- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 17
Phiên Tòa Của Tử Thần
Chương 17
Harkat và tôi ngồi trên võng, chờ đợi. Các phòng kế bên, các đường hầm đều vắng tanh. Hầu hết ma-cà-rồng đều đã tụ tập từ trong đến ngoài Cung ông hoàng đón nghe lới tuyên án – ma-cà-rồng khoái tò mò nghe ngóng chẳng kém gì khoái choảng nhau, và tất cả đều nóng lòng muốn được là kẻ biết tin trước nhất.Để bớt căng thẳng vì quá im ắng, tôi hỏi Harkat:
- Sao anh gang thế? Anh có thể bị gϊếŧ vì nhảy xuống cứu tôi.
Harkat gượng ngùng nói:
- Thật tình… tôi hành động… vì mình. Nếu cậu… chết… mình biết… tìm đâu… được một… người đã… quen chung sống.
Tôi không nín được cười:
- Anh đừng cho ma-cà-rồng biết chuyện đó thì tốt hơn. Lý do duy nhất họ coi nhẹ tội của anh, là vị họ khâm phục lòng can đảm và sự dám hy sinh bản thân mình. Nếu biết anh làm chuyện đó vì lý do cá nhân, chưa biết họ sẽ đối xử ra sao.
- Còn cậu… có buồn… tôi không?
- Không
- Nếu họ… quyết định… gϊếŧ…. cậu để… họ gϊếŧ sao?
- Làm sao tôi ngăn họ được.
- Nhưng… lặng lẽ… ra đi?
Tôi thở dài:
- Chưa biết. Nếu họ gϊếŧ tôi ngay sau trận đấu với lợn lòi, tôi đã không thốt một lời. Lúc đó tôi còn đầy phấn khích, không sợ chết. Bây giờ, đã bình tĩnh lại, tôi sợ. Hy vọng tôi có thể ngẩng cao đầu bước đi, nhưng… tôi sợ mình sẽ khóc và xin họ nhủ lòng thương hại.
- Không đâu. Darren là… người rất… cứng rắn..
- Anh nghĩ vậy sao?
- Cậu đã… đấu với… lợn lòi… đã đương đầu… với lửa… với nước… không hề… tỏ ra… sợ hãi. Sao bây giờ… có thể… sợ được.
- Chuyện đó lại khác. Tôi chiến đấu để tìm cơ hội sống. Còn bây giờ, nếu họ quyết định gϊếŧ tôi, tôi phải bước tới Phòng Tử Thần mà trong lòng biết rằng mình sắp chết.
- Đừng lo. Nếu… phải chết thật. Có thể… cậu sẽ… trở lại… làm một... người Tí-hon
Tôi trừng trừng nhìn thân hình dị dạng của Harkat, bộ mặt vá víu méo mó, đôi mắt xanh lè và cái khẩu trang không thể tách rời nếu còn muốn sống. Tôi cay đắng bảo:
- Ôi, quả là một niềm an ủi tuyệt vời.
- Chỉ là… làm cho… cậu vui thôi,.
Mong sao ma-cà-rồng sớm quyết định, dù là chết hay gì gì cũng được., còn hơn cứ ngồi đây lo lắng, chẳng biết chuyện gì. Sau cùng, dường như sau cả thế kỉ, có tiếng chân ngoài đường hầm. Harkat và tôi căng thẳng, nhảy ra khỏi võng, ngóng ra phía cửa. Rồi hai đứa nhìn nhau, Harkat gương cười, tôi cười còn thảm hại hơn. Tôi bảo:
- Chúng ta phải đi rồi.
- Chúc… may mắn.
Tiiếng chân chậm dần, ngừng lại, rồi bước tiếp. Một ma-cà-rồng xuất hiện từ ánh sáng ảm đạm của đường hầm, lách vào phòng: Kurda.
Tôi hỏi ngay:
- Sao rồi?
Ông mỉm cười nói vòng vo:
- Ta đến xem thử em chịu đừng được tới cỡ nào.
- Tốt. không thể tốt hơn được nữa.
Harkat hỏi:
- Họ… quyết định… chưa?
- Chưa. Nhưng không lâu đâu. Họ…
Ông ta tằng hắng rồi nói tiếp:
- Họ đề nghị án tử hình, Darren ạ.
Tôi đã đoán trước chuyện này, nhưng vẫn bị choáng váng. Giật lùi mấy bước, hai đầu gối rung lên, tôi suýt ngã nếu không có Harkat vội vàng giữ cho tôi đứng vững.
Kurda nói:
- Ta đã cố tranh luận với họ - cả Gavner và Vanez đem cả sự nghiêp của họ ra van xin cho em. Nhưng không có ngoại lệ nào. Quy luật rất rõ ràng: thất bại trong hoàn tất tòa thử thách, phải bị xử tử hình. Chúng ta cố thuyết phục các ông hoàng để em được thữ thách lại, nhưng họ hoàn toàn điếc trước lời cầu xin của chúng ta.
- Vây thì sao họ chưa đến đem cháu đi.
- Họ vẫn còn đang bàn cãi. Larten đã cầu viện tới các ma-cà-rồng lớn tuổi hơn, hỏi họ đã từng nghe nói tới trường hợp như thế này xảy ra bao giờ chưa. Vì em, ông ta rất ráng sức. Nếu có một lỗ hổng nào của luật pháp, Larten sẽ tìm ra.
Tôi rầu rĩ nói:
- Nhưng không hề có, phải không?
Tướng quân Kurda lắc đầu:
- Nếu ông hoàng Paris Skyle không biết cách nào để cứu em, ta tin không ai có thể làm gì được.
- Vậy thì chấm dứt. Mạng sống của cháu coi như tiêu rồi.
- Chưa chắc.
Kurda vừa nói vừa tránh mắt tôi, vẻ ngượng ngùng một cách lạ lùng. Tôi nhhăn nhó hỏi:
- Là sao? Ông mới nói là…
- Họ sẽ tuyên án. Đó là điều không tránh khỏi. Nhưng không có nghĩa là em phải ngồi đây chờ nhận án.
- Tướng quân Kurda!
Tôi nghẹn thở, kinh hoàng vì mấy lời ông vừa nói. Nhưng ông ta rít lên:
- Em có thể ra khỏi đây. Ta biết đường qua mặt tụi lính canh, một cái khe ta chưa từng cho ai biết. Để tranh thủ thời gian, chúng ta có thể xuống núi bằng những đường hầm ít người sử dụng. Trời sắp sáng rồi. Ra tới bên ngoài, em thoài mái chạy tới khi xẩm tối. Kể cả cho đến khi đó, ta nghĩ cũng không có ai đuổi theo đâu. Vì em không gây ra mối nguy hiểm nào cho họ, nên họ sẽ để em đi. Sau này, nếu gặp lại, họ có thể gϊếŧ em, còn thời gian này…
- Cháu không thể. Ông Crepsley sẽ vì cháu mà chịu nhục. Cháu là đệ tử của ông ấy. Ông ấy sẽ phải trả lời về vụ này.
- Không. em không phải chịu trách nhiệm vì ông ta kể từ khi ra tòa thử thách. Sau lưng ông ta, có thể có những lời đảm tếu, nhưng danh dự của ông ta sẽ không ai dám công khai đả động tới đâu.
- Cháu không thể…
Lấn này giọng tôi đã bớt quả quyết:
- Cháu không thể. Và còn ông thì sao? Nếu họ khám phá ra là chính ông giúp cháu chạy trốn?
- Làm sao họ biết được. Ta sẽ che giấu mọi dấu vết. Khi nào cháu còn chưa bị bắt, ta vẫn an tòan…
- Nhưng… lỡ cháu bị bắt, và họ moi ra sự thật từ cháu?
Kurda nhún vai:
- Ta đành chịu.
Tôi thật sụ bối rối. Phần ma-cà-rồng trong tôi muốn ở lại, chấp nhận những gì sắp tới. Phần người bảo tôi đừng ngốc, nắm lấy dịp may mà chuồn gấp đi.
Kurda lại nói:
- Darren, em còn trẻ. Chỉ có điên mới phí phạm mạng mình. Hạy đi khỏi Núi ma-cà-rồng. Bắt đầu một cuộc sống mới. Kinh nghiệm của em đủ để em tự sống. Không cần phải có Larten chăm sóc nữa. Nhiều ma-cà-rồng tự sống cuộc đời cúa họ, chẳng liên quan gì đến chúng ta. Hãy là chính mình. Đừng để sự kiêu hãnh ngu đần của những kẻ khác làm lu mờ khả năng phán đoán của em.
Tôi hỏi Harkat:
- Anh nghĩ sao?
- MÌnh nghĩ … Kurda đúng… Không có… lí do… để họ… gϊếŧ cậu. Đi đi… Sống. Sống tự do… Mình sẽ… cùng đi… để giúp… Sau này… có thể… cậu sẽ giúp… mình.
Kurda nói ngay:
- Harkat không cùng đi được. Nó quá to ngang, không qua lọt một số đướng hầm ta tính để em qua. Có thể hẹn nhau ở một nơi khác, khi kết thúc Hội Đồng, nó tự do ra đi mà không bị ai nghi ngờ gì.
Harkat bảo:
- Gánh Xiếc… Quái Dị. Cậu… có thể… tìm họ chứ?
Tôi gật. Mấy năm sống cùng gánh xiếc, tôi đã quen biết nhiều người ở khắp mọi nơi, những đồng nghiệp và những người từng giúp đỡ ông Cao. Họ sẽ cho tôi biết nơi tìm ra gánh xiếc.
Kurda hỏi:
- Em quyết định chưa? Không còn thời gian bàn cãi nữa đâu. Đi với ta, hay ở lại đón chờ cái chết.
Tôi hít mạnh một hơi, nhìn xuống chân, rồi ngửng nhìn Kurda:
- Em đi.
Tôi không cảm thấy chút hãnh diện nào về mình, nhưng sự nhục nhã còn hấp dẫn hơn những cái cọc nhọn trong Phòng Tử Thần nhiều.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 17