầm thông qua nhau. Trong hầm kia, chắc còn đông hơn.
Tôi thì thầm hỏi:
- Chúng làm gì ở dưới này?
Ông Gavner hỏi lại tôi:
- Cháu nghĩ chúng làm gì?
Tôi liếʍ môi bối rối:
- Tấn công chúng ta
- Đúng.
Kurda bảo:
- Chưa chắc. Có thể chúng đến để bàn luận một hiệp ước với chúng ta.
Ông Gavner mỉa mai:
- Anh nghĩ vậy thật sao?
Kurda thở dài:
- Không. Tôi cũng chưa chắc chúng muốn gì.
Tôi bảo:
- Chúng ta phải báo cho các ma-cà-rồng.
Kurda gật:
- Nhưng còn chuyện chạy trốn của em? Một trong hai chúng ta có thể đưa em tới…
- Quên chuyện đó đi. Tình hình như thế này, cháu sẽ không đi đâu hết.
Kurda đứng dây, trở lại đường hầm dưới dòng suối:
- Vậy thì phải lẹ lên. Càng về sớm, chúng ta càng báo tin cho họ sớm hơn.
Nhưng vừa khom mình trước miệng hầm, ông bỗng khựng lại, thăm dò, rồi ra dấu cho chúng tôi đứng tại chỗ. Chạy trở lại, ông thì thầm:
- Có kẻ nào đó đang tới.
Ông Gavner hỏi:
- Ma-cà-rồng hay ma-cà-chớp?
- Tối quá. Không thấy rõ. Có nên chờ xem là ai không?
Nhìn ba lối ra, ông Gavner hỏi:
- Không. chúng ta phải ra khỏi đây, có thể qua đường hầm giữa, để trở lên. Nhưng mất nhiều thời gian lắm. Nếu chúng theo dấu máu của Darren mà đuổi theo thì…
Kurda bảo:
- Theo đường hầm bên trái.
- Đường đó không lên trên được.
- Được. Theo bàn đồ của tôi, có một lối đi rất nhỏ, khó nhận ra, tiếp giáp với đường đó. Tình cờ tôi đã phát hiện ra.
- Anh chắc chứ?
- Bản đồ rất chính xác.
Tôi quên cả đau khi cùng rảo bước với họ. Toàn thể thị tộc ma-cà-rồng sắp bị lâm nguy. Không còn thời gian để than vãn chuyện riêng tư nữa, tôi chỉ nghĩ đến một điều, phải mau trở lại Cung ông hoàng để cấp báo tin này.
Nhưng khi tới đường hầm Kurda đã nói, thì hầm đã sập. Chúng tôi bàng hoàng nhìn đống đá chặn ngang. Kurda vừa rủa vừa đá vật cản đường, thở dài thườn thượt:
- Tôi xin lỗi.
Ông Gavner bảo:
- Không phải lỗi của anh. Anh đâu ngờ đến chuyện này.
Tôi hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải đi ngã nào?
Gavner đề nghị:
- Trở lại hang.
Kurda lắc đầu:
- Nếu chúng ta đã bị phát hiện, chúng sẽ đuổi theo bằng đường đó. Còn một đường nữa có thể đưa chúng ta về đúng lối cũ và dẫn lên đường hầm tới Cung Ông Hoàng.
- Vậy thì đi.
Gavner kêu lên, rồi chúng tôi đi theo Kurda trong bóng tối.
Giới hạn tối đa chuyện trò, để lắng nghe tiếng động của những kẻ đang truy đuổi chúng tôi. Không có tiếng động nào, nhưng như vậy không có nghĩa là chúng tôi không bị săn ùng. Vì ma-cà-chớp, nếu muốn, chúng có thể di chuyển lặng lẽ như ma-cà-rồng.
Một lúc sau, Kurda ngừng lại, ghé sát đầu vào chúng tôi, thì thầm:
- Chúng ta đang ở ngay sau hang của ma-cà-chớp. Thận trọng, di chuyển chậm thôi. Nếu bị chúng phát hiện, chúng ta phải đánh để thoát thân, rồi cố chạy thục mạng...
Tôi vội nói:
- Khoan. Cháu không có vũ khí. Nếu bị tấn công...
Kurda bảo:
- Ta chỉ có một con dao. ông Gavner?
- Tôi có hai, nhưng cần cả hai.
- Vậy thì cháu đánh đấm bằng gì?
- Darren, nếu ta và Kurda không đẩy lui khỏi chúng, ta nghĩ cháu cũng chẳng làm gì được đâu. Nếu xảy ra chuyện gì, hãy nắm lấy bản đồ của Kurda mà tìm đường về Cung Ông Hoàng, để chúng ta ở lại chiến đấu cùng bọn chúng.
- Cháu không thể làm thế được.
- Cháu phải làm như ta bảo.
Chúng tôi tiếp tục tiến lên, thật lặng lẽ. Tiếng cười nói của ma-cà-chớp vọng đến tai chúng tôi. Nếu chỉ có một mình, chắc tôi đã sợ đến không bước nổi nữa, nhưng sự trầm tĩnh của họ làm tôi bớt lo.
Chúng tôi chỉ may mắn cho đến khi rẽ vào một đường hầm dài, và đυ.ng đầu ngay một tên ma-cà-chớp đang đi ngược chiều. Khi chúng tôi đứng sững sờ, hắn ngước nhìn và nhận ra ngay, chúng tôi không phải là ma-cà-chớp, và há miệng định la lên.
Ông Gavner xông lên, hai lưỡi dao láp loáng. Một mũi thọc trúng bụng, một mũi lia dứt cổ họng ma-cà-chớp, trước khi hắn kịp báo động cho đồng bọn. Chúng tôi đều cười nhẹ nhõm khi Gaavner đặt xác ma-cà-chớp lên mặt đất. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa tiếp tục di chuyển, một ma-cà-chớp khác xuất hiện cuối đường, thấy chúng tôi, hắn la lên cầu cứu.
Ông Gavner rên lên:
- Bị lộ rồi!
Ma-cà-chớp từ trong hang ùa ra, ông Gavner vẫn đứng vững vàng giữa đường hầm, nói:
- Cả hai rời khỏi đây ngay. để tôi cản chúng càng lâu càng tốt.
Kurda lên tiếng:
- Tôi không thể để một mình ông dương đầu với chúng được.
- Được, nếu anh biết suy nghĩ. Chỗ này hẹp, một mình ta hiệu quả bằng hai. Đưa Darren về Cung Ông Hoàng càng nhanh càng tốt.
- Nhưng...
Vừa quơ dao đẩy lùi một ma-cà-chớp, ông Gavner vừa gầm lên:
- Anh lải nhải là làm mất cơ hội của chúng ta. Kéo xác ma-cà-chớp sau tôi ra chỗ khác, cho tôi khỏi bị vướng chân, rồi... cút đi.
Kurda buồn bã gật đầu, nói:
- Chúc may mắn, Gavner Purl!
Vừa tung một chiêu tấn công, ông Gavner vừa làu bàu:
- Chúc may mắn.
Chúng tôi kéo xác ma-cà-chớp khỏi lối đi, rồi trở lại cửa đường hầm. Kurda đứng lại cửa hầm, lặng lẽ quan sát ông Gavner đang vung hai lưỡi dao về đám ma-cà-chớp. Ông luôn giữ chúng cách khoảng chừng một sải tay. Nhưng tình hình này chỉ có thể kéo dài mấy phút trước khi chúng ào ạt xông tới, tước đoạt vũ khí và gϊếŧ chết ông.
Kurda vừa kéo tôi đi, rồi đứng lại, lấy bản đồ ra hỏi:
- Có nhớ nơi thủy tán cũ, đã có lần ta đưa em tới thăm không? Phòng của Chuyến Đi Cuối Cùng đó.
- Nhớ.
- Từ đó, em có thể tìm đường về Cung ông hoàng được không?
- Có thể được.
Ông mở bản đò, chì đường hầm chúng tôi đang đứng:
- Đi tới cuối đường này. Rẽ phải, thêm một lần rẽ phải nữa, tiếp theo là bốn lần rẽ trái, em sẽ tới phòng đó. Hãy nghĩ ngơi và chờ mấy phút xem ta hoặc ông Gavner có trở lại không. Cố gắng tự băng bó lại, để máu đừng nhỏ giọt ra nữa. Rồi... hãy đi.
- Ông định làm gì?
- Giúp Gavner
- Nhưng ông ấy bảo...
- Ta biết ông ấy nói gì. Nhưng ta không cần. Hai chúng ta hiệp lực sẽ có cơ hội giữ chân chúng lâu hơn.
Bóp chặt vai tôi, ông nói:
- May mắn nhé, Darren Shan.
- Chúc ông may mắn.
- Đừng nhìn lại nữa. Đi ngay đi.
Theo lời ông, tôi tiến bước. Nhưng mới tới lần rẽ phải thứ hai, tôi ngừng lại. Vẫn biết là phải chạy bay vể Cung Ông Hoàng, nhưng tôi không chịu nổi ý nghĩ đã bỏ rơi hai người bạn. Họ lâm vào tính trạng này là vì tôi. Thật bất công, nếu tôi bỏ họ lại đối diện với cái chết, để chạy đi tìm tự do một mình. Phải có ai đó báo tin cho ma-cà-rồng, nhưng tôi nghĩ, kẻ đó không cứ là tôi. Nếu tôi nói với Kurda là không nhớ đường về, ông ta sẽ phải tự đi làm nhiệm vụ này, như vậy tôi có thể ở lại chiến đấu bên ông Gavner.
Tôi trở lại đường hầm đang có cuộc đυ.ng độ. Tới nơi, tôi thấy ông Gavner vẫn một mình cầm chân ma-cà-chớp. Kurda chưa lách qua được Gavner để tiến lên trước. Gavner gầm lên:
- Ta bảo anh đi đi.
Kurda thét lại:
-Tôi nói không.
- Còn Darren?
- Tôi đã chỉ hướng đi cho nó rồi.
- Anh đúng là thằng ngốc, Kurda.
Kurda cả cười:
- Tôi biết. Nào, bây giờ ông có chịu nhường đường cho tôi tiến lên không, hay bắt tôi chiến đấu với cả ông và ma-cà-chớp?
Vừa vung dao về một ma-cà-chớp có vết chàm đỏ lòm trên má, Gavner vừa làu bàu.
- Được. Nhưng khi nào anh nghỉ tay là đến lượt tôi.
- Đồng ý.
Kurda trả lời, nắm chặt dao, đứng chờ.
Tôi rón rén tiến lại, không muốn kêu lên làm họ phân tâm. Khi tôi gần đến sát họ, ma-cà-chớp lùi lại mấy bước, và ông Gavner kêu lên:
- Này!
Ông tránh sang trái, nhường cho Kurda tiến lên, đứng sát bên. Quá muộn để tôi chiếm chỗ của Kurda. Vì vậy, tôi chán nàn định quay về đường hầm, nhưng đúng lúc đó một chuyện lạ lùng xảy ra làm tôi đứng chết sững ngay tại chỗ.
Vừa bước lên, đứng cạnh Gavner, Kurda vung cao lưỡi dao, chặt xuống một nhát chí tử. Mũi dao đâm sâu vào bụng mục tiêu đã nhắm, mở banh thịt, bảo đảm nạn nhân phải chết. Một chiêu quá đẹp, nếu nhắm vào một trong mấy tên ma-cà-chớp. Nhưng Kurda không xả vũ khí vào những kẻ xâm nhập có màu da đỏ tía, mà đâm thẳng vào Gavner Purl!
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 19