Chương 1: Nhà ở con đường yên tĩnh (1)

Tác giả: văn tự tặng cho sinh nhật tuổi 26 của ta

*****

Thủ đô, 2019

Trong văn phòng, thật im lặng, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ, hình thành một mô hình giữa ánh sáng và bóng tối trên bàn làm việc.

Thật sự, rất im lặng.

Nhưng mà, càng im lặng càng khiến cho Chu Hạo Thiên cảm thấy không yên.

Răng, đau quá.

Chu Hạo Thiên đáng thương đã bị cái răng đau hành hạ một tuần rồi.

Hai mắt nhìn lên trần nhà văn phòng, Chu Hạo Thiên nhớ tới một câu nói: răng đau không phải bệnh, bị đau mới là muốn lấy mạng.

Rõ ràng bản thân không thích ăn đồ ngọt, tại sao tới chừng tuổi này còn có thể bị đau răng chứ?

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

“Mời vào.” Chu Hạo Thiên ổn định lại tâm tình, đem bàn tay đang che má hạ xuống.

Đồng nghiệp Vương Nhã Văn của Chu Hạo Thiên tới.

“Công tố viên Chu, đây là tài liệu anh cần.” Vương Nhã Văn đặt văn kiện trong tay xuống trên bàn làm việc của Chu Hạo Thiên, sau đó, cô nhìn vẻ mặt Chu Hạo Thiên một chút rồi hỏi, “Công tố viên Chu, răng anh đau ra sao rồi?”

Chu Hạo Thiên nhìn đồng nghiệp nữ nhỏ tuổi hơn mình, cực lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trầm lặng gật đầu.

“Mấy ngày nay anh cũng không ăn uống được món nào ngon miệng đúng không?” Vương Nhã Văn lại hỏi.

Chu Hạo Thiên lại gật đầu, trong lòng bắt đầu oán giận, tiểu nha đầu này, ở đâu ra dư nhiều thời gian đi hỏi mấy vấn đề này vậy hả, thật chịu không nổi mà.

“Đi bệnh viện xem thử đi.”

Vừa nghe câu này, chu Hạo Thiên liên tục lắc đầu,“Không, không đi.”.

“Anh sợ.”

Chu Hạo Thiên lắc đầu cứ như cái trống bỏi, “Không sợ. Không đi.”

“Không đi, vậy anh cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng giày vò thôi. Mau đi xem một chút đi, nếu không đến lúc trị cũng trị không được, không phải càng tệ hơn sao.”

“Âm.” Chu Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vương Nhã Văn, mang theo vẻ mặt nghi ngờ.

Thu hồi gương mặt nửa đùa nửa thật, Vương Nhã Văn dùng ánh mắt ân cần nhìn Chu Hạo Thiên, “Công tố viên Chu, anh vẫn là nên đi xem thử, cứ để mặc kệ như thế thật sự không tốt đâu.”

“A.”

Từ trong túi tiền lấy ra một danh thϊếp nhỏ để trên bàn làm việc của Chu Hạo Thiên, Vương Nhã Văn nói với Chu Hạo Thiên, “Phòng khám này khá tốt, anh đi thử xem sao. Mọi người thấy anh bị đau răng mà đứng ngồi không yên, ai cũng lo lắng cho anh hết. Công tố viên Chu đừng giận lẫy nữa, đi đi. Bạn trai tôi đã từng đi khám răng ở phòng khám này rồi, anh ấy nói bác sĩ ở đây rất cẩn thận. Yên tâm đi, sẽ không đau đâu, được chưa.” Nói xong, Vương Nhã Văn cười cười với Chu Hạo Thiên, xoay người rời khỏi phòng.

Cầm lấy danh thϊếp trên bàn nhìn, Chu Hạo Thiên nghĩ: xem răng sẽ không đau, mới là lạ.

Tuy rằng trong lòng luôn một mực chống cự chống cự a, nhưng mà ý tốt của đồng nghiệp, Chu Hạo Thiên vẫn thấy cảm kích trong lòng.

Mặt trời tháng ba tỏa nắng làm cho người ta cảm thấy mùa xuân thật tốt đẹp, Chu Hạo Thiên rất muốn đi chơi xuân ở núi Phượng Hoàng vùng ngoại ô, nếu như không có cái răng đau đáng ghét này.

***

Ngày cuối tuần đó, Chu Hạo Thiên vẫn là đi tới phòng khám răng được giới thiệu trên danh thϊếp.

Chu Hạo Thiên vừa mới tới con đường Trữ Tĩnh, không lái xe mà ngồi xe công cộng đi.

Coi như đây là một cuộc chơi xuân trá hình đi.

Nhưng mà tại sao đi chơi xuân có thể như vậy được.

Căn cứ vào địa chỉ trên danh thϊếp, Chu Hạo Thiên đi tới phòng khám nha khoa, đây là phòng khám tư nhân, quy mô cũng không lớn, một căn nhà lầu nhỏ màu trắng thuần, nằm tại trên một khu phố thương mại ở khu bắc thành phố Hương Đảo.

Đi vào phòng khám, đập vào mắt Chu Hạo Thiên là một tấm bình phong màu trắng toát. Phía trước tấm bình phong là một cái bàn dài bằng cẩm thạch trắng, trên bàn bày một bình hoa cắm đầy hoa bạch hợp trắng, bên cạnh chiếc bàn dài là một khay đầy hoa cỏ xanh cao lớn, màu trắng an tĩnh cùng màu xanh đầy sức sống, kết hợp với ánh nắng ấm áp rực rỡ ngày xuân rơi xuống lớp cửa thủy tinh, khiến cho trái tim Chu Hạo Thiên không khỏi thả lỏng.

Dời mắt qua tấm bình phong, Chu Hạo Thiên nhìn thấy một một y tá mặc bộ quần áo màu xanh đang ở bàn tiếp khách, vị y tá tuổi còn trẻ kia vừ nhìn thấy Chu Hạo Thiên liền lập tức đứng dậy đón chào, nở nụ cười vừa ấm áp vừa cởi mở, “Tiên sinh, ngài khỏe.”

Chú ý tới hàm răng trắng chỉnh tề của y tá, Chu Hạo Thiên có chút hâm mộ.

Cô ấy chắc chưa từng bị đau răng.

Nói lý do mình đến, y tá mỉm cười nói, “Ngài có hẹn trước không?”

Chu Hạo Thiên sửng sốt, sau đó lắc đầu,“Không có.”

Trên danh thϊếp cũng không ghi số điện thoại, nhưng mà việc đi khám răng vẫn khiến tâm lý Chu Hạo Thiên vô cùng mâu thuẫn, cố ý không gọi điện thoại hẹn trước, cậu nghĩ nếu hôm nay bởi vì không hẹn trước mà bị từ chối, như vậy việc khám răng có thể kéo dài thêm một ngày rồi.

Có thể kéo dài một ngày thì hay một ngày.

“Có phải hôm nay không thể khám không? Không sao, lần sau tôi lại đến.” không chờ y tá trả lời, Chu Hạo Thiên đã nói trước.

Không ngờ y tá trẻ lại mỉm cười, đưa ra câu trả lời như sau, “Bác sĩ Mạnh vào thứ bảy chỉ làm ca sáng thôi, cho nên lịch xem bệnh cũng không nhiều lắm. Hôm nay đã xếp lịch cho hai bệnh nhân khác có hẹn trước. Xin ngài chờ một chút, tôi xem thử có thể xếp lịch cho ngài không. Mời ngài ngồi bên đây.”

“A, cám ơn.” Mang theo tâm trạng không biết nên vui vẻ hay là tiếc nuối, Chu Hạo Thiên ngồi xuống ghế.

Không lâu sau, y tá đã trở lại, “Tiên sinh, mời ngài vào trong này chờ, khoảng nửa tiếng sau có thể khám cho ngài.”

Trong lòng thật sự rất muốn đi, nhưng mà nhìn nụ cười sáng chói của y tá, Chu Hạo Thiên không có cách nào từ chối, bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa, thuận tay lấy ra mấy tờ báo hằng ngày để trên kệ sách kế bên, bắt đầu đọc.

Dường như qua không bao lâu, Chu Hạo Thiên lại nghe giọng nói của cô y tá trẻ, “Vị tiên sinh này, xin mời ngài vào trong phòng bệnh.”

Chậm rãi đứng lên, chậm rãi buông tờ báo xuống, Chu Hạo Thiên không tình nguyện bước vào phòng khám.

Vừa mở cửa, Chu Hạo Thiên đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của phòng khám nha khoa.

Nhìn giường bệnh khám răng cứ như thấy phải quái vật, còn có chậu nước đặt bên cạnh, bên trong bàn là một đống dụng cụ khám bệnh sáng lấp lánh, Chu Hạo Thiên bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cảm giác không thoải mái bắt đầu lan tỏa toàn thân.

Ân, muốn bỏ trốn.

Bác sĩ cũng không có trong phòng, Chu Hạo Thiên đoán người đó có thể sau khi khám cho một bệnh nhân khác thì đang sắp xếp lại đồ đặc, thừa dịp bác sĩ còn chưa ra, mau chóng bỏ trốn.

Bước chân đang chuẩn bị di chuyển về phía cánh cửa, cánh cửa nhỏ trong phòng khám đột nhiên mở ra, một nam nhân mặc áo blouse trắng đi ra.

Chu Hạo Thiên vừa nhìn tới người này, lập tức ngây dại.

Đây là nha sĩ sao? Không thể nào, tại sao lại có một nha sĩ đẹp trai tới như vậy a.

Nha sĩ trước mắt thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, mái tóc đen nhánh, nét phóng khoáng tỏa sáng, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt trong suốt mang đầy ý cười, khóe mắt còn có chút cong lên, đây đúng là mắt hoa đào mà người ta vẫn thường nói a, mũi thẳng, da tay mang màu rắm nắng, bộ dáng xem ra thường xuyên hoạt động ngoài trời.

Khi Chu Hạo Thiên phát hiện cậu đã nhìn vị nha sĩ này một thời gian khá lâu rồi, nha sĩ đã đi tới bên cạnh Chu Hạo Thiên.

Nhìn đôi mắt đen láy gần trong gang tấc, Chu Hạo Thiên không khỏi lui về sau từng bước, “A”

Mạnh Thao quan sát, bệnh nhân trước mắt cả người khẩn trương cứ như một con mèo đang xù lông, trong lòng âm thầm buồn cười.

Đi khám răng mà cứ như là đi ra trận đánh giặc, hơn nữa ánh mắt còn chăm chú nhìn anh mãi. Sau đó lại xấu hổ đỏ bừng hai tai.

Thật thú vị!

Mạnh Thao mỉm cười chào hỏi bệnh nhân, “Nhĩ hảo, tôi là Mạnh Thao, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?”

“Chu, Chu Hạo Thiên.”.

Sau khi nói ra tên mình, Chu Hạo Thiên phát hiện mình đã bị Mạnh Thao ấn ngồi trên ghế khám bệnh, vừa định nhảy dựng lên lại sợ trúng người Mạnh Thao, cố gắng đè nén ý niệm chạy trốn trong đầu, ngoan ngoãn ngồi im.

Rõ ràng là chiều cao của mình cùng anh ta không khác nhau lắm, tại sao nhìn từ phía sau vị nha sĩ này đặc biệt cao lớn, Chu Hạo Thiên không thể hiểu nổi.

Mắt thấy thân ảnh cao lớn của Mạnh Thao phủ xuống, sau đó ánh đèn được bật lên, tiếp theo một giọng nói vang bên tai Chu Hạo Thiên, “Xin mở miệng ra.”

Cảm thấy được dụng cụ khám bệnh chuyển động đυ.ng chạm trong khoang miệng, Chu Hạo Thiên nhíu chặt đôi mày, cảm giác một trận lại một trận co rút từ thắt lưng dâng lên, sau đó truyền khắp cơ thể.

Chu Hạo Thiên cảm thấy mình đã đổ mồ hôi rồi, các khớp ngón tay nắm chặt lấy ghế tay vịn bắt đầu phát đau.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Hạo Thiên cảm thấy hình như vài thế kỷ đã trôi qua, những dụng cụ đυ.ng chạm trong miệng mình cuối cùng cũng dừng lại. Khi Mạnh Thao đứng dậy, Chu Hạo Thiên cũng cuống quýt ngồi ngay ngắn lại.

Một cái chén đưa tới, Chu Hạo Thiên vội vàng nhận lấy, đưa vào trong miệng.

“Hả, cậu uống rồi.”

Chu Hạo Thiên bị hoảng sợ vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, mờ mịt nhìn Mạnh Thoa, đột nhiên cậu mới nhận ra đây là nước sấu chuyên dụng dùng để súc miệng, cậu mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn, sau đó vội vàng nghiêng đầu nằm sấp lại, quay qua thau bên cạnh nôn khan.

Một bàn tay đỡ lấy lưng Chu Hạo Thiên.

“Oa.” Chu Hạo Thiên lại một lần nữa bị hoảng sợ mà hét thảm một tiếng, hốt hoảng ngồi dậy, cánh tay vung lên, nửa chén nước sấu còn lại trong chén bị đổ đi, trực tiếp hắt lên trên ngực Mạnh Thao.

Mạnh Thao cúi đầu nhìn chiếc áo blouse trắng ẩm ướt của mình, sau đó nhìn nhìn gương mặt xấu hổ của Chu Hạo Thiên, lúc này vẻ mặt Chu Hạo Thiên cứ như một đứa nhỏ làm sai không biết nên làm sao để sửa lỗi.

Mạnh Thao lộ ra nụ cười ôn hòa, “Một phút, để tôi thay một cái áo khác.” Vừa nói vừa đứng dậy rời khỏi.

Chu Hạo Thiên có được chút thời gian và không gian ở riêng, ngồi ở lại ảo não ổn định tâm trạng.

*****

Secretwind: Tiểu Thiên hảo đáng yêu a, thích giận hờn vu vơ =))