Duẫn An Nhiên về nhà, Chu Minh Nghĩa vẫn đang ở trong thư phòng đọc sách.
‘’Chơi có vui không?’’ Thấy Duẫn An Nhiên đã về, Chu Minh Nghĩa hỏi.
‘’Vui lắm, chỉ là thời gian ngắn quá, hưng phấn vô cùng.’’
‘’Vậy lần sau lại đi.’’
Nghe Chu Minh Nghĩa nói vậy, Duẫn An Nhiên nhịn không được nhìn anh. Kim đại luật sư đã ra tay, nhìn anh ta hôm nay ở trước mặt Tạ Húc Văn tuyên bố ‘’chủ quyền’’ là đã đủ hiểu rồi. Chu Minh Nghĩa án binh bất động như vậy, không khỏi khiến Duẫn An Nhiên có chút bất mãn nho nhỏ.
Anh ấy tốt xấu gì cũng nên tỏ chút thái độ đi chứ.
Trong phòng tắm, lúc rửa mặt, nhớ tới lời khen nhẹ nhàng ‘’Cậu thật đáng yêu’’ kia của Tạ Húc Văn, Duẫn An Nhiên thầm nhủ lời ấy không bao hàm ý nghĩa ca ngợi gì đâu, nhưng dù sao, được ca ngợi đương nhiên là tốt rồi, cậu nhịn không được mà nhìn gương đắc ý.
Ngồi ở sô pha nghỉ ngơi, xem ti vi, bỗng nhớ đến chưa được ăn thịt nướng, cũng không được đốt lửa trại, Duẫn An Nhiên nhịn không được quay qua nhìn Chu Minh Nghĩa rầm rì, rầu rĩ, nói xong còn quay ra tìm cái sô pha mà cào cấu.
Chu Minh Nghĩa nhìn thấy liền đi tới, nắm lấy tay cản lại.
‘’Mèo, đừng cào!’’
Nghe câu này, Duẫn An Nhiên mở to hai mắt nhìn, sau đó liền lao qua, ôm lấy Chu Minh Nghĩa, đẩy ngã lên sô pha.
‘’Anh nói gì hả? Ai là mèo hả?!’’
‘’Em xem, em cào, giống như mèo vậy.’’
‘’Em chỉ tiện tay cào cào mà thôi.’’
Chu Minh Nghĩa cười giỡn nói: ‘’Như mèo con cào cào thế kia còn gì. Em còn cào nữa cái sô pha này mòn mất.’’
Duẫn An Nhiên nghe Chu Minh Nghĩa nói vậy lại càng thêm tức giận, chồm lên, cắn cắn bả vai Chu Minh Nghĩa một cái.
Chu Minh Nghĩa không phản kháng, còn cười cười: “Ai, ai, em giờ còn cắn nữa, chút nữa cùng nhau tắm phải làm chuyện gì đó mới được.’’
Biết Chu Minh Nghĩa ám chỉ rằng đêm nay trong phòng tắm chắc chắn sẽ làm chút chuyện thân mật nào đó rồi. Duẫn An Nhiên khi cao trào sẽ không chủ động mà cắn Chu Minh Nghĩa, nghĩ vậy, cậu càng thêm đỏ mặt.
‘’Anh nói cái gì?!’’
‘’Ngày mai phải đi mua đồ chơi cho mèo thôi, mua bóng mèo nhé.’’
‘’Anh còn nói, anh còn dám nói!!!!!’’ Duẫn An Nhiên rầm rĩ nói: ‘’Anh còn chưa từng khen em.’’
Chu Minh Nghĩa cười biện bạch: “Có a, thế nào lại không có chứ?!’’
“Nào có.”
Duẫn An Nhiên không khỏi nhớ tới những lần Chu Minh Nghĩa khen cậu như ‘’Em đáng yêu nhất’’ hay ‘’Em ngoan nhất’’. Khen như vậy, nhưng anh chỉ ở trong trường hợp thế nào mới nói a, không phải là lúc hai người đùa giỡn thì cũng là lúc An Nhiên giận dỗi không chịu làm lành hoặc nếu không thì cũng là lúc hai người ôm nhau, triền miên kí©h thí©ɧ. Lời nói ra trong những lúc như vậy nào có ý nghĩa đâu.
Không cam lòng, Duẫn An Nhiên đem chuyện Tạ Húc Văn khen cậu kể ra, sau đó rầu rĩ nói: ‘’Anh xem, ngay cả bạn bè bình thường cũng khen em, mà anh lại chẳng hề khen.’’
‘’Thế nào mà cái tên họ Tạ kia mới nói với em vài câu dễ nghe mà em lại dao động như thế hả?’’
Biết Chu Minh Nghĩa chỉ trêu ghẹo cậu thôi nhưng Duẫn An Nhiên vẫn nhịn không được mà cái lại: “Cái gì họ Tạ hả? Cậu ấy có tên đàng hoàng mà.’’
‘’Ừ, anh biết rồi.’’
Duẫn An Nhiên nhịn không được nói thẳng: “Hừ, một người ngoài, còn chưa quen biết lâu còn nói em đáng yêu. Anh thì sao? Còn chưa có từng khen em qua nha!’’
‘’Em?’’
Chu Minh Nghĩa từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, ánh mắt đưa từ trên xuống dưới, nhìn Duẫn An Nhiên. Duẫn An Nhiên cũng tự động ngồi thẳng, bày sẵn tư thế chờ Chu Minh Nghĩa nhận xét.
Nhìn một lúc, Chu Minh Nghĩa bật cười, Duẫn An Nhiên tức mình, cả giận nói: ‘’Anh cười cái gì? Em có gì buồn cười sao?!’’
Chu Minh Nghĩa vịn lấy sô pha, chống mặt nhìn Duẫn An Nhiên, cười không ngừng.
‘’Đáng ghét! Đáng giận! Chẳng nhẽ em không đáng yêu sao?’’ Duẫn An Nhiên oán trách nói.
Chu Minh Nghĩa ngừng cười, nhìn Duẫn An Nhiên, nhất nhất nói: ‘’Đáng yêu? Ai? Em á? Em có chỗ nào đáng yêu chứ? Tính tình quật cường, tuyệt không biết ôn nhu, làm việc lại hay xúc động, thích cậy mạnh, không biết làm nũng, ngực lại phẳng…….’’
Duẫn An Nhiên vừa nghe, mới đầu còn có thể giả bộ không thèm quan tâm nhưng càng nghe càng thấy tức giận, chờ đến khi nghe Chu Minh Nghĩa nói câu ‘’ngực lại phẳng’’, cậu hoàn toàn bùng nổ, bổ nhào lên người Chu Minh Nghĩa, đè lên, nhấc tay muốn đánh.
Chu Minh Nghĩa vội vàng chống đỡ, miệng còn tiếp tục nói: ‘’Anh nói đều là sự thật, còn có, đánh nhau anh nhất định không thắng nổi em rồi……’’
‘’Chu Minh Nghĩa, anh đi chết đi!’’
Duẫn An Nhiên tiếp tục đánh, bị Chu Minh Nghĩa chiêu chiêu hóa giải, cậu khóa ngồi trên người Chu Minh Nghĩa, chẳng sử dụng đến phân nửa sức lực, vặn vẹo muốn nhảy xuống liền bị Chu Minh Nghĩa ôm lấy không cho đi.
‘’Buông ra, đáng ghét! Chu Minh Nghĩa, anh thật đáng ghét!’’
‘’Được rồi, được rồi, là nói đùa thôi, em nghe mà không hiểu sao?’’
‘’Đáng ghét! Đáng ghét!’’
Duẫn An Nhiên đánh Chu Minh Nghĩa mấy đấm nữa, vẫn còn chưa hết tức, còn nhéo thêm anh mấy cái: “Anh! Anh cho đến bây giờ đều chưa có khen em! Anh ghét bỏ em! Đáng giận! Anh vừa rồi còn nói cái gì hả?’’
‘’Anh rõ ràng đã khen em mà.’’ Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói.
‘’Không có! Không có! Cho đến bây giờ đều không có!’’ Duẫn An Nhiên khăng khăng nói.
‘’Có, thật lâu trước kia đã khen em rồi. So với bất cứ người nào, anh đều khen em sớm hơn.’’
Thấy Chu Minh Nghĩa khẳng định như vậy, An Nhiên không khỏi dừng lại suy tư, nghĩ tới nghĩa lui cậu vẫn chẳng thấy có chút ấn tượng nào cả nên không khỏi có chút nghi hoặc.
‘’Hưm, còn lâu đi, anh đùa em, mới không có.’’
‘’Có mà, em cẩn thận nghĩ xem.’’
“Rõ ràng vốn không có!”
“Thật sự có, thật sự.”
Chu Minh Nghĩa càng nói càng trịnh trọng, hoàn toàn không còn giống như vui đùa lúc vừa rồi nữa., Duẫn An Nhiên nghĩ, lại nghĩ, rốt cuộc cũng không nhớ được cái gì, cậu không khỏi nghi ngờ. Chu Minh Nghĩa có trí nhớ như máy chụp ảnh vậy, sẽ không quên bất cứ người nào, bất cứ việc gì, điều này Duẫn An Nhiên đương nhiên biết rất rõ.
‘’Anh lừa em. Nếu anh bịa ra chuyện gì đấy gạt em, em lại không có trí nhớ tốt như anh, đương nhiên không thể thắng anh được rồi, như vậy chẳng phải bị anh lừa rồi sao?’’
Chu Minh Nghĩa mỉm cười, ‘’Anh đã nói dối em bao giờ chưa?’’
Đương nhiên là chưa! Chính là…….Duẫn An Nhiên nghi hoặc nhìn Chu Minh Nghĩa, ‘’Anh thật sự đã từng khen em????’’
Chu Minh Nghĩa gật đầu: ‘’Đúng vậy.’’
‘’Khi nào?’’
‘’Lúc chúng ta chính thức yêu nhau.’’
Phạm vi hồi tưởng của Duẫn An Nhiên thu hẹp lại, suy nghĩ, vẫn không có ấn tượng gì.
‘’Không có, em không nhớ rõ.’’ Duẫn An Nhiên nhíu mày, hơi hối lỗi nói. Cậu tin lời Chu Minh Nghĩa nói, anh chắc chắn sẽ không lấy chuyện như vậy ra để gạt cậu, Duẫn An Nhiên đã bắt đầu cảm thấy có điểm thực xin lỗi Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, tay phải ôm thắt lưng Duẫn An Nhiên, tay trái giơ năm ngón ra trước mặt cậu, đưa qua đưa lại.
Duẫn An Nhiên đối với động tác ám chỉ của Chu Minh Nghĩa không có chút phản ứng, cậu nhìn bàn tay một hồi cũng chẳng nhớ đến chuyện xưa nào hết, lại thấy Chu Minh Nghĩa không chịu trực tiếp nói ra cho cậu, vì thế giận anh, nói: “Anh làm vậy làm gì? Em chỉ muốn anh giúp em nhớ lại thôi mà, anh lại đùa giỡn cái gì vậy chứ. Anh học cái chiêu gì của con mèo chiêu tài vậy hả? Mau buông tay xuống đi!’’
Chu Minh Nghĩa vẫn cười mà không đáp, ý bảo cậu nhớ tiếp đi, tay trái vẫn giơ lên bất động, lòng bàn tay hướng về phía Duẫn An Nhiên.
Một lát sau Duẫn An Nhiên mới phản ứng lại, vẻ mặt cậu dần dần đọng lại, ánh mắt bắt đầu ướŧ áŧ, môi run rẩy. Biết cậu đã nhớ ra rồi, Chu Minh Nghĩa liềm mỉm cười.
‘’Giờ đã biết rồi sao?’’ Chu Minh Nghĩa ôn nhu hỏi.
Duẫn An Nhiên dùng sức gật đầu, nghẹn ngào hấp hút cái mũi.
Đúng vậy, Duẫn An Nhiên đã hiểu rồi. Chu Minh Nghĩa đưa bàn tay trái cho cậu xem, là muốn nhắc nhở chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay anh. Nhẫn là lúc hai người chính thức yêu nhau Chu Minh Nghĩa đã mua, để cho người ngoài biết rằng anh đã có người trong lòng. Đây là hứa hẹn tình yêu mà Chu Minh Nghĩa dành cho Duẫn An Nhiên đồng thời cũng đại biểu cho sự tán dương, ca ngợi lớn nhất của anh dành cho cậu. Một chiếc nhẫn này, thứ gì cũng không thể so sánh được.
Quả nhiên Chu Minh Nghĩa không có lừa Duẫn An Nhiên, anh trước kia đã dùng cách thức đặc biệt nhất của riêng anh ca ngợi tán dương cậu rồi.
Là ca ngợi cả đời, hứa hẹn cả đời.
‘’Em a……’’
Chu Minh Nghĩa khẽ vươn tay vuốt ve hai má Duẫn An Nhiên. Duẫn An Nhiên cũng chủ động đưa tay nắm lấy tay anh, hai chiếc nhẫn lại cùng nhau giao hòa một chỗ, nắm chặt không buông.
Một lần nữa đem người yêu ôm vào lòng, Chu Minh Nghĩa nhẹ nói bên tai Duẫn An Nhiên, ‘’…..Có một người….mà tình cảm của người đó đối với em sẽ không thua kém tôi, em biết người đó là ai phải không?!’’
Duẫn An Nhiên đem mặt chôn trước ngực Chu Minh Nghĩa, đáp: “Biết chứ! Là mẹ em.’’
‘’Anh đương nhiên sẽ không cùng dì Vân so đo đâu. Anh chỉ muốn em biết rằng, ngoại trừ dì Vân ra, trên thế giới này, không ai yêu em, so với anh càng yêu em hơn đâu……’’
‘’Em biết.’’
Chu Minh Nghĩa mỉm cười vuốt ve gáy cậu, ôn nhu lặp lại từng lời: “An Nhiên, trên thế giới này, không ai yêu em, so với anh càng yêu em hơn đâu…..’’
‘’Em biết.’’
Nghe được tiếng nghẹn ngào của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nâng cằm cậu lên, thấy đôi mắt cậu rưng rưng nước, lông mi hạ thấp, anh vội vàng dỗ dành: “Làm sao vậy ta, bình thường không phải rất kiên cường sao, thế nào mà hôm nay lại khóc như vậy. Anh chỉ muốn em vui vẻ, không phải muốn chọc cho em khóc đâu.’’
‘’Ai khóc!’’ Duẫn An Nhiên dùng tay lau lau dụi dụi mắt.
‘’Được rồi, ngoan, em đáng yêu nhất đó.’’ Chu Minh Nghĩa nói xong bèn nắm lấy tay Duẫn An Nhiên, hôn đi nước mắt trên mặt cậu, lại lấy ra khăn tay thay cậu lau lau cái mũi.
‘’Đáng ghét! Đừng coi em như trẻ con vậy.’’
Duẫn An Nhiên đoạt lấy khăn tự mình lau mũi, cúi đầu không để cho anh thấy khuôn mặt mình vì vui quá mà khóc.
Chu Minh Nghĩa có tài ăn nói, bất luận là buôn bán đàm phán hay làm ăn kinh doanh đều rất chu đáo cẩn thận, gặp người nào thì nói chuyện đó. Vô luận là người gì tính cách nào, giai cấp nào anh cũng đều có thể giao tiếp, cùng người ta dễ dàng tán gẫu tâm đầu ý hợp, chiếm được lòng tin. Anh còn chưa đem tài năng hạng nhất này mà áp dụng trên người Duẫn An Nhiên.
Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên khi nói chuyện phiếm, chuyện trong nhà, nói đạo lý, hay chuyện giữa hai người yêu nhau, anh chỉ có dỗ dành thân tình mà không dùng ngôn ngữ khéo léo sắc sảo mà lấy lòng cậu. Hay nói cách khác, trước mặt Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa dùng hành động để thể hiện tình yêu mà không phải dùng ngôn ngữ.
Nguyên nhân vì thế mà khiến cho Duẫn An Nhiên chú ý tới cách bày tỏ tình yêu như vậy, sau khi phát hiện ra sự quan tâm, yêu thương của Chu Minh Nghĩa ẩn sau đó đều không khỏi làm nội tâm cậu cảm động.
‘’Được rồi, được rồi, không có việc gì, không có việc gì.’’ Chu Minh Nghĩa lại lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Duẫn An Nhiên, dỗ cậu đang nức nở trong lòng anh, ôm vai, vỗ vỗ cậu.
Sau khi Duẫn An Nhiên bình ổn cảm xúc, Chu Minh Nghĩa ôm lấy cậu, bên môi cậu hôn nhẹ vài cái, dùng thanh âm ôn nhu, dụ hoặc nói: “Đêm nay là anh không tốt, chọc em phải khóc, giờ anh bù tội cho em. Chúng ta vào phòng ngủ làm việc em thích làm được không?!’’
‘’Là việc anh thích làm đi.’’
‘’Ừh, là việc chúng ta thích làm. Nào, ngoan!’’
Chu Minh Nghĩa đem Duẫn An Nhiên ôm lấy, lúc đến cạnh cửa, Duẫn An Nhiên còn chủ động vươn tay tắt đèn. Động tác hai người phối hợp ăn ý, hiển nhiên là làm tới nơi tới chốn rồi.
Đem người ôm vào phòng ngủ, Chu Minh Nghĩa đóng cửa phòng lại
Sau khi triền miên, ôn nhu, Duẫn An Nhiên gối đầu lên cánh tay Chu Minh Ngĩa, rúc vào trong lòng anh, cùng nhau hưởng thụ dư vị còn đọng lại.
Phát hiện thấy Chu Minh Nghĩa vẫn đang mở mắt, Duẫn An Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?’’
‘’Tâm sự nhiều lắm…….’’ Chu Minh Nghĩa nói, sau đó nhẹ cười.
‘’Công việc sao?’’ DUẫn An Nhiên quan tâm hỏi.
“Có một chút.”
Duẫn An Nhiên vươn tay nắm lấy tay anh, vuốt ve má anh, Chu Minh Nghĩa thừa dịp liền nắm lấy tay cậu.
‘’Anh ở nhà cùng em nhiều hơn có được không?’’
“Cầu còn không được.”
Lát sau, Chu Minh Nghĩa nói; “Chờ qua đợt này là tốt rồi. Kế tiếp chờ cho bộ phận khác hoàn thành anh không cần phải xen vào nữa, có thể ở nhà rồi.’’
Duẫn An Nhiên vừa nghe nhất thời cảm thấy vui vẻ: “Đến lúc đó anh sẽ không còn quá bận bịu nữa.’’
‘’Ừh!’’
‘’Thật tốt quá, vậy anh nên nghỉ ngơi thêm nhiều vào.’’
‘’Chờ thêm chút nữa, anh đưa em đi chơi, được chứ?’’
‘’Tốt tốt.’’ Duẫn An Nhiên vui vẻ liên tục gật đầu. Cũng không thể hoàn toàn xác định Chu Minh Nghĩa có thể ‘’ra ngoài chơi’’ hay không nhưng Duẫn An Nhiên vẫn hy vọng bọn họ có thể nhàn nhã cùng nhau tản bộ cuối tuần hoặc cùng nhau ra đảo một chuyến, như vậy cũng đã rất thỏa mãn rồi.