Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phiên Ngoại Trạm Xe Buýt Lãng Mạn: Phổ Thông Bằng Hữu

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Tĩnh đem chuyện muốn đi chơi đêm ngoài đảo nói cho người yêu biết, sắc mặt Kim Tắc Thái lập tức giống như lâm trận gặp đại địch.

‘’Để làm gì? Anh không cần trợn mắt to như vậy.’’ Sở Tĩnh tựa vào bên người Kim Tắc Thái, đẩy hắn một chút.

‘’Nhất định phải đi à?’’ Kim Tắc Thái không tình nguyện hỏi.

‘’Đi chơi một chút, qua cuối tuần thôi mà. Lại làm sao vậy?’’

‘’Ừ…….’’ Kim Tắc Thái khẽ nhíu mày, không nói được cũng không nói không được. Nghĩ nghĩ hắn liền hỏi: ‘’Minh Nghĩa cũng biết chuyện này đi?’’

‘’Hẳn vậy, An Nhiên chắc chắn sẽ nói với Chu đại ca mà.’’

‘’Ừ….’’

‘’Không cần cứ ừ ừ luôn miệng như vậy, không nói gì thì coi như anh đồng ý rồi đó.’’

‘’Cũng không biết lão Chu có đồng ý không???’’ Kim Tắc Thái trầm ngâm.

‘’Chu đại ca rất rộng lượng, sẽ không giống anh đâu.’’ Sở Tĩnh lập tức nói.

‘’Anh không tin với chuyện này mà cậu ta vẫn còn tỏ ra rộng lượng.’’ Kim Tắc Thái lắc đầu nói.

‘’Chẳng qua chỉ là đi chơi cuối tuần thôi mà, các anh lo lắng như vậy làm gì.’’ Sở Tĩnh hơi bất mãn nói.

‘’Này….sao……A…..’’ Kim Tắc Thái cười, chuyển đề tài, “Thật ra nếu Minh Nghĩa không đồng ý cũng sẽ không nói.’’

‘’Nói vậy là sao?’’

‘’Từ lúc anh quen cậu ấy thì cá tính cậu ấy đã vậy rồi, sẽ không xung đột cũng không cự tuyệt người khác ngay trước mặt.’’

‘’Vậy Chu đại ca sẽ nói thế nào?’’ Sở Tĩnh tò mò hỏi, “An Nhiên nói anh ấy nhất định sẽ đồng ý.’’

‘’Đại khái Minh Nghĩa sẽ đồng ý. Cậu ấy là người vô cùng am hiểu nghệ thuật nói chuyện nha. A, trung học đã vậy, người kia………’’

Nghe Tắc Thái nhắc tới thời trung hoc, sự quan tâm cùng lực chú ý của Sở Tĩnh trong nháy mắt bị dời đi: “Các anh không phải bạn học đại học sao?’’

‘’Đúng vậy. Nhưng bọn anh từ khi học trung học đã quen biết nhau rồi. Hình như lúc bắt đầu quen biết, anh còn chưa đến mười sáu tuổi kìa.’’

‘’Nha, còn chưa đến mười sáu sao?’’ Tưởng tượng đến bộ dáng thời trung học của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh liền nhịn không được muốn cười.

‘’Đúng vậy. Tuy rằng anh với Minh Nghĩa không học cùng nhau nhưng hai trường thật sự cách nhau rất gần. Anh nghe đại danh của cậu ấy mà cậu ấy cũng nghe được đại danh của anh, cứ tự nhiên mà kết bạn vậy thôi. Thời trung học Minh Nghĩa chính là một nhân vật hô mưa gọi gió, đầu óc thông minh, bộ dáng lại đẹp trai, phong độ lúc ấy mê đảo hàng vạn cô gái không chỉ vậy còn có cả nam sinh nha. Lúc ấy thật rất có nhiều nam sinh sùng bái cậu ấy.’’

‘’Cái gì?! Lúc đó còn có cả nam sinh sung bái anh ấy sao?!’’ Sở Tĩnh không khỏi ngạc nhiên hô to lên, ngồi bên cạnh Kim Tắc Thái chuyên chú nghe hắn giảng chuyện xưa.

‘’Minh Nghĩa có tài hoa, có mị lực có tố chất lãnh đạo, là người rất tài năng. Có thể nói loại người như cậu ấy dù có bị vứt vào sa mạc bão táp mưa sa gió dập cát vùi cũng có người muốn đào lên. Cậu ấy có thể dễ dàng hấp dẫn người bình thường. Mà nói thật thì tất cả bạn học khóa đó của anh đều là fan của cậu ấy.’’ Kim Tắc Thái cười nói sau đó đứng lên vào thư phòng, lấy ra một quyển album cho Sở Tĩnh xem.

‘’Nha, anh ấy đây sao? Bộ ảnh này chắc không mấy người được xem qua nha. Đều là ảnh cũ cả.’’

‘’Rất đẹp trai đúng không?!’’

Thiếu niên cao trung đẹp trai trong ảnh làm cho Sở Tĩnh kinh ngạc không thôi, khiến cậu chỉ biết tán thướng. Khi Sở Tĩnh biết Chu Minh Nghĩa thì anh đã là một người đàn ông thành thục ổn trọng, thật không ngờ khi mười sáu tuổi ấy anh lại là một thiếu niên xinh đẹp tiêu sái như vậy. Trong ảnh, Chu Minh Nghĩa dáng người cao dong dỏng, mặc đồng phục nam sinh nhìn vô cùng vừa vặn, thích hợp.

‘’Khuôn mặt Chu đại ca không thay đổi nhiều lắm nhỉ.’’ Sở Tĩnh nhìn ảnh chụp nói.

‘’Khí chất thì hoàn toàn không giống trước. Bây giờ Lão Chu đã thành thục hơn rồi. A, thật sự là, đã qua nhiều năm như vậy mà Lão Chu vẫn thật đẹp trai ha.’’

Nghe Kim Tắc Thái hình dung như vậy về lão hữu, Sở Tĩnh nhịn không được cười thanh tiếng: “Anh gọi anh ấy là anh đẹp trai!?’’

‘’Xuỵt……’’ Kim Tắc Thái cười, dùng ngón tay chặn lên môi Sở Tĩnh, ý bảo cậu không được ở trước mặt Chu Minh Nghĩa nói như vậy.

Sở Tĩnh cười đến không dừng được, lật xem một quyển album ảnh khác.

‘’Đây là anh sao?!’’

“Đúng vậy.”

Sở Tĩnh nhìn ảnh chụp lại nhìn nhìn người bên cạnh, “Anh cũng không thay đổi gì nhiều lắm nhỉ!.’’

‘’Đến đây, anh kể cho em nghe mấy chuyện khôi hài ngày xưa. Lúc vào trung học với đại học bọn anh cũng đã gây ra không ít tai họa nha. Bây giờ mỗi lần về trường cũ đều bị mấy bác giáo vụ túm lại nhắc chuyện cũ đến đau cả đầu a. Nhưng mà bọn anh gây họa là thế mà chưa lần nào bị bắt cả, đúng chuẩn là một đám nhóc hay gây rối đấy.’’

‘’Hả? Thật vậy sao?!’’

Sở Tĩnh quên ngay ý định ban đầu, chuyên tâm nghe Kim Tắc Thái kể chuyện thú vị hồi còn đi học

Sáng sớm hôm sau, Kim Tắc Thái liền gọi điện cho Chu Minh Nghĩa.

‘’Cậu đồng ý rồi?’’

Nghe câu hỏi không đầu không đuôi, vỏn vẹn bốn từ, Chu Minh Nghĩa hoàn toàn không ngạc nhiên, ‘’Ừ’’ một tiếng.

“Cái gì!”

‘’Thế tối qua cậu có thể không đồng ý hay sao?’’ Chu Minh Nghĩa hỏi ngược lại. Bọn họ đều biết hẳn đêm qua đối phương đã bị người yêu du thuyết.

‘’Đêm qua tôi kể cho Tiểu Tĩnh nghe chuyện thú vị hồi trung học của Chu đại ca đẹp trai a.’’

Lời vừa dứt, thanh âm Chu Minh Nghĩa ở đầu dây bên kia đột ngột dừng lại, qua một lúc lâu sau Kim Tắc Thái mới nghe được anh trầm giọng nói, ‘’Nha…..này, Lão Kim, đừng có quá phận.’’

Kim Tắc Thái hi hi cười, cao giọng đáp: “Này, Lão Chu, ai bảo chúng ta là bạn nào.’’

Chu Minh Nghĩa tiếp tục dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Vậy tối hôm nay cậu định nói cái gì?’’

‘’Vậy……..tối nay sẽ nói chút chuyện về thời đại học vui vẻ của Chu đại ca.’’

Câu này của Kim Tắc Thái thật ra là nói đùa nhưng ngay sau đó hắn liền thản nhiên nói: “Tôi không nghĩ muốn cho Tiểu Tĩnh đi. Tôi a, đối với cái người cao lớn, anh tuấn lại hay ngại ngùng u buồn hướng nội……kĩ sư phần mềm kia – không có cảm giác gì a.’’

‘’Đúng vậy, cậu lại không biết anh ta nên đương nhiên không có cảm giác.’’ Chu Minh Nghĩa vạch mặt.

Thấy Chu Minh Nghĩa không đổi giọng, Kim Tắc Thái nhịn không được hỏi thẳng: ‘’Vậy cậu tính sao?’’

Kim đại luật sư hy vọng có thể thống nhất mặt trận.

Chu Minh Nghĩa khụ một tiếng, không nói. Đầu dây bên kia không thấy có tiếng đáp trả, Kim Tắc Thái đợi hồi lâu lại hỏi: “Cậu nói chuyện đi a.’’

“Khụ.”

Lại nghe tiếng ho khan, Kim Tắc Thái không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?’’

‘’Cổ họng có chút không thoải mái.’’ Chu Minh Nghĩa điều chỉnh lại thanh âm, bình tĩnh lạnh nhạt nói.

Nghe một câu như vậy, ánh mắt Kim Tắc Thái chợt lóe lên, nở nụ cười, nói một câu: ‘’Tiếp tục làm việc’’ liền cúp máy.

————————————

Lâm XX [hưng phấn giữ chặt Chu Minh Nghĩa]: Oa, mau nhìn bạn thân của ngươi đi a…….

Chu Minh Nghĩa [bình tĩnh nhìn trời]: Oa, bạn của ta làm sao lại không có thắt lưng như vậy a……

Kim Tắc Thái: =.= =.=
« Chương TrướcChương Tiếp »