Chương 3

Lại thêm một ngày thứ năm nữa, Duẫn An Nhiên âm thầm chờ đợi Chu Minh Nghĩa trở về. Trước đây, khi Chu Minh Nghĩa đi công tác thường chọn buổi tối thứ năm để về. Thứ nhất là vì gần cuối tuần, Chu Minh Nghĩa có thể nghỉ ngơi rồi đầu tuần đi làm, vả lại cuối tuần Duẫn An Nhiên cũng có thể điều chỉnh thời gian làm việc. Không gặp nhau một thời gian bọn họ có thể vui vẻ cùng nhau một phen.

Kết quả, chờ đến hết buổi tối cho đến sáng ngày hôm sau Duẫn An Nhiên cũng không thể chờ được Chu Minh Nghĩa trở về.

Xem ra là phải đợi thêm một tuần nữa rồi, một tuần lại tiếp một tuần không biết anh ấy có về không nữa. Duẫn An Nhiên oán niệm nghĩ. Biết được Chu Minh Nghĩa phải làm việc quan trọng mà Duẫn An Nhiên cũng chưa từng làm ảnh hưởng tới anh nhưng nếu người yêu nói oán oán giận giận tin rằng Chu Minh Nghĩa cũng sẽ không thể không để ý.

Nửa đêm ngày thứ sáu, Duẫn An Nhiên mới hoàn thành xong bản báo cáo nộp lên cho ban biên tập. Cuối tuần, mặc dù vẫn còn công việc nhưng không cần cậu đi thế nên Duẫn An Nhiên quyết định ở nhà cả ngày thuận tiện làm việc nhà luôn.

Về nhà mở máy tính nhưng không nhìn thấy Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên thấy có chút thất vọng. Có lẽ phải ra ngoài họp nên lâu rồi không thấy khuôn mặt Chu Minh Nghĩa xuất hiện trên màn hình máy tính kia nữa.

‘’Lâu như vậy a…….’’ Duẫn An Nhiên lẩm bẩm, không khỏi thầm nghĩ lần này Chu Minh Nghĩa đi công tác quả thực rất vất vả, chờ anh trở về nhất định phải để anh nghỉ ngơi thật tốt mới được.

‘’Ngày mai phải đi mua chút điểm tâm anh ấy thích ăn nhất mới được…….’’ Duẫn An Nhiên lẩm nhẩm nhớ kỹ liền vào bếp kiểm tra tủ lạnh, “Vẫn nên nấu chút canh lấy lòng anh ấy khi trở về thôi…….’’

Tự nhủ rồi đảo quanh căn bếp một vòng Duẫn An Nhiên lại đi đến thư phòng, đem đống báo chí, tạp chí tài chính kinh tế mà Chu Minh Nghĩa chưa kịp xem xếp thành một chồng, sửa sang sắp xếp lại, đặt gọn gẽ vào một bên bàn làm việc của anh để lúc anh về có thể xem. Làm xong mọi việc, ngược lại nghĩ đến chuyện phải lâu lâu nữa Chu Minh Nghĩa mới có thể trở về từ Pari, trong lòng Duẫn An Nhiên không tránh khỏi có chút hờn giận nên cậu cứ như vậy ngồi lỳ ở thư phòng phát ngốc một hồi.

Đến tối, Duẫn An Nhiên cũng không thấy cửa sổ màn hình bên kia máy tính của Chu Minh Nghĩa mở, không khỏi thầm nghĩ anh lại ra ngoài xã giao rồi.

Không còn tinh thần ngồi xem phim trên PSP nữa, Duẫn An Nhiên liền lên giường kéo chăn nằm ngủ.

Biết chuyến bay của Chu Minh Nghĩa sẽ hạ cánh lúc nửa đêm, thư kí đã sắp xếp sẵn một chiếc xe công ty đến đón anh.

Đêm khuya, một chiếc ô tô nhẹ nhàng lăn bánh trên đường Tĩnh Lộ..

‘’Chu tiên sinh, ngày mai ngài có tham dự cuộc họp lâm thời không?’’ Trên xe, thư kí hỏi. Hắn biết Chu Minh Nghĩa đã sắp xếp công việc bên Pari hết sức chu đáo rồi mới trở về Hương Đảo, hắn theo lệ hỏi một câu để nếu như Chu Minh Nghĩa muốn tham gia buổi hội nghị lâm thời ngày mai hắn còn có thể thông báo cho cấp quản lý cao hơn.

‘’Không cần. Các cậu cứ làm theo kế hoạch đã chuẩn bị trước là được rồi.’’

‘’Vâng.’’

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, đứng ở huyền quan quen thuộc, Chu Minh Nghĩa thư thái nở nụ cười.

Trong phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng nho nhỏ len theo cánh cửa phòng ngủ khép hờ hắt ra ngoài.

An Nhiên còn chưa ngủ sao? Mang theo nghi vấn, Chu Minh Nghĩa nhẹ chân nhẹ tay bước đến trước phòng ngủ, vừa đẩy cửa đã thấy Duẫn An Nhiên đưa lưng về phía cửa, ôm đầu gối ngủ say, đèn bàn phía đầu giường còn chưa tắt, trên bàn trà trước giường, máy tính vẫn đang mở.

Chu Minh Nghĩa đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Duẫn An Nhiên vẫn chưa tỉnh. Nhìn khuôn mặt say ngủ của An Nhiên dưới ánh đèn, khuôn mặt Chu Minh Nghĩa đã nhìn nhiều năm rồi, đã vô cùng quen thuộc rồi lại thấy dù nhìn thế nào cũng không đủ, hy vọng mỗi ngày, lúc nào cũng có thể được nhìn khuôn mặt ấy.

Chu Minh Nghĩa ôm lấy mặt Duẫn An Nhiên, để mặt cậu đối diện với anh. Dung nhan thanh tú trước mặt, lông mi dài đậm vì ánh đèn mà thả bóng trên khuôn mặt. Ánh mắt rơi đến trên môi An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nhịn không được mà nhẹ nhàng chạm vào, xoa rồi lại niết.

“Ah……”

Duẫn An Nhiên phát ra một tiếng than nhẹ, mở mắt, nhìn đến người ngồi bên cạnh, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cậu còn tưởng mình nằm mơ, chớp chớp mắt vài cái không biết nói gì. Ánh mắt mông lung mở lớn lấp lánh hơi nước khiến cho trái tim người đối diện không khỏi rung động.

Chu Minh Nghĩa trực tiếp cúi xuống hôn lên môi Duẫn An Nhiên. Hôn môi sâu, nụ hôn cứ quấn lấy, cảm giác đầu lưỡi quấn quanh khiến cho Duẫn An Nhiên dần dần thanh tỉnh

Nha, anh ấy đã về rồi sao?

Thật vất vả mới chấm dứt nụ hôn sâu này, Duẫn An Nhiên nhìn người trước mắt, từ trên giường ngồi dậy, còn chưa kịp nói ra lời muốn nói đã bị người nọ ôm lấy hôn môi.

Thật sâu, những nụ hôn dày đặc, đây dường như là điều phải làm, là khúc dạo đầu cho bản nhạc tình yêu, đầu óc Duẫn An Nhiên dần dần trở nên mông lung, cánh tay không tự chủ mà vươn ra ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa, đáp lại anh.

Thật vất vả mới buông ra, nhìn thấy du͙© vọиɠ rõ ràng trong mắt Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên vừa như hùa theo lại vừa như có ý do dự.

‘’Anh không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Đi tắm rửa trước đi. Có đói bụng không? Có muốn em nấu chút gì cho anh ăn không?’’

‘’Em cho anh ăn là tốt rồi.’’

Lời nói thì thầm vang lên bên tai, rõ ràng là tiếng nói rất nhẹ lại làm cho tâm tính thiện lương rung lên một hồi, Duẫn An Nhiên lập tức cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng muốn trốn.

Nhìn Duẫn An Nhiên đang xoay người yếu ớt trong lòng, Chu Minh Nghĩa từ phía sau ôm ngang lưng cậu, một bàn tay ôm lấy thắt lưng rồi dời dần về trước ngực bắt lấy, vuốt ve còn tay kia thì trực tiếp hướng phía hai chân vươn tới, cách lớp quần áo bao lấy nơi đã bắt đầu có phản ứng.

“Nha….a…’’ Duẫn An Nhiên nhỏ giọng kêu, giống như bị dòng điện xẹt qua, thân thể từng đợt run lên, cậu giống như con mèo nhỏ ở trong lòng Chu Minh Nghĩa giãy dụa, ngược lại càng giãy dụa càng làm cho thân thể hưng phấn.

Lúc này Duẫn An Nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đang mặc quần đùi.

Bàn tay to lớn ở bộ phận mẫn cảm nhu lộng, âu yếm giữa hai chân quả thật rất ôn nhu, nơi bị niết có chút đau nhưng sự thô bạo này cũng không làm Duẫn An Nhiên cảm thấy chán ghét.

Không biết từ lúc nào mà số quần áo trên người đã bị cởi đi mất một nửa, thân thể thoáng chốc đã trần trụi, hai chân bị mở ra, nơi bí mật hoàn toàn lộ ra trước mắt đối phướng. Ánh đèn hạ xuống, Duẫn An Nhiên cảm thấy ngượng ngùng, đưa tay che đi ánh mắt. Đã không còn chống cự, tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo đều trở thành những chuyện hiển nhiên. Thân thể từng tấc không ngừng được âu yếm, không bao lâu hứng thú đã mãnh liệt dâng trào.

Duẫn An Nhiên thầm nghĩ, có khi so với Chu Minh Nghĩa cậu còn chờ mong nhiều hơn.

Bị hôn sâu đến ý loạn tình mê không thể tự hỏi, Duẫn An Nhiên mơ hồ cảm giác được ngón tay dính dịch bôi trơn đang kiên nhẫn làm cậu thả lỏng. Trước sau đều trở nên ướŧ áŧ, khát vọng được khai mở, mặc nơi kia giống như chờ mong mà co rút lại.

“A……”

Thời điểm vừa tiến vào vẫn là có chút không thể thừa nhận, Duẫn An Nhiên ngửa đầu ra sau, hàng lông mày cau lại, rêи ɾỉ ra tiếng.

‘’Đau không? Ngoan, lại thả lỏng một chút nào, từ từ sẽ đến thôi………’’

Thở hào hển chậm rãi thả lỏng thân thể, đợi cho thân thể căng thẳng của Duẫn An Nhiên trầm tĩnh lại, động tác của Chu Minh Nghĩa càng về sau lại càng cuồng dã. Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt theo nhịp luật động khiến cho Duẫn An Nhiên say mê thở gấp tựa như bị sóng lớn đánh úp, tràn ngập tâm trí.

Phía sau Duẫn An Nhiên cũng nhiệt tình đáp lại Chu Minh Nghĩa, cũng rất muốn âu yếm anh, làm anh khoái hoạt nhưng cậu cái gì cũng không làm được, thậm chí muốn ôm anh cũng không được, ngón tay theo bản năng nắm chặt lấy ra giường. Trước mắt dâng lên một tầng hơi nước khiến cậu không thấy rõ biểu tình của Chu Minh Nghĩa mà chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập đầy phiến tình của anh.

Thật thích! Loại cảm giác này thực sự rất thích, Duẫn An Nhiên nhịn không được mà khóc nấc lên, không phải vì thống khổ mà bởi vì quá vui sướиɠ.

Chu Minh Nghĩa cúi đầu cất tiếng rêи ɾỉ, Duẫn An Nhiên cũng cùng anh đạt đến cao trào.

Duẫn An Nhiên cảm giác được cả cơ thể lẫn tinh thần nặng nề chìm dần xuống, Chu Minh Nghĩa đang nằm úp sấp trên người cậu cũng dần thả lòng, anh chôn mặt bên gáy cậu vì vậy nên Duẫn An Nhiên có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh cũng có thể ngửi được hương vị trên người anh. Những điều này thực làm cho Duẫn An Nhiên cảm thấy thật an tâm.

Sợ đè nặng lên Duẫn An Nhiên, chu Minh Nghĩa xoay người xuống dưới nằm bên cạnh cậu.

Duẫn An Nhiên muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói chỉ ôm lấy cánh tay Chu Minh Nghĩa.

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Duẫn An Nhiên nghiêng người, nằm lên Chu Minh Nghĩa, nhìn anh. Chu Minh Nghĩa nửa khép mắt, bộ dáng vẫn say mê như vừa rồi thoạt nhìn vô cùng hưởng thụ. Duẫn An Nhiên nhịn không được, nhúc nhích nửa người trên, rướn lên hôn lấy bờ môi anh.

Dường như bị hôn tỉnh, Chu Minh Nghĩa mở mắt nhìn chăm chú Duẫn An Nhiên đang nằm phía trên, đôi mắt nâu thâm thúy có lực hấp dẫn thần bí không nói nên lời. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Duẫn An Nhiên buông lỏng cánh tay, gối đầu lên ngực Chu Minh Nghĩa.

‘’Anh đã trở về……..’’

‘’Đúng vậy, anh đã trở về.’’

Lúc này, nghĩ tới máy tính, Duẫn An Nhiên không khỏi quay sang nhìn nhìn bàn trà bên giường.

‘’Vì sao……..’’

‘’Còn phải hỏi vì sao sao?’’ Chu Minh Nghĩa cười cười, bàn tay vuốt ve hai má còn đang ửng đỏ của Duẫn An Nhiên.

‘’Anh đi rồi…..’’

‘’Cũng không có gì, bất quả chỉ là nói với khách sạn trước khi có khách mới vào phòng thì cứ để máy tính ở đó.’’

‘’Bọn họ vậy mà cũng nghe anh sao?’’

‘’Là khách quen thôi, một chút việc nhỏ ấy tự nhiên sẽ có người làm thay anh.’’ Chu Minh Nghĩa tự nhiên nói.

‘’Đáng giận, em bị lừa.’’ Duẫn An Nhiên hờn giận kéo kéo ra giường cho hả giận.

‘’Đáng giận?’’ Chu Minh Nghĩa xoay người, một bàn tay ôm lấy mặt Duẫn An Nhiên, cười hỏi: “Chuyện vừa rồi cũng đáng giận sao?’’

Vừa rồi…….Duẫn An Nhiên nhất thời không nói được lời nào, nhìn bộ dáng cậu Chu Minh Nghĩa nhịn không được mà nở nụ cười.

‘’Ai nói em không mặc áo ngủ?!’’ Chu Minh Nghĩa cười nói, ngón tay lướt dọc theo tấm lưng trần của Duẫn An Nhiên mang đến từng đợt cảm giác tê dại.

‘’Em!’’ Duẫn An Nhiên vừa định phản bác nhưng nghĩ đến lúc gặp nhau qua mạng lại không biết nói gì mới tốt.

‘’Bị anh nói trúng rồi……’’

Chu Minh Nghĩa không nói chuyện, anh ôm chầm lấy thân thể trần trụi bên cạnh, nhiệt độ cơ thể ấm áp, da thịt ma sát một chỗ mang lại xúc cảm thoải mái, Duẫn An Nhiên không khỏi trầm mê trong đó, chủ động triền miên. Ôm Duẫn An Nhiên vào lòng, Chu Minh Nghĩa bế cậu vào phòng tắm.

Ngâm mình trong nước nóng, Duẫn An Nhiên ngồi trong bồn tắm lớn, ngả người nằm úp sấp sau lưng Chu Minh Nghĩa. Đang cảm thụ cảm giác thoải mái khi ngâm mình bỗng nhiên Duẫn An Nhiên bị Chu Minh Nghĩa kéo qua, ôm lấy đặt lên trên đùi, cậu liền hiểu anh hẳn còn muốn trong phòng tắm thân thiết một lần nữa.

‘’Ai…….’’ Muốn kháng cự lại luyến tiếc kháng cự, Duẫn An Nhiên mềm mại nâng lên cánh tay đặt trước ngực Chu Minh Nghĩa, ngẩng đầy lên nhìn anh.

‘’Em làm vậy là sao đây?’’ Chu Minh Nghĩa nắm lấy tay Duẫn An Nhiên cười hỏi: ‘’Dục cự còn nghênh? Như vậy sẽ chỉ làm anh muốn em hơn thôi nha.’’

“Không phải a.”

‘’Nếu cảm thấy mệt chết đi thì………’’ Chu Minh Nghĩa ám chỉ. Nếu Duẫn An Nhiên không muốn nữa, anh sẽ dừng lại.

Duẫn An Nhiên nghĩ nghĩ liền vươn tay ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa, hai tay vuốt ve gáy anh. Ám chỉ như vậy ắt hẳn người nào đó tự hiểu được.

Chu Minh Nghĩa muốn nhíu cằm An Nhiên khi cậu cười cười tránh né.

‘’A, anh đừng có làm cong cằm em mà……’’

Lời còn chưa nói xong đã bị lấp đầy bởi nụ hôn.

Thân thể chìm trong nước ấm, cảm giác thoải mái khiến cho Duẫn An Nhiên cảm thấy cả cơ thể như tan chảy ra. Ôm Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên cảm thấy hiện tại cậu không muốn so đo gì nữa, cái gì cũng không muốn để ý, cái gì cũng không cần, chỉ cần duy nhất người trước mặt này mà thôi.

Song song nằm trên giường, Duẫn An nhiên ghé vào trong lòng Chu Minh Nghĩa, đem một chân chen vào giữa hai chân anh, quấn chặt lấy anh.

Chu minh Nghĩa cảm giác được, cười cười trêu chọc nói: “Thế nào? Sợ anh chạy sao?’’

‘’Hừ!’’ duẫn An Nhiên khẽ cười một tiếng, mí mắt hơi nhếch liếc liếc mắt nhìn Chu Minh Nghĩa một cái. Ánh mới hơi hơi khủng hoảng lại tràn ngập mị hoặc khiến Chu Minh Nghĩa nhất thời thất thần.

“Anh luyến tiếc em?’’

Ngữ khí đắc ý kia làm Chu Minh Nghĩa bật cười, anh vươn tay ôm chặt lấy cậu: “Ừ, là luyến tiếc.’’

‘’Ngày mai có phải đi làm không?’’ chuẩn bị ngủ, Chu Minh Nghĩa bỗng hỏi.

‘’Em còn chưa hỏi anh mà.’’

‘’Anh không có.’’

‘’Vậy em cũng không.’’ Duẫn An Nhiên bỗng có chút vui mừng.

‘’Ngủ đi,’’ Chu Minh nghĩa vuốt tóc Duẫn An Nhiên nói, “Ngày mai anh làm bữa sáng yêu thích cho em.’’

Bị ánh sáng chiếu vào trong phòng đánh thức dậy, Duẫn An Nhiên mở to hai mắt, đầu tiên nhìn đến người yêu đang nằm bên cạnh mình. Nha, đêm qua thật sự không phải mơ rồi. Thân thể ấm áp đang ôm lấy mình đây cũng thực chân thật.

Thấy Duẫn An Nhiên tỉnh, Chu Minh Nghĩa săn sóc dỗ cậu, ‘’Ngủ thêm chút nữa đi.’’

Ăn bữa sáng do tự tay Chu Minh Nghĩa làm, Duẫn An Nhiên có loại cảm giác ‘’Anh ấy thật sự đã trở về rồi’’, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thật ấm áp.

Sửa sang lại hành lý mang về, Chu Minh Nghĩa bắt đầu làm việc, giặt giũ quần áo bẩn, quét tước, thay nước rồi tưới tắm cho những bồn cây trong nhà rồi dọn dẹp quần áo ở nhà mang đến mang đi.

Đem quần áo đã giặt sạch sẽ phơi ra ban công, Chu Minh Nghĩa đi qua phòng khách liền ghé vào trên sô pha nhìn Duẫn An Nhiên đang xem phim mỉm cười.

‘’Cơm tối để em làm đi.’’ Duẫn An Nhiên theo bản năng thốt ra một câu. Nhìn Chu minh Nghĩa bận rộn cậu cũng muốn làm gì đó cho anh.

‘’Ừ, vậy em xem em muốn ăn món gì?’’

_____________________________

Mùa hè vừa kết thúc, Duẫn An Nhiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại. người gọi đến là lớp trưởng lớp nhϊếp ảnh trung cấp hồi trước An Nhiên theo học.

‘’Thế nào, An Nhiên, gần đây khỏe không?’’

Nghe đối phương nhiệt tình dào dạt chào hỏi, Duẫn An Nhiên không khỏi mỉm cười đáp: “Cũng không tệ lắm, cậu thì sao?’’

Cậu lớp trưởng này họ Lưu, là một người nghiệp dư ham mê nhϊếp ảnh, là người cực kỳ vui tính, hòa đồng hay giúp đỡ người khác và có rất nhiều bạn bè. Hồi còn đi học, mỗi khi trong ban có hoạt động tập thể gì, ví dụ như hội họp, liên hoan, đi thăm, chụp ảnh triển lãm phải mua sắm gì đó thì đều một tay hắn lo liệu.

Sau khi tốt nghiệp, Duẫn An Nhiên ngoài vòng luẩn quẩn làm phóng viên chụp ảnh thì cũng chỉ cùng mấy bạn học cũ giữ liên lạc. Trong lớp cậu học chủ yếu là những người nghiệp dư ham mê nhϊếp anh mới đi học, sau ra trường cũng không mấy ai hành nghề nên cậu cũng ít liên lạc hơn. Nhưng thật ra vị Lưu Quân này, hình như vẫn cùng tất cả những bạn học xưa giữ quan hệ.

‘’An Nhiên, gần đây đang làm gì vậy? Vẫn làm phóng viên chụp ảnh sao?’’

Duẫn An Nhiên cười nói: “Tôi còn ở cái tạp chí phức tạp kia làm việc lâu lắm.’’

‘’Không có dự định làm gì khác sao?’’

‘’Không có. Làm mới không bằng làm quen. Ở đây đã quen rồi hơn nữa nhóm đồng nghiệp cũng rất tốt. Việc khác tôi cũng không nghĩ đến chỉ nghĩ đến làm sao cho tốt thôi.’’

‘’Ừ, tốt rồi.’’

Lại tùy tiện hàn huyên vài câu, hai bên gác máy.

Duẫn An Nhiên chỉ nghĩ bất quá là một lần Lưu Quân ân cần thăm hỏi ai ngờ không quá vài ngày cậu lại nhận được điện thoại, Lưu Quân hẹn cậu ra ngoài đi ăn, nói là mời bữa cơm rau dưa. Nghĩ cùng bạn học cũ gặp mặt, Duẫn An Nhiên không hề nghĩ ngợi đồng ý.

Khiến Duẫn An Nhiên ngoái ý muốn chính là lúc đến có tới hai người đàn ông. Cậu vốn nghĩ bữa cơm này là gặp mặt nên hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý gì nên đối với người xa lạ Duẫn An Nhiên không khỏi cảm thấy ngại ngùng.