Chương 29: Đại ca Sở Uyên, nhị ca Sở Hoài (2)Editor: Sesshou
Beta: Tân Sinh
"A Tuân lại đây, để cha ôm cái nào." Sở Khuynh mỉm gọi thân thiết với cậu con trai đang đi kế bên tỷ tỷ mình.
A Tuân hơi thẹn thùng, cậu nhăn nhó một lát, dưới sự thúc giục mềm mỏng của tỷ tỷ mình, cuối cùng cậu cũng từ từ bước qua.
Sở Khuynh dùng một tay bế cậu nhóc kia lên trên đùi mình, ông cúi đầu hôn cậu một cái: "Mặt trời ló dạng, Bàn Bàn đã tan chưa?"
Bàn Bàn chính là tên mà A Tuân đặt cho người tuyết.
Nghe nhắc tới thứ mình thích, mắt A Tuân sáng lên, cậu vui vẻ lên tiếng: "Không tan!"
Tên nhóc này rất có tinh thần, Sở Khuynh lại trò chuyện vài câu với cậu, sau đó ông mới hỏi Hàm Châu: "Tối qua con ngủ có ngon không?"
Hàm Châu gật đầu: "Rất ngon, cha không cần lo lắng."
Sở Khuynh liếc nhìn ba đứa con lớn. Ông biết cảm tình không thể nóng lòng muốn là có, vì thế ông sai người dọn cơm lên trước.
Trên chiếc bàn vuông, Sở Khuynh ôm A Tuân ngồi ở hướng bắc, Hàm Châu ngồi bên trái ông, Sở Mạn ngồi bên phải, còn Sở Hoằng thì ngồi đối diện.
Bọn nhỏ đều đang chịu tang, do đó những món trên bàn đều là đồ chay.
Sở Khuynh tự ăn hai miếng, sau đó đúc cho A Tuân. Cậu ăn đậu hũ mà cha gắp rồi quay sang cười với tỷ tỷ: "Cha cũng đúc tỷ tỷ!"
Hàm Châu đỏ mặt: "Không cần, tỷ tỷ lớn rồi, không cần cha đúc."
A Tuân không chịu, cậu tự tay gắp đậu hũ cho tỷ tỷ.
Sở Khuynh nắm bàn tay đang quậy phá của cậu nhóc, tay khác thì cầm thìa múc một muỗng cho Hàm Châu. Tất nhiên ông không đưa thẳng đến miệng Hàm Châu mà là để trong bát của nàng, sau đó ông nhìn cơ thể gầy yếu của con gái, tỏ vẻ không hài lòng: "Hạm Hạm ăn nhiều một chút, nhìn con gầy quá." Cô nương vẫn nên mũm mĩm một tý nhìn mới dễ chịu, trông có phúc tướng.
Nghe giọng điệu như nén giận nhưng thật ra đong đầy yêu thương của Sở Khuynh, Hàm Châu bất giác nghĩ đến cha ruột của mình.
Lúc trước khi một nhà ba người bọn họ ăn cơm, cha cũng nói nàng như thế, ông còn bảo nàng học hỏi muội muội..
Nàng cúi đầu, dùng thìa của mình múc cho người cha đó. Trong thoáng chốc, Hàm Châu không cưỡng ép bản thân phải xem Sở Khuynh là cha, mà nàng thật sự có cảm giác hai người là cha con thật thụ.
Sở Mạn ở đối diện cắn môi nhìn Hàm Châu, khóe mắt lại liếc nhìn cha. Nàng ta hy vọng cha cũng gắp rau cho mình, nhưng có lẽ cha tựa như đã quên nàng ta, ông cứ tiếp tục đúc cho A Tuân. Cậu bé hai tuổi, vừa há mồm ăn vừa mỉm cười nhìn tỷ tỷ ruột, khiến cho cha nhìn hết lần này đến lần khác, thật giống một nhà ba người.
Sở Mạn cúi đầu, lòng chua xót.
Quả đúng y như lời mẹ mình nói, cha thích đại tỷ và A Tuân hơn.
Sở Hoằng đặt tất cả sự khác thường của muội muội ở trong mắt, không tiện mở miệng để cha phát hiện sự mất mát của muội muội mình, vì thế hắn ta âm thầm đá nhẹ vào giày thêu dưới bàn của Sở Mạn. Nàng ta nhìn sang ca ca, Sở Hoằng mỉm cười và gắp một cái bánh bao súp chay có nhân cho Sở Mạn: "Muội muội nên ăn nhiều chút, sớm ngày cao lên, nhưng có điều ngàn vạn lần đừng để bản thân quá béo."
Sở Mạn nghe thấy thì xoa mặt mình, rồi nhìn sang tỷ tỷ ở đối diện, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn ca ca một cái.
Trong bốn tỷ muội Sở gia, nàng ta là người béo nhất, nhưng chỉ là hơi nở nang mà thôi. Ở độ tuổi như thế, hơi mũm mĩm chút mới khiến người khác yêu thích.
Sở Khuynh quan sát huynh muội bọn họ, càng đau lòng thay con gái lớn.
Sở Mạn có huynh trưởng ruột thịt bảo vệ chăm sóc, con gái lớn chẳng những không có cha và huynh trưởng yêu thương mà còn phải chăm sóc cho đệ đệ nhỏ tuổi.
Trên đường đi đến đại phòng, Sở Khuynh ôm A Tuân, Hàm Châu sóng vai bước đi cùng ông.
Sở Mạn mím môi rầu rĩ không vui đi ở phía sau. Nàng ta nhìn Hàm Châu khi đáp lời thì lộ ra sườn mặt xinh đẹp, Sở Mạn bất chợt hy vọng nàng nhanh chóng khôi phục trí nhớ, sau đó lại tiếp tục chọc giận cha, như vậy cha vẫn sẽ chỉ thích mỗi đứa con gái là nàng ta.
Mọi cảm xúc của tiểu cô nương đều ở trong mắt, do vóc dáng Sở Hoằng cao lớn nên hắn ta không có phát hiện.
Đoàn người nhanh chóng đi đến đông viện. Khi đến hành lang phía đối diện, một cặp nam nữ bỗng rẽ vào dưới tán cây mai. Vóc dáng nam nhân cao lớn, mày kiếm mắt sáng, lại rất nghiêm túc, còn cô nương thì khoác một cái áo choàng màu hồng mai, vừa xinh đẹp, vừa đoan trang lại thanh tú.
"Nhị thúc." Huynh muội Sở Uyên và Sở Sắc hành lễ với Sở Khuynh.
Sở Khuynh nhìn thấy Sở Uyên thì lập tức nở nụ cười.
Ông là người luyện võ, tận đáy lòng ông luôn hy vọng con mình có thể kế thừa một thân bản lĩnh của mình. Thế nhưng Sở Hoằng ốm yếu từ nhỏ, điều trị vài năm nay đã tốt hơn, do đó thằng bé không thích hợp luyện võ. Con trai không thể dùng, thế nên Sở Khuynh lại chú ý đến cháu trai ruột Sở Hoài. Tên nhóc thối kia giống hệt cha hắn, từ nhỏ đã thông minh, không thích luyện võ vì sợ mệt, tìm đủ loại lý do để thảnh thơi. Có lần Sở Hoài giả vờ ngất xỉu khi đang trung bình tấn, không biết tại sao miệng lại trào bọt mép, khiến mẫu thân hắn sợ đến mức khóc lóc cầu xin ông đừng ép buộc con trai của bà, Sở Khuynh suýt chút nữa đã tức tới hộc máu.
Dưa hái xanh không ngọt. Sau khi buông tha Sở Hoài, Sở Khuynh bắt đầu một lòng bồi dưỡng Sở Uyên. Sở Uyên xương cốt khỏe mạnh, trời sinh là người luyện võ, tính tình trầm ổn, không ngại chịu khổ. Sở Khuynh lập tức mang cháu trai bên người mọi lúc mọi nơi, Sở Uyên cũng không chịu thua kém, mười hai tuổi đã theo ông đánh đông dẹp bắc, ban đầu chỉ là một tiểu binh mà hiện tại đã trở thành Thiên Tổng Chính lục phẩm. Chỉ cần hắn trải nghiệm thêm vài năm nữa, chuyện phong tướng không là vấn đề.
Có thể nói tình cảm giữa Sở Khuynh và người cháu này không hề kém so với cha con ruột thịt.
"Lão thái thái bảo các cháu tới đón sao?" Ông cười và hỏi.
Sở Sắc đáp lời: "Đúng vậy, hôm qua lão thái thái còn đợi thúc, nói rằng thúc ở bên ngoài ròng rã một năm trời, quay về nhưng không đến thăm bà, làm cho bà nhớ nhung."
Sở Khuynh cười, chỉ vào cháu mình rồi giới thiệu với Hàm Châu: "Đây là nhị muội của con, còn đây là đại ca con."
Hàm Châu nhanh chóng đánh giá Sở Uyên, nàng khẽ gọi: "Đại ca."
Sở Uyên hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của đường muội, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng nàng và tam muội Sở Dung cãi nhau vào năm ngoái, hắn tiến lên ngăn cản, thế nhưng nàng lại vô lễ chỉ vào mũi hắn và mắng hắn không đủ tư cách quản nàng.
"Cơ thể muội khỏe không?" Sở Uyên khách sáo hỏi.
"Đã khỏe, cảm ơn đại ca quan tâm." Hàm Châu rũ mắt trả lời.
Sở Uyên không nói chuyện với nàng nữa. Hắn thấy cậu bé trong ngực nhị thúc đang tò mò nhìn mình thì nhếch môi: "A Tuân còn nhận ra ta không?"
A Tuân quay đầu, trốn khỏi lòng ngực cha.
Sở Khuynh cười ha ha, vừa đi đến phía trước vừa nói: "Nó sợ người lạ, cháu mặc kệ nó, nhóm tam thúc của cháu đã đến chưa?"
"Vừa đến.."
Theo bước chân dần đi xa của mọi người, âm thanh cao thấp khác nhau cũng dần tan biến.