- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 15
Phiên Tòa Của Tử Thần
Chương 15
Thử thách thứ tư – Tử chiến lợn lòi.Dương như mọt nửa ma-cà-rồng trong núi đến xem tôi đương đầu với mấy con lợn rừng. Trong lúc chờ đợi cuộc thử thách bắt đầu, tôi được biết sự chú ý vào tôi đã lêи đỉиɦ điểm. Trước đây, nhiều ma-cà-rồng tin tưởng là tôi bị thất bại từ lâu rồi. Họ đều sửng sốt khi tôi vượt qua Phòng Lửa mà vẫn sống nhăn. Các chuyên gia kể chuyện đã bắt đầu đưa những kì công của tôi vào… huyền thoại hiện đại. Tôi đã được nghe một trong số chuyện đó, diễn tả tôi đã chịu đựng tới mười lần đá sập, bị thạch nhũ đâm xuyên qua bụng… trong Đường Chông Gai.
Nghe tiếng rào rào to nhỏ lan truyền trong đám đông ma-cà-rồng… cũng khoái, dù hầu hết là những điều… hơi bị thổi phồng. Nhưng tôi vẫn cứ có cảm giác mình giống như Vua Arthua hay Đại đế Alexander.
Ông Vanez đi chọn vũ khí cho tôi. Còn ông Gavner đứng bên tôi, thấy tôi ngẩn ngơ nghe những lời tán tụng mình, ông phá lên cười:
- Những lời phóng đại quá mức đáng là mấu chốt cho các huyền thoại. Nhưng nếu lần này hoặc trong lần kết thúc cháu thất bại thì họ sẽ quay qua gọi cháu là đồ lười biếng, ngu đần, vô dụng, và sẽ đem cháu ra làm ví dụ để dạy cho những ma-cà-rồng tương lai. Họ sẽ bảo chúng:’’ Này con ơi, ráng lên. Nếu không lại giống cái thằng Darren Shan vô tích sự.’’
Tôi trả miếng ngay:
- Ít ra, họ cũng không thể bảo cháu là… ngáy như một con gấu.
- Sống quá lâu với Larten, mi nhiễm tật cay nghiệt của lão rồi đó.
Đúng lúc đó ông Vanez trở lại, đưa cho tôi một cây giáo ngắn và một cây chùy bằng gỗ. Gãi lên hố mắt bị mất bằng đầu giáo, ông bảo:
- Chỉ có mấy thứ này là tốt nhất. Dù sao cũng tạm dùng được.
- Không sao, cháu thấy mấy thứ này cũng được rồi.
Thật tình tôi hy vọng có được những vũ khí ngon lành hơn. Ông hỏi:
- Cháu biết diễn biến trong cuộc thử thách này chưa?
- Mấy con lợn lòi sẽ được thả vào củng một lúc. Đầu tiên, có thể chúng sẽ choảng nhau, nhưng ngay khi đánh hơi ra cháu, cháu sẽ là mục tiêu của cúng.
- Cũng giống như con gấu đã theo dõi và tấn công cháu trên đường lên núi. Máu ma-cà-rồng làm tăng giác quan loài vật. nhất là khứu giác. Chúng bám theo ngay mùi nào nặng nhất. Phải tiến sát lợn lòi, mới gϊếŧ được chúng. Đừng bận tâm tới phần thân, tốn sức vô ích. Lợn lòi thường không phối hợp với nhau khi tấn công. Khi con này tiến lên gϊếŧ con mồi, con kia lùi lại. Nếu cùng tấn công, chúng sẽ làm cản trở nhau. Nếu có thể, hãy tận dụng giây phút lúng túng đó của chúng. Hãy cố tránh xa mấy cái răng. Lỡ vướng vào nanh chúng, mau lẹ thoát ra ngay, dù có phải bỏ mất vũ khí để cứu lấy thân. Chấn thương nguy kịch nhất là: hớ hênh để bị chúng đâm bằng nanh.
Tiếng kèn vang lên báo hiệu ông hoàng Mika Ver Leth ra chủ tọa phiên tòa. Ông hoàng áo đen chào và hỏi tôi đã sẵn sàng chưa. Tôi nói đã sẵn sàng. Ông chúc tôi may mắn và làm dấu ấn tử thấn, rồi kiểm tra tôi có giấu thêm vũ khí không. Khi ông trở lại chỗ ngồi, tôi được đưa vào đấu trường.
Đáu trường là một hố lớn hình tròn, có hàng rào gỗ vững chắc vây quanh bên trên, để lợn lòi không thoát ra được. Ma-cà-rồng đứng quanh hàng rào, hoang hô rầm rầm như một đám đông người La Mã trong một nhà hát khổng lồ ngoài trời.
Tôi giơ hai tay khỏi đầu để chào, nhăn nhó vì đau. Mấy vết thương khép miệng dưới lớp vài băng, chân không còn quá đau – nhiều đầu dây thần kinh bị bỏng có thể sẽ hồi phục trong vài tuần nữa – nhưng tất cả những chỗ khác trên thân thể vẫn còn đau nhức.
Cửa mở lớn và đám lính gác kéo hai cái chuồng lợn lòi vào. Đám đông ma-cà-rồng thoắt im lặng. Ngay sau khi đám lính gác rút lui, cánh cửa đóng lại, khóa l*иg được mở bằng một sợi dây từ trên cao, rồi một sợi dây thừng nâng hai chiếc l*иg ra khỏi hố. Hai con lợn lòi gầm gừ giận dữ, nhào đầu vào nhau, ghì nhau bằng những cái nanh. Trông chúng thật dễ sợ, có lẽ dài tới thước rưỡi, cao cả thước.
Chúng bỗng ngừng lại, lùi khỏi nhau, chắc vì đã ngửi thấy mùi tôi. Phát hiện ra tôi, một con rống lên. Con kia nhìn theo hướng mắt đồng loại, thấy tôi, nó nhào lại tấn công. Tôi nâng giáo lên tự vệ. Con lợn rừng vòng xa tôi mấy mét, khịt khịt hung dữ.
Con ở xa chạy tới, từ từ, quá quyết. Còn cách mấy mét, nó ngừng lại, nhìn tôi đầy độc ác, cào móng xuống đất, rồi phóng tới. Tôi dễ dàng né tránh, vung đầu cây chùy phang mạnh vào tai khi nó vượt qua. Con lợn lòi quay phắt lại, tấn công tiếp. Lần này, tôi nhảy tới nó, thúc mũi giáo vào mắt, nhưng bị chệch đôi chút. Tôi vừa đứng xuống đất, con thứ hai nhào lại tấn công. Cái mõm khổng lồ khép mở như một con cá mập, hung dữ xoay tít cái răng nhọn hoắc.
Tôi né tránh kịp, nhưng bị lão đảo vì đầu đây thần kinh chân chưa lành hẳn. Không còn có thể tùy thuộc vào hai chân được. Bàn chân tê dại, đồng nghĩa với việc tôi bị xé nát bất cứ lúc nào.
Một trong hai con thấy tôi loạng choạng, xông tới hút vào sườn tôi. Rất may, tôi không bị cái răng nào đâm trúng. Và dù bị sức gió cuốn đi, tôi đã có thể xoay theo và giữ thăng bằng lại được.
Chỉ vừa kịp sẵn sàng, một khối thịt khổng lồ xông thẳng vào tôi. Phản ứng theo bản năng, tôi bước tránh sanh một bên, thốc mũi giáo. Một tiếng rống vang lên, và khi tôi rút giáo về, tôi thấy mũi giáo đỏ lòm toàn máu.
Con lợn lòi vờn quanh, với tôi, lúc này chỉ còn là chút giải lao. Không khó gì để hạ con thú bị thương. Một bên mõm rách toạt, máu chảy ròng ròng. Vết thương không quá nặng, nhưng đủ làm nó bớt hung hăn.
Nó vừa định nhào vào tôi, tôi vung vẩy cây chùy, nó đổi hướng, khìn khịt tức giận. Con kia hung hăn chạy tới, nhưng cúi sát đầu quá sớm, nên tôi bước tránh dễ dàng.
Bên trên, các ma-cà-rồng la hét hướng dẫn và khích lệ tôi. Nhưng tôi chỉ tập trung vào hai con lợn lòi. Chúng đang vờn quanh, cào đất bụi mù, thở hồng hộc.
Thình lình, con không bị thương bất ngờ tấn công. Tôi né tránh, nhưng nó ngẩn cao đầu, rượt theo. Căng thẳng bắp chân, tôi nhảy lên, cố đập cây chùy vào đầu nó. Nhưng bị mất đà, thay vì đập đầu con lợn lòi, tôi lại bị nó đập.
Tôi đậo con lợn rừng bằng cây chùy gỗ. Không nhằm nhò gì. Nó làm tôi phát khϊếp bằng mấy cái răng. Cảm thấy răng của nó đã cắt qua lớp băng bó quanh bụng và thấu tới lớp thịt mỏng bên dưới. Không sớm hành động, con lợn lòi này làm bụng tôi bung ra mất.
Nắm chặt đuôi, tôi thúc mạnh toàn thân cây chùy vào mõm con vật, lăm nghẹt kín đường khí quản của nó. Con lợn lòi tháo lui, gừ gừ tức giận. Tôi vừa lảo đảo đứng dậy, con thứ hai vồ tôi từ phía sau. Tôi lộn nhào qua con lợn lòi kia, như một quả bóng, va mạnh vào hàng rào.
Vừa choáng váng ngồi dậy, tôi nghe tiếng một con đang phóng lại phía mình. Tôi nhào đại qua bên trái. Nó vồ hụt tôi và tiếng răng rắc dữ dội vang lên khi con vật húc cả cái đầu bự chảng vào hàng rào gỗ.
Tôi có đủ thời gian nhặt cây giáo mới bị rơi, khi con lợn lòi lải đải giật lùi, lắc đầu lia lịa, nhưng chỉ vài giây con quái vật đã bình thường trờ lại và trông vẫn còn đầy vẻ giao xảo, hung hăng.
Cây chùy của tôi vẫn nằm trong họng con kia. Không cách nào lấy lại được, trừ khi nó tự động rớt ra.
Một con bị thương, một con mắc cây chùy trong họng. Tôi quyết định đã tới lúc mình tấn công. Khom thấp người, chìa mũi giáo ra trước, tôi tiến lên. Chúng ngập ngừng lao tới, rồi e ngại giật lùi. Rõ ràng chúng không bị nhiễm một lượng máu lớn của ma-cà-rồng, hay vì chúng đã điên cuồng tấn công liên tục, bất chấp sự an toàn.
Vừa đẩy lui chúng về cuối hố, tôi vừa tập trung vào con bị thương, máu me đầy mõm. Con này có vẻ nhát gan hơn và thụt lùi nhanh hơn.
Tôi giả bộ tấn công con đang bị mắc cái chùy trong mõm, vung cao cây giáo. Nó quay đầu, chạy. Tôi chuyển hướng, nhảy tới con bị thương, túm chặt lấy cổ. Nó vừa rống vừa cố hất tôi ra. Tôi bị con vật kéo gần hết một vòng hố,cho đến khi nó kiệt dức mới chịu dừng lại. Trong khi nó cố chém tôi bằng nanh, tôi cố đâm mắt nó bằng giáo. Mấy lần bị hụt, sau cùng tôi đâm lòi mắt phải của nó.
Tiếng gầm rú của con lợn lòi mất mắt làm hai tai tôi như điếc đặc. Nó điên cuồng quay vặn đầu, nhe nanh cào lên ngực tôi. Nhưng không gây thương tích nặng. Tôi vẫn nắm chặt cổ nó, bất chấp những vết bỏng trên tay rách toạt, máu chảy ròng ròng.
Bên trên, các ma-cà-rồng sôi nổi la hét:
- Gϊếŧ đi! Gϊếŧ đi!
Tôi bỗng thấy tội nghiiệp cho con vật. Nó tấn công vì bị khıêυ khí©h. Nhưng đây không phải là lúc để xót thương. Nó hay tôi sẽ sống?
Tôi nhích tới trước mặt con lợn lòi - một hành động nguy hiểm - và sẵn sàng tư thế tấn công trực diện. Tôi đứng bên phải, để nó không nhìn thấy, đưa cao ngọn giáo,.chờ thời điểm thuận lợi để đâm. Sau mấy giây vùng vẫy như điên dại, nó chợt nhìn tôi bằng mắt trái, rồi lường lự, ngừng lại thành… một mục tiêu bất động. Hạ mạnh tay, tôi đâm mũi giáo vào hố mắt phải, thấu tới bộ não điên rồ của con lợn lòi. Một tiếng òng ọc ghê tởm vang lên, con vật phát cuồng, đứng dựng lên bằng hai chân sau, cất tiếng gầm chói lói, rồi nặng nề đổ gục xuống. Tôi vội vàng tránh sang một bên, nhưng khi chạm mặt đất, nó quẫy lộn như một con ngựa chứng.
Tôi vội lùi lại, nhưng con lợn lòi nhào theo. Nó không thấy tôi – không thấy bất cứ thứ gì – cũng không nghe được tiếng tôi di chuyển lẫn trong tiếng rống của nó. Nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn nhào theo. Quay lại để chạy, tôi thấy con lợn lòi thứ hai đang vươn mình, sửa soạn tấn công.
Ngừng lại, tôi chưa biết mình phải làm gì, thì con vật hấp hối đổ rầm lên tôi. Tôi ngã xuống, cây giáo văng khỏi tay, rồi cứng đờ. Nó đã chết và… tôi bị kẹt bên dưới nó!
Tôi ráng đẩy, nhưng nó quá nặng. Nếu trong tình trạng sức khỏe tốt, tôi dư sức làm việc này. Nhưng lúc này, thân thể tôi bầm tím, bỏng cháy, đẫm máu! Làm sao tôi có thể nâng nổi con vật đồ sộ này.
Trong khi tôi cố hít mạnh vài hơi, lấy sức trước khi thử lần nữa để thoát khỏi cảnh này, thì con lợn lòi thứ hai tiến tới. Tôi la lên, ráng trườn mình tránh, nhưng không thể. Trông con lợn lòi như đang cười, nhưng đó chỉ là vì cây chùy vẫn còn nằm trong mõm nó. Nó cúi đầu định táp tôi, nhưng… cũng không thể, vì vướng cây chùy. Gầm lên, nó thụt lùi mấy bước, lắc đầu, rồi lùi thêm nữa; cào đất ào ào, hạ thấp nanh… nó xông thẳng vào tôi.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 15