- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 14
Phiên Tòa Của Tử Thần
Chương 14
Nằm dưỡng thương trên võng, tôi cảm thấy thời gian dài đằng đặc. Các thầy thốc xoa thuốc nước lên những chỗ da thịt bị cháy xém, thay băng, rửa vết thương. Họ thường bảo là tôi quá may mắn. Không vết thương nào để lại dấu vết, có lẽ chỉ trừ cái đầu trọc lóc của tôi. Chân tôi sẽ lành, phổi không sao, da mọc lại. Mọi thứ đều chứng tỏ:tình trạng của tôi là rất tuyệt vời… nhờ ngôi sao may mắn của ma-cà-rồng.Nhưng tôi cảm thấy chẳng tuyệt vời chút nào. Lúc nào tôi cũng bị đau. Nằm im cũng đau, nhúc nhích còn thê thảm đến không chịu nổi. Vùi đầu xuống gối, tôi khóc suốt, chỉ ước sao ngủi li bì cho đến khi hết đau hãy tỉnh dậy. Nhưng thậm chí cả trong giấc ngủ tôi cũng vẫn bị hậu quả của lửa hành hạ bằng những cơn ác mộng, khủng khϊếp chẳng khác gì lúc tỉnh.
Nhiều người đến thăm và cố làm tôi lãng quên đau nhức. Hai ông Seba và Gavner ngồi bên tôi hàng giờ, kể chuyện khôi hài để làm tôi vui. Ông Gavner gọi tôi là Thịt Nướng. Ông bảo tôi y chang một khúc thịt bị nướng quá lửa.
Hi vong ông ma-cà-rồng già biết vài phương thuốc cổ truyền - mà có thể các thầy thuốc đã quên - tôi hỏi ông Seba có cách nào đặc biệt chữa trị cho tôi không. Ông lắc đầu ngao ngán:
- Ôi, không đâu. Nhưng khi nào vết thương cháu lên da non, chúng ta sẽ lại xuống hang Ba`Halen của lũ nhện, tìm ít tơ để ngăn chặn trước khi bị ngứa.
Bà Arra cũng thường ghé thăm, nhưng nói chuyện với ông Crepsley nhiều hơn với tôi. Suốt thời gian bên nhau, họ ôn lại những đêm từ ngày xửa ngày xưa và đoạn đời đã cùng nhau chung sống.
Sau khi nghĩ vẩn vơ. Liệu họ có kế hoạch sống lại với nhau không? Và chuyện đó sẽ ảnh hưởng ra sao với mối liên hệ giữa tôi và ông Crepsley? Khi nghe tôi hỏi về vấn đề này, ông bối rối ho, rồi quát toáng lên:
- Đừng làm phiền ta với những câu hỏi ấm ớ đó nữa. Arra và ta chỉ là bạn tốt của nhau thôi.
Nháy mắt, tôi châm chọc ông thêm:
- Tất nhiên là bạn tốt rồi. Có ai dám nói gì đâu?
Kurda chỉ đến thăm tôi vài lần. Lễ hội qua, công việc của ma-cà-rồng rất bận rộn. nhất là những vụ bàn luận về ma-cà-chớp. Là một tướng quân hàng đầu, một chuyên gia về ma-cà-chớp, hầu hết thời gian của ông là hội họp và thảo luận.
Một lần bà Arra đang ngồi với tôi, thì Kurda tới. Vừa thấy Kurda, bà Arra chợt sững lại. Tránh đυ.ng độ, ông quay ra, nhưng Arra gọi theo:
- Khoan. Tôi muốn được cảm ơn về những gì ông đã làm cho Darren.
- Có gì đâu.
- Có đấy. Đa số chúng tôi quan tâm tới Darren, nhưng chỉ có ông đủ tỉnh táo giữ cho nó được an toàn khi cần thiết. Hầu hết chúng tôi đã đứng nhìn nó chết. Dù.. không đồng ý với những cách thức của ông - vì có một ranh giới mỏng manh giữa tài ngoại giao với tính hèn nhát - nhưng đôi khi những cách thức đó lại thật sự có hiệu quả hơn cách thức của chúng tôi.
Khi bà ta đi khỏi, Kurda thoáng cười:
- Em biết không, Darren. Cách biểu lộ tình cảm chân thành nhất của bà ấy đối với ta đó.
Vừa cho tôi uống nước, Kurda vừa kể lại những chuyện đã xảy ra từ khi tôi phải nằm một chỗ. Một ủy ban đã được thành lập để bàn về những việc của ma-cà-chớp, và những gì phải làm nếu có một Chúa tể ma-cà-chớp thật sự. Kurda bảo:
- Lần đầu tiên họ bàn bạc nghiêm túc về việc lập lại hòa bình với ma-cà-chớp.
- Chắc là ông rất vui.
Kurda thở dài:
- Phải chi vụ này xảy ra từ mấy năm trước, hẳn ta đã phải mừng rú lên. Nhưng thời điểm đó đã qua rồi. Theo ta, phải cần tới nhiều thứ hơn, chứ không chỉ là một ủy ban, mới có thể liên kết các bộ tộc và chống lại mối đe dọa của Chúa tể ma-cà-chớp.
- Cháu tưởng ông không tin có Chúa Tể ma-cà-chớp.
- Một cách chính thức thì… ta không tin. Nhưng giữa em và ta…
Ông hạ giọng:
- Cứ nghĩ tới nhân vật đó là ta sợ phát điên lên.
- Ông nghĩ nhân vật đó có thật à?
- Nếu lão Tí-nị nói có… là có. Dù tin hay không, quyền lực của lão Tí-nị là chuyện không thể nghi ngờ. trừ khi chúng ta phải hành động cấp kì để tránh khả năng một chúa tể ma-cà-chớp xuất hiện. Ta tin chắc điều đó sẽ xảy ra. Ngăn chặn trước khi nhân vật đó bắt đầu ra tay, sẽ là một sự hi sinh xương máu khủng khϊếp, nhưng nếu đó là cái giá để tránh được một cuộc chiến tranh, thì vẫn phải làm.
Thật bất ngờ khi nghe Kurda thú nhận một điều như thế. Nếu ông ta - một bằng hữu của ma-cà-chớp- mà còn lo lắng, thì các ma-cà-rồng khác hẳn phải khϊếp đảm hơn. Tôi không quan tâm lắm đến những chuyện về Chúa tể ma-cà-chớp, nhưng từ nay, chắc tôi sẽ phải chăm chú nghe ngóng hơn.
Đêm hôm sau, đêm cuối cùng trước khi bắt đầu cuộc thử thách thứ tư của tôi, ông Crepsley ghé thăm, sau khi gặp gỡ ông Vanez. Harkat đang ngồi bên võng. Anh chàng Tí hon này quanh quẩn bên tôi nhiều hơn những người khác.
Ông Crepsley nói:
-Ta vừa bàn chuyện với Vanez, và cả hai chúng ta đều đồng ý, để cháu nghỉ ngơi cho đến khi thử thách, hơn là luyện tập. Trong Tử Chiến Lợn Lòi không đòi hỏi những khả năng đặc biệt. Cháu sẽ chỉ phải đương đầu và gϊếŧ hai con lợn rừng đã bị nhiễm máu ma-cà-rồng.
Tôi cố tươi tỉnh cười nói:
- Nếu cháu đã có thể gϊếŧ được một con gấu, thì cũng có thể hạ gục một cặp lợn lòi.
- Đúng là cháu có thể. Thậm chí nếu cháu không bị thương, ta dám cá là, cháu có thể làm chuyện đó với chỉ một tay.
Tôi cười và bật ho. Tôi ho nhiều từ sau vụ Phòng Lửa. Đó là phản ứng tự nhiên đối với tất cả số khói tôi hít vào người. Nhưng phổi tôi không bị chấn thương nghiêm trọng, nên có thể chỉ trong vài ngày nữa tôi sẽ hết ho. Nhấp từng ngụm nước ông Crepsley mới đưa, tôi cảm thấy dễ chịu hơn, và đã có thể thưởng thức bữa ăn đầu tiên từ sau đêm khốn khổ trong Phòng Lửa. Vẫn còn yếu, nhưng nhờ có mang máu ma-cà-rồng, nên tôi hồi phục rất nhanh.
Ông Crepsley hỏi:
- Cháu cảm thấy sẵn sàng cho cuộc thử thách chưa?
Tôi thở dài:
- Ước gì được nghỉ thêm hai mươi bốn tiếng nữa. Nhưng cháu nghĩ là không sao đâu. Sau bữa ăn sáng, đi bộ gần mười lăm phút, cháu vẫn khỏe. Chân vững vàng là được rồi.
Ông đổi đề tài:
- Ta vừa nói chuyện với Seba Nile. Ông ấy bảo là đang suy nghĩ về chuyện về hưu ngay sau khi Hội Đồng kết thúc. Ông ấy cảm thấy làm sĩ quan quân nhu và phục vụ trong Núi Ma-cà-rồng như vậy là đủ rồi. Seba muốn được chu du thế giới lần cuối, trước khi chết.
- Ông ấy có thể đi cùng chúng ta đến Gánh Xiếc Quái Dị.
- Thật ra…
Chăm chăm thăm dò phản ứng của tôi, ông Crepsley nói tiếp:
Thật ra… có thể chúng ta sẽ không trở lại Gánh Xiếc Quái Dị nữa.
- Ồ!
- Seba đề nghị ta thay thế ông ấy. Ta đang suy nghĩ về việc này.
- Cháu nghĩ chẳng ai thích làm sĩ quan quân nhu đâu.
- Cũng chẳng quý hóa gì, nhưng sĩ quan quân nhu rất được nể trọng. Điều hành Núi Ma-cà-rồng là một nhiệm vụ lớn. Đồng thời đó cũng là một phần thưởng xứng đáng, dành cho những ai đã có mấy trăm năm có ảnh hưởng lên cuộc đời của những tướng quân ma-cà-rồng mới.
- Sao ông ấy không bàn giao việc đó cho phụ tá, mà lại là ông?
- Phụ tá của ông ấy đều còn quá trẻ. Họ mơ được là tướng quân, hoặc xông pha vào đời, tự tạo dấu ấn cho riêng mình. Tách ho ra khỏi niềm mơ ước là bất công, trong khi sẵn có ta để lấp vào khoảng trống đó.
- Ông muốn nhận nhiệm vụ này, đúng không?
- Phải. Mấy chục năm trước, ta không bao giờ mong muốn chuyện này. Nhưng từ khi từ bỏ chức vụ tướng quân, với ta cuộc đời thật vô vị, chẳng có mục đích gì. Tham dự lần họp Hội Đồng này, ta mới nhận ra ta đã thiếu bổn phận với thị tộc như thế nào. Dịp này sẽ là cách tốt nhất để ta làm lại tất cả.
- Nếu ông nhiệt tình đến thế, cứ tiến tới.
- Nhưng còn cháu? Là một phụ tá của ta, cháu sẽ phải ở lại đây cho đến khi đủ khôn lớn để có thể tự xông pha một mình. Cháu có phải thấy hứng thú khi phải giam mình trong núi này ba mươi năm nữa không?
- Bỏ qua vụ những phiên tòa thử thách, cháu cũng thích ở đây. Nhưng cháu nghĩ, sau mấy năm chắc là cháu sẽ chán…
Vuốt cái đầu trọc lóc, tôi suy nghĩ thật lâu, rồi nói:
- Lại còn phải tính đến chuyện Harkat nữa chứ. Làm sao Harkat trở về được, nếu chúng ta ở lại đây?
Harkat lên tiếng:
- Cậu ở… tôi ở lại… với cậu.
Tôi kinh ngạc kêu lên:
- Anh sẽ ở lại?
- Tôi đã… nhớ lại được… chút chút. Tôi nhớ … ông Tí-nị… bảo… chỉ có một cách… tôi có thể… tìm ra… tôi đã… là ai… trước khi chết… là phải ở sát… bên cậu.
- Hả? Làm sao tôi có thể giúp anh khám phá ra anh là ai được chứ?
- Không biết… nhưng tôi… gắn bó với… cậu… cho tới khi nào… cậu vẫn còn… có tôi.
- Không nghĩ đến chuyện phải giam mình trong núi sao?
Harkat méo miệng cười:
- Ở đâu… người Tí hon… cũng vui được.
Nằm xuống võng, tôi suy tính lời đề nghị của ông Crepsley. Nếu ở lại, tôi có thể học hỏi được rất nhiều về ma-cà-rồng, thậm chí có thể còn được huấn luyện để trở thành tướng quân. Ý nghĩ được làm tướng quân hấp dẫn tôi nhất. Tôi hình dung mình cầm quân, chỉ huy một nhóm ma-cà-rồng xông vào chiến trường với đám ma-cà-chớp, giống như một thuyền trưởng hải tặc, hay một sĩ quan quân đội.
Nhưng mặt khác, có lẽ chẳng bao giờ tôi còn gặp lại Evra Von, ông Cao và những người bạn của tôi trong Gánh Xiếc Quái Dị nữa. Không còn đâu những cuộc du hành quanh thế giới để trình diễn trước đám đông khán giả, không còn tiện nghi xa xỉ như đi xem phim, ăn món ăn Tàu. Ôi! Tất cả những thứ đó đều phải chờ, ít nhất là ba mươi năm nữa.
Tôi bảo:
- Đây là một quyết đĩnh quan trọng. Cháu có thể suy nghĩ kĩ hơn, được chứ?
- Tất nhiên. Không có gì phải nóng vội. Sau kì Hội Đồng mới phải trả lời ông Seba mà. Khi nào cháu hoàn tất phiên tòa thử thách, chúng ta sẽ bàn sâu hơn vào chi tiết.
Tôi cười bối rối:
- Nếu… cháu hoàn tất được.
- Ta nói: khi nào mà.
Ông mỉm cười cho tôi yên lòng.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 14