- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 11
Phiên Tòa Của Tử Thần
Chương 11
Buổi bế mạc lễ hội được tổ chức hoành tráng, hoàn chỉnh từ đêm thứ ba. Lễ được cử hành trước khi mặt trời lặn mấy tiếng đồng hồ. Mặc dù chính thức kết thúc khi đêm xuống, nhưng một số ma-cà-rồng kéo dài buổi liên hoan vui vẻ cho tới sáng.Trong ngày bế mạc không có những cuộc đấu đá, thời gian còn lại chỉ dành cho kể chuyện và ca nhạc. Tôi học hỏi được rất nhiều về tổ tiên và lịch sử ma-cà-rồng - tên tuổi của những vị lãnh đạo vĩ đại, những trận đánh dữ dội với loài người và ma-cà-chớp. Nếu không phải luyện tập cho phiên tòa thử thách sắp tới, tôi có thể ngồi nghe suốt cả đêm.
Lần này, đề tài tôi rút được là Phòng Lửa. Tất cả ma-cà-rồng hiện diện đều cau mày, bất nhẫn khi nghe tòa xướng lên mấy tiếng đó.
Tôi hỏi ông Vanez::
- Căng lắm, phải không?
Ông thầy võ thành thật trả lời:
- Đúng. Căng nhất trong ba kì thử thách của cháu. Ta sẽ yêu cầu Arra giúp để chuẩn bị. Bà ta giúp, may ra cháu sẽ vượt qua được.
Ông lo lắng nhấn mạnh hai tiếng may mắn.
Gần suốt ngày và đêm, tôi học cách né tránh lửa. Phòng Lửa là một căn phòng lớn bằng kim loại. Mặt sàn đυ.c nhiều lỗ. Lửa sẽ được đốt bên ngoài và các ma-cà-rồng sẽ dùng bề thổi, bơm lửa vào phòng qua mặt sàn. Vì có rất nhiều ống dẫn từ lò lửa đến những lỗ trên sàn, nên không thể đoán nổi, lửa đến từ đâu và phun lên từ lỗ nào.
Ara, cánh tay phải bị gãy trong Lễ Hội vẫn còn băng bó, hướng dẫn tôi:
- Phải dùng tai nhiều hơn mắt. Vì em có thể nghe tiếng lửa đang tới, trước khi thấy nó.
Bên ngoài, một lò lửa đã được đốt lên và hai ma-cà-rồng bơm lửa vào phòng, để tôi tập làm quen với âm thanh của lửa khi di chuyển qua các ống. Đứng sau tôi, Arra xô vội tôi sang một bên, mỗi khi tôi không kịp né tránh. Bà ta hỏi:
- Em nghe tiếng lửa rít chứ?
- Có.
Khi em nghe một âm thanh ngắn rít lên… như thế này.
Bà kéo bật tôi ra sau, vừa lúc một cột lửa phụt lên ngay dưới chân tôi.
- Em không nghe tiếng đó sao?
- Nghe… loáng thoáng.
- Không được. Loáng thoáng là chết. Thời gian để nghe và phản ứng rất ít. Mỗi thoáng giây đều quý báu,. Phản ứng ngay chưa đủ, phải phản ứng trước khi sự cố xảy ra.
Mấy tiếng sau, theo đúng chỉ dẫn của bà Ara, tôi đã có thể lanh lẹ xông xáo khắp phòng, tránh né những ngọn lửa dễ dàng.
Khi tạm nghĩ, bà ta bảo:
- Tốt rồi. Nhưng lúc này chỉ có một lò., khi thử thách chính thức, sẽ có tới năm lò cùng nổi lửa. Những ngọn lửa sẽ nhiều hơn và cấp kì hơn. Phải tập luyện ráo riết hơn nữa trước khi sẵn sàng vào cuộc.
Sau khi tập luyện thêm, Arra đưa tôi ra ngoài, lại gần lò lửa, bà ta cầm một thanh củi đang cháy, hơ gần sát tay chân tôi.
- Thôi đi. Bà đang thiêu sống tôi đó.
- Đứng im. Em phải làm quen với hơi nóng. Da thịt có cứng cáp, mới chịu đựng được sự hành hạ của lửa. Không ai vượt qua phòng lửa mà còn nguyên vẹn, phải sẵn sàng chịu đựng. Em sẽ bị bỏng, bị cháy sém. Cơ hội sống còn là tùy thuộc vào phản ứng của em với những vết thương. Nếu để mình bận tâm tới những cảm giác đau đớn và hoảng sợ… em sẽ chết. Nếu không, may ra em sẽ sống.
Tôi biết bà ta sẽ không nói những lời như thế, nếu đó không là sự thật. Vì vậy tôi đứng im, ngihến chặt răng trong khi bà lướt đầu củi cháy trên da thịt tôi.
Những chỗ ngứa ngáy đã tan biến nhờ phương pháp màn nhện của cụ Seba, giờ lại tái phát, càng làm tôi khốn khổ hơn.
Lúc nghỉ, tôi quan sát những nơi bị hơ lửa, da tôi ửng đỏ và nhức nhối mỗi khi chạm vào, như bị bỏng nắng.
Tôi hỏi:
- Bà chắc đây là một phương pháp tốt chứ.
- Em phải quen dần với cảm giác bị lửa táp. Bây giờ cũng đau, sau này càng dễ chịu đựng hơn. Đừng ảo tưởng, phải nhớ đây là thử thách cam go nhất. Em sẽ phải chịu đựng khủng khϊếp trước khi kết thúc.
- Bà chẳng gây cho cháu chút tin tưởng nào hết.
Ta không đén đây để làm tăng sự tự tin của em. Ta đến đây để giúp em tự cứu mạng mình.
Sau một hồi bàn luận giữa Arra và ông Vanez, họ đi đến quyết định, tôi không được ngủ mấy tiếng trước khi vào cuộc như hai lần trước. Ông Vanez bảo:
- Cháu đã nghỉ ngơi ba ngày đêm rồi. Lúc này, luyện tập quan trọng hơn là ngủ.
Vậy là chỉ được nghỉ tí xíu, tôi trở lại vào phòng lửa, để học cách giới hạn né tránh. Càng hạn chế di chuyển cáng tốt. Bằng cách đó người ta sẽ chăm chú tập trung đoán trước lửa sẽ phun ra từ đâu. Có nghĩa là sẽ bị cháy xém và bỏng nhẹ hơn, nhưng cũng dễ dẫn đến, chỉ sai lầm một bước là bị cháy bùng như ngọn đuốc.
Còn một tiếng rưỡi nữa là tòa thử thách bắt đầu, tôi mới được nghỉ. Chạy vội vào phòng để thở và thay quần áo. Rồi chỉ mặc một quần đùi bằng da, tôi trở lại Phòng Lửa. Rất đông ma-cà-rồng đã tụ tập để chúc lành cho tôi.
Arow - ông hoàng đầu hói với những hình xăm - đã từ cung ông hoàng, đến giám sát phiên tòa thử thách.
Vừa làm dấu ấn tử thần, ông vừa nói:
- Xin lỗi vì tất cả chúng ta đều đã vắng mặt trong lần trước.
Tôi lên tiếng:
- Thưa không sao. Cháu không để tâm đâu.
- Mi là một đấu thủ rộng lượng. Nào, mi biết quy luật rồi chứ?
- Cháu phải ở trong đó mười lăm phút, và cố đừng để bị quay chín.
Ông hoàng tủm tỉm cười:
- Diễn tả chính xác lắm. Sẵn sàng chưa?
- Dạ… sắp sẵn sàng…
Hai đầu gối lộp cộp va nhau, tôi nhìn ông Crepsley, nói:
- Nếu cháu không vượt qua được, cháu muốn ông…
-Ông Crepsley giận dữ ngắt lời:
- Đừng nói kiểu đó. Suy nghĩ cho chín chắn.
- Cháu đang suy nghĩ chính chắn. Nhưng cháu biết chuyện này khó khăn như thế nào. Cháu đã suy nghĩ kĩ, và chỉ muốn nói một điều: nếu cháu chết, cháu muốn được đưa xác về chôn tại quê nhà. Như thế, cháu sẽ được gần ba má và em Annie.
Mắt sư phụ tôi chớp lia lịa (ông đang cố ngăn nước mắt?), rồi tằng hắng, nói:
- Ta sẽ làm theo yêu cầu của con.
Ông đưa tay ra. Tôi gạt đi. Thay vì bắt tay, tôi ôm lấy ông, ghé tai thì thầm:
- Con rất hãnh diện được làm đệ tử của thầy.
Không để ông kịp nói thêm lời nào, tôi đẩy ông ra, bước vào Phòng Lửa.
Tiếng của lanh canh đóng lại sau tôi, cắt đứt âm thanh lửa phì phì ngùn ngụt bên ngoài. Tôi bước tới giữa phòng, mồ hôi toát đầm đài từ đầu tới chân, vì hơi nóng và vì.. sợ. Muốn bôi nước bọt lên bàn chân cho dịu bớt, vì mặt sàn nóng hôi hổi, nhưng tôi nhớ lại lời căn dặn của bà Ara: phải dành nước bọt cho đến khi nào nóng đến không thể chịu nổi nữa.
Có tiếng ùng ục trong mấy cái ống dưới sàn. Toàn thân tôi căng thẳng, nhưng đó chỉ là tiếng rung của một cái ống.Tôi nhắm mắt, thư giãn và cố nuốt từng ngụm không khí còn sạch, có thể hít vào được. đay là một khó khăn nữa của tôi, vì dù có những cái lỗ trên trần và vách tường, nhưng dưỡng khí rất ít, tôi phải lợi dụng không khí vào cùng ngọn lửa, nếu không sẽ bị chết ngạt.
Đang nghĩ ngợi về vấn đè khí thở, tôi nghe một tiếng rít dữ dội dưới sàn. Mở choàng mắt, tôi thấy lửa phụt lên cách chiều mét, bên phía trái.
Tòa thử thách đã bắt đầu.
Không chú ý tới ngọn lửa, vì cách tôi khá xa, tôi lắng nghe tiếng lửa bùng lên kế tiếp. Lần này, phát ra từ một góc phòng. Tôi đã có một khởi đầu may mắn. Vì theo lời bà Arra, nhiều khi bạn bị ngọn lửa quất trúng ngay từ lúc bắt đầu, và không để bạn còn đủ sức vượt qua trọn vẹn thời gian thử thách.
Gần bên phải tôi, lửa tỏa lên như pháo hoa. Tôi vội vàng nhảy tránh sang một bên. Ngọn lửa tuy gần nhưng không đủ chạm tới tôi. Đáng lẽ tôi nên đứng tại chỗ, thận trọng né, vì hành động hấp tấp vừa rồi có thể đẩy tôi vào nguy hiểm. Lúc này, khắp phòng, lửa bùng lên rất nhanh. Hơi nóng hừng hực đến không thở nổi nữa. Cái lỗ cách chân phải tôi vài phân rít lên. Tôi không nhúc nhích khi lửa phun lên, châm chọc vào chân. Tôi có thể chịu đựng được những tia nhỏ như thế này. Một ngọn lửa mạnh hơn, bùng lên từ một lỗ lớn hơn, ngay sau tôi. Tôi rón rén tiếng bước, né tránh. Cảm thấy ngọn lử liếʍ tới lưng, nhưng không hề hấn gì.
Căng nhất là khi hai ba ống lửa gần nhau cùng phun một lúc. Khi bị kẹt giữa hàng loạt cột lửa hừng hực, tôi chỉ còn cách hít hơi nóng đầy bụng, lần từng bước qua bức tường lửa mỏng.
Mấy phút sau chân tôi bỏng rát. Bàn chân là phần phải chịu đựng khốn khổ nhất. Tôi phun nước bọt lên tay và bàn chân. Nước bọt tạm thời làm dịu bớt rát bỏng. Tôi có thể đứng ngược đầu trên hai tay, nhưng như vậy, đầu tóc tôi sẽ bị làm mồi cho lửa.
Nhiều ma-cà-rồng, chuẩn bị cho các toà thử thách, đã cạo đầu trọc lóc từ mấy tháng trước. Như vậy, khi bốc thăm phải phòng lửa, họ sẽ có cơ hội hơn, vì tóc dễ cháy hơn là da thịt. Nhưng bạn không được phép cạo đầu, nhất là trong thời gian thử thách. Hơn nữa, mọi chuyễn xảy ra với tôi quá nhanh, không ai nghĩ đến khả năng tôi phải đương đầu với lửa.
Không còn cách nào đuổi kịp thời gian được nữa, vì tôi phải vô cùng tập trung xuống mặt sàn và ngọn lửa. Chỉ một sơ sẩy nhỏ là dẫn đến chết người. Mà người đó lại là… tôi!
Nhiều lỗ trước mặt tôi đồng loạt phun lửa. Vừa định giật lùi, tôi nghe những ống lửa phía sau hung dữ rít lên. Lại hít đầy hơi nòng vào bụng, tôi lách sang trái, tránh khỏi màn lửa dày đặc nhất.
Khoảnh khắc hiểm nghèo đã qua, nhưng tôi bị kẹt trong một góc phòng. Ông Vanez đã cảnh báo tôi trường hợp này. Ông bảo:
- Cố bám trụ lại giữa phòng, tránh xa những góc kẹt ra. Nếu phát hiện ra, đã tới một góc phòng, vọt ra ngay khi có thể. Nhiểu kẻ đã mất mạng vì kẹt trong góc, không thể vượt qua những bức tường lửa bủa vây.
Nhìn lại đoạn đường vừa vượt qua, nhưng từ những miệng ống, lửa vẫn đang phun lên dữ dội, chặn đường quay lại. Tôi bắt buộc phải lần mò về một góc xa hơn, hy vọng tìm được lối ra, nhưng hoàn toàn… không có!
Tiếng ùng ục trong những cái ống làm tôi dừng lại. Đằng sau, lửa bùng lên. Lưng tôi bỏng rát. Tôi đứng im chịu đựng cực hình, vì.. đã hết đường nhúc nhích. Trong góc này, không khí quáng đặc. Tôi quơ hai tay, mong tạo ra chút gió, để hít chút không khí sạch.
Nhưng… chẳng ăn thua gì!
Lúc này những cột lửa trước mặt đã tạo thành bức tường lửa thật sự, ít nhất cũng dày đến hai ba mét. Qua ánh lửa bập bùng, tôi không thể nhìn rõ căn phòng. Trong khi đứng chờ có một lối ra, tất cả miệng ống gần chân tôi đồng loạt rít lên. Từ đó, một quả cầu lửa khổng lồ phồng to như sắp nổ tung dưới chân tôi! Tôi chỉ có một thoáng giây để tính toán và hành động.
Đứng im: bị cháy.
Lùi lại:bị cháy.
Nhào sang hai bên: cũng bị cháy.
Tiến tới, xông qua bức tường lửa dày đặc? Có thể bị cháy, nhưng phía bên kia còn còn có khoảng khống và không khí… nếu vượt qua được. Đó là một lựa chọn tệ hại, nhưng không còn thời gian để ca cẩm nữa. Nhắm tịt mắt, mím chặt miệng, tôi vòng cánh tay che kín mặt, nhào vào bức tường lửa ngùn ngụt như lò thêu.
Lửa tràn ngập, cuồn cuộn quanh tôi như một đám mây châu chấu khổng lồ, với hai màu đỏ và vàng. Chưa bao giờ tôi tường tượng nổi một cơn ác mộng hãi hùng đến thế. Suýt mở miệng để thét lên, nhưng nếu mở miệng, tôi sẽ bị lửa phun qua họng, và thiêu tôi ròn tan từ trong ra ngoài.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Phiên Tòa Của Tử Thần
- Chương 11