Vừa khởi sự trở lại khu phòng ở, tôi chợt nhớ lại khu mai táng đã được Kurda kể trong thời gian đầu mới tới Núi ma-cà-rồng. Tôi yêu cầu được tới đó. Ông Seba và Kurda không phản đối. Gavner không mấy nhiệt tình nhưng cũng đồng ý. Khi rẽ qua đường hầm ông bảo:- Mấy nhà mồ làm tôi phát bệnh. Sầu thảm quá!
Tôi nhận xét:
- Đó là quan điểm cổ lỗ của ma-cà-rồng. Ông không ngủ trong quan tài sao?
- Quan tài lại khác. Ta cảm thấy mình kín đáo trong quan tài. Còn mồ mả, nhà xác, lò thiêu... ta không chịu nổi.
Phòng của Chuyến Đi Cuối Cùng là một hang rộng với mái vòm. Nấm phát quang dày đặc trên vách. Một dòng suối rộng, sủi bọt, cắt hang làm hai, ào ạt trôi qua một đường hầm dẫn xuống lòng đất. Đứng trên bờ chúng tôi phải gào lên mới nghe được tiếng nhau nói vì tiếng thét gầm của nước. Kurda cho tôi biết:
- Trước kia xác chết được đưa xuống đây, lột quần áo rồi thả xuống nước. Dòng suối cuốn họ trôi đi, xuyên qua núi rồi ra ngoài chốn hoang vu...
- Rồi... sao?
- Họ trôi dạt vào một bến bờ xa xôi nào đó. Xác họ sẽ làm mồi cho chim muông, thú dữ.
Thấy mặt tôi nhợt nhạt, ông chặc lưỡi nói tiếp:
- Một kiểu ra đi chẳng đẹp đẽ gì, phải không?
Ông Seba không đồng ý:
- Cách nào cũng tốt như nhau cả thôi. Khi chết đây là cách ta muốn ra đi. Thân xác là một phần thiết yếu trong chuỗi thực phẩm của thiên nhiên. Thật phí hoài khi đem thị hiến cho lò lửa.
- Vì sao không sử dụng thác này nữa?
Ông Seba nói:
- Vì xác bị kẹt. Xuống khỏi đường hầm một đoạn ngắn, xác chất đống lên nhau. Một toán ma-cà-rồng phải buộc mình vào dây, bơi xuống để gỡ xác, thả trôi theo dòng nước. Trên bờ, một toán khác kéo họ lại, cho đến khi luồng nước điên cuồng không cho phép họ bơi xa hơn nữa. Ta đã có lần làm việc đó. May mắn là ta chỉ đứng trên bờ để kéo, không phải mạo hiểm xuống nước. Những ma-cà-rồng xuống nước gỡ xác không bao giờ đủ can đảm để kể lại những gì đã thấy.
Nhìn dòng nước tối tăm bên dưới, tôi rùng mình với ý nghĩ lặn xuống dưới đó để gỡ những cái xác trương phình, mục rữa. Chợt nhớ lại một điều, tôi quay lại hỏi Kurda:
- Ông bảo chim chóc thú dữ ăn những xác đó? Nhưng máu ma-cà-rồng không độc sao?
Kurda bảo:
- Không có chút máu nào hết.
- Sao lại không?
Kurda ngập ngừng. Seba trả lời thay:
- Vì đã được các Giám Hộ Máu làm cạn kiệt rồi.
- Giám Hộ Máu là gì?
Kurda hỏi tôi:
- Em có nhớ mấy người trong lò thiêu và Phòng Tử Thần không?
Tôi lục lại trí nhớ về mấy người xanh xao, mắt trắng đến lạ lùng, quần áo tơi tả, ngồi lặng lẽ trong căn phòng ảm đạm. Kurda tỏ ra miễn cưỡng khi nói đến họ, và hứa sẽ kể cho tôi biết họ là ai. Nhưng sau đó những chuyện dồn dập xảy ra, tôi đã quên nhắc ông. Tôi bảo:
- Nhớ rồi! Nhưng họ là ai? Làm gì?
- Họ là Giám Hộ Máu. Họ đã đến đây từ hơn một ngàn năm trước, chẳng biết từ đâu. Khoảng chừng mười năm, một nhóm nhỏ lại ra đi, đôi khi họ trở lại với những thành viên mới. Họ sống trong một khu cách biệt và ít khi hòa đồng với chúng ta. Ngôn ngữ, phong tục, đức tin của họ cũng khác chúng ta.
- Họ...là người?
Ông Gavner càu nhàu:
- Chúng là yêu tinh.
Seba tặc lưỡi khó chịu:
- Nói thế là bất công. Họ là những người phục vụ trung thành, xứng đáng để chúng ta tỏ lòng biết ơn. Phụ trách các buổi lễ hỏa táng và lo chu đáo cho người chết, ngoài ra họ còn cung cấp máu cho chúng ta. Hầu hết nguồn máu dự trữ trong kho đều từ họ. Nếu không làm sao đủ cung cấp máu cho tất cả ma-cà-rồng trong dịp họp hội đồng. Chúng ta lệ thuộc vào các giám hộ. Dù không cho chúng ta hút máu trực tiếp nhưng họ đã tự rút máu mình, chứa vào các bình để trao cho chúng ta.
Tôi thật sự hoang mang, hỏi:
- Vì sao? Sung sướиɠ gì khi sống trong lòng núi và đem cho máu của mình đi? Bù lại họ được gì?
Kurda lúng túng ho, rồi hỏi:
- Em có biết một vi khuẩn hoại thực là gì không? Chúng là sinh vật - hay là cơ thể nhỏ - chuyên ăn chất thải, hoặc xác chết của những sinh vật khác. Các giám hộ đó là một loại vi khuẩn hoại thực. Họ ăn nội tạng - kể cả tim và óc - của ma-cà-rồng chết.
Nhìn trừng trừng Kurda, tôi tự hỏi ông ta có đùa không. Nhưng vẻ mặt ông rất nghiêm túc. Ruột gan nhộn nhạo, tôi gào lên hỏi:
- Sao để họ làm thế chứ?
Kurda thẳng thừng:
- Vì chúng cần họ. Máu của họ là sự cần thiết. Ngoài ra họ không làm gì có hại cho ta
- Ông không nghĩ ăn xác chết là có hại, là đáng trách sao?
Ông Gavner cười giòn tan:
- Chúng ta chưa nhận được lời trách móc nào từ người chết cả.
Nhưng câu nói khôi hài của ông tỏ ra gượng gạo, tôi cảm thấy ông cũng bứt rứt như tôi.
Ông Seba giải thích:
- Họ săn sóc xác rất thận trọng. Trước hết, rút cạn kiệt máu và lưu giữ trong những thùng chứa đặc biệt - do đó họ mới có tên là giám hộ máu - rồi khéo léo cắt mổ phần thân để lấy ra nội tạng cần thiết. Họ cũng rút óc bằng cách luồn một cái móc nhỏ ngược qua mũi xác chết, kéo từng miếng óc nhỏ ra.
Ông Gavner kêu lên:
- Cái gì? Tôi chưa hề nghe vụ này bao giờ!
- Đa số ma-cà-rồng không biết đâu. Nhưng ta đã quan sát tỉ mỉ hàng mấy thế kỷ rồi. Với họ, sọ ma-cà-rồng rất quý, nên không bao giờ bị họ chẻ ra. Để được an toàn, họ nấu kỹ óc và nội tạng trước khi ăn, vì máu của chúng ta rất nguy hiểm với họ, cũng như với những sinh vật khác.
Ghê tởm nhưng vẫn khoái nghe tiếp, tôi hỏi:
- Họ chỉ sống bằng mấy thứ đó thôi sao?
- Không! Họ sẽ không sống rất lâu nếu chỉ ăn có thế. Họ ăn thức ăn bình thường, nội tạng của chúng ta được bảo quản và phục vụ trong những dịp đặc biệt như đám cưới, đám tang...
Tôi la lên:
- Tởm quá! Sao họ có thể làm như vậy được?
- Ta không biết có sự hấp dẫn nào không, nhưng một phần trong vụ đó, có lẽ là làm cho họ sống lâu hơn. Tuổi thọ trung bình của giám hộ là khoảng trên một trăm sáu mươi. Tất nhiên nếu thành ma-cà-rồng họ sẽ còn sống lâu hơn nữa. Nhưng tiếp nhận máu ma-cà-rồng là điều cấm kỵ của họ.
- Sao các ông cứ để họ làm điều đó? Sao không đuổi họ đi?
Seba không đồng ý:
- Họ không phải là quái vật. Họ chỉ có thói quen ăn uống đặc biệt... rất giống chúng ta! Ngoài ra, chúng ta uống máu của họ. Một sự dàn xếp thật công bằng: nội tạng của chúng ta đổi lấy máu của họ.
- Công bằng là từ không chính xác. Theo cháu đó là chủ nghĩa ăn thịt người.
- Không đúng. Họ đâu có ăn thịt nhau. Không thể bảo họ là ăn thịt đồng loại được.
- Ông khéo ngụy biện quá!
- Gần như thế, nhưng có điều khác biệt. Ta không muốn là một giám hộ, cũng không hòa nhập với họ, nhưng phải nhìn nhận: họ chỉ là những sinh vật cố gắng sống bằng cách tốt nhất theo lối của họ. Darren, đừng quên rằng chúng ta cũng là những sinh vật ăn uống khác thường. Khinh miệt họ là sai lầm, giống như sai lầm của loài người thù ghét ma-cà-rồng vậy.
Ông Gavner gượng cười:
- Tôi đã bảo nơi này ảm đạm lắm mà.
- Kurda cũng mỉm cười bảo:
- Ông nói đúng. Đây là lãnh địa của người chết, không phải nơi dành cho người sống. Chúng ta nên quên đi, trở lại lễ hội thôi.
Ông Seba hỏi tôi:
- Darren, cháu xem đủ chưa?
Tôi rùng mình:
- Thấy đủ, nghe cũng đủ rồi
- Vậy thì ra khỏi đây thôi.
Ông Seba đi trước, Gavner và Kurda nhanh nhẹn bước theo. Tôi nán lại một chút, nhìn dòng suối, lắng nghe tiếng nước gầm rú, tràn vào và rút ra khỏi hang, mà ngẫm nghĩ về những giám hộ máu, tưởng tượng khi tôi chết, bị rút cạn kiệt máu, thân xác rỗng không trôi dưới lòng núi, va đập vào đá như một con búp bê rách nát.
Một viễn cảnh quá hãi hùng! Lắc mạnh đầu, tôi cố rũ bỏ hình ảnh đó ra khỏi tâm trí. Đâu ngờ rằng, chỉ trong một thời gian ngắn, tôi sẽ phải trở lại nơi khủng khϊếp này, không để khóc thương một người quá cố nào khác, mà để chiến đấu trong tuyệt vọng cho chính bản thân mình.