Editor: Lan Ngọc
Beta: Tân Sinh
Khi bị Sở Khuynh đột nhiên ôm lấy, cả người Hàm Châu trở nên cứng đờ, Sở Khuynh cũng nhận thấy được sự kháng cự của nữ nhi mình, liền vội vàng buông tay ra.
Cứ từ từ đi, bởi vì ông có thời gian, chỉ cần ông đối xử tốt với tỷ đệ bọn họ thì sớm muộn gì hai đứa trẻ cũng sẽ thân thiết với ông.
Nữ nhi cũng đã gần như dỗ dành được, Sở Khuynh nhìn về phía tiểu nhi tử còn đang quay lưng về phía ông.
Đây là nhi tử duy nhất của hắn, lúc mà có đứa nhi tử này thì tuổi của ông cũng đã lớn rồi, Sở Khuynh làm sao lại không thích chứ?
"A Tuân sao không quay lại nhìn phụ thân?" Sở Khuynh cúi đầu xuống gãi gãi đỉnh đầu nhi tử.
A Tuân thấy ngứalại hướng vào l*иg ngực của tỷ tỷ cọ cọ.
Hắn sợ phụ thân.
Hàm Châu cũng sợ Sở Khuynh tức giận, vừa định khuyên nhủ đệ đệ, Sở Khuynh thấy vậy liền ngăn nàng lại, lấy từ ống tay áo ra một cây ná làm bằng gỗ thông với gân bò, nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu của A Tuân, "A Tuân gọi phụ thân một tiếng, phụ thân sẽ cho con cái ná này."
A Tuân cũng có cái ná nên cũng không thấy hiếm lạ gì, vẫn như cũ không để ý tới.
Sắc mặt của Sở Khuynh hơi thay đổi.
Hàm Châu sợ đến mức cũng không dám thở lớn, mấy người nghe trộm bên ngoài bức màn đều thầm rơi mồ hôi, Phương thị là người căng thẳng nhất, lo lắng đến mức đầu vô tình chạm vào rèm cửa.
Sở Khuynh thấy rèm cửa khẽ nhúc nhích, biết những người ở Chu gia đang ở bên ngoài nghe lén, liền sờ sờ đầu A Tuân, quyết định trên đường đi khi chỉ còn ba người mới tiếp tục dỗ nhi tử. Cất ná đi, Sở Khuynh đứng dậy, xem xét đồ đạc trong phòng rồi nói với Hàm Châu: "Đi thôi, chúng ta về nhà, không cần mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ những đồ vật bên người."
Khi ông không có ở nhà, nên nữ nhi phải ở nhà cữu cữu. Không quan trọng nữ nhi đã ở bao lâu, nếu ông đã trở về, tất nhiên ông phải đưa nữ nhi trở về nhà.
Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài để dành thời gian cho nữ nhi thu dọn.
Phương thị và những người khác nhanh chóng tản ra, khi Sở Khuynh đi ra, Phương thị chỉ vào Như Ý, Tứ Hỉ, nói một cách rất ân cần: "Nha hoàn trước đây của Hàm nha đầu chăm sóc chủ nhân không tốt. Nên ta đã đuổi đi. Đây là hai nha hoàn mới do Hàm nha đầu chọn, tên là Như Ývà Tứ Hỉ, đã ở bên cạnh nàng chăm sóc một tháng, rất là ổn thỏa."
Sở Khuynh nhìn về phía hai nha hoàn.
"Nô tỳ gặp qua Hầu gia." Như Ý thì mắt nhìn xuống, còn Tứ Hì thì rất cung kính, không hề tỏ ra rụt rè.
Sở Khuynh bất mãn nói: "Các ngươi còn ở đây làm gì vậy? Sao không vào giúp đại cô nương thu dọn đồ đạc?"
Tuy lời ông nói không dễ nghe, nhưng lại thuận theo sự sắp đặt của Phương thị. Ông biết đã làm hai phu thê Chu Dần tức giận, nhưng ông cũng biết rằng họ sẽ không làm hại nữ nhi mình, nếu đã hầu hạ một tháng, bây giờ mà đổi người mới, nữ nhi một lần nữa sẽ phải làm quen lại.
Trong nhà người khác, Sở Khuynh càng giống chủ nhân hơn, không chờ đám người Phương thị chiêu đãi thì đã tự ngồi xuống giườn, rất giống một thần núi. Nhìn thấy hai con chó con nhàn nhã đi dạo trong phòng, Sở Khuynh hỏi Chu Văn Gia: "Đây là con chó của ngươi?"
Chu Văn Gia tuy không thích Sở Khuynh cho lắm, nhưng đối mặt với vị tướng quân anh hùng nhất của Đại Lương, hắn cũng không biểu hiện ra. Hắn khách khí trả lời, ở trong giọng còn có một chút tia chán ghét: "Không phải, màu đen là của A Tuân, màu vàng thuộc về A Ngưng."
Ánh mắt Sở Khuynh nhìn vào một cô nương xa lạ đang đứng ở bên kia, nhìn thấy Ngưng Châu có đôi mắt hạnh rất giống với thê tử và nữ nhi của ông.
Ngưng Châu thấy Sở Khuynh đang nhìn mình nên vừa thấy sợ hãi vừa tò mò, nàng khẩn trương nắm chặt tay Phương thị.
Phương thị đúng lúc giải thích: "Nàng ấy tên là A Ngưng. Là ta đến chùa Cửu Hoa dâng hương gặp được. Ta thấy khuôn mặt nàng rất nhân hậu, đoan trang, mới gặp như đã quen thuộc nên đã nhận làm nghĩa nữ."
Sở Khuynh dời mắt, cũng không nói gì nữa.
Hạm Châu cùng với A Tuân cầm cái bọc kín mít ra ngoài, chính mình cũng khoác thêm một áo choàng, còn Như Ý và Tứ Hỉ mang theo một gói đồ sau lưng. Khuôn mặt bé bỏng của A Tấn bị che gần hết bởi chiếc mũ, cậu không nhìn thấy phụ thân ngồi ở trên giường đằng kia, tâm tư của cậu đều ở trên người con chó. Cậu vụng về ngồi xổm xuống ôm con chó nói với tỷ tỷ "Hắc Hắc cũng mang đi!" "
Chu Văn Gia bước về phía trước và nói:". Mang đi, đến, biểu ca giúp ngươi ôm, chút nữa A Tuân lên xe ngựa lại bỏ vào "
A Tuân cuối cùng cũng yên tâm, lại sờ sờ Tráng Tráng," không có mang ngươi theo, ngươi là của Ngưng tỷ tỷ ".
Muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Sở Khuynh nhìn nhi tử, trước khi ra cửa, Chu Dần chủ động bế cháu ngoại trai, mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Hạm Châu không có thời gian để nói lời tạm biệt với muội muội của mình, vì vậy nàng chỉ có thể dùng ánh mắt để trấn an muội muội của mình. Ngưng Châu hiểu ý, đi tới bên cạnh Phương Thị, ngẩng đầu nói với tỷ tỷ:" Tỷ tỷ lần sau nhớ đến chơu. "Tựa nhi hai biểu tỷ muội.
Hàm Châu sờ sờ đầu tiểu nha đầu, đôi mắt đỏ hoe," Hảo ".
Sau khi ra khỏi cửa, chậm rãi đi dọc theo hành lang, đến tiền viện, Hàm Châu đang nghe Phương thị nhỏ giọng dặn dò, đột nhiên thấy Phương thị nhìn về phía trước, Hàm Châu quay đầu lại và thấy những bông tuyết đang bay tán loạn. Trình Ngọc một thân thâm sắc viên lãnh áo gấm đi tới, dừng lại trước mặt Sở Khuynh, nhàn nhạt kêu" Hầu gia ".
Sở Khuynh cười như không cười," Hoài Bích cũng tới? "
Trình Ngọc nhìn áo giáp trên người ông rồi nói:" Nghe nói Hầu gia thắng trện trở về, ta đến để chúc mừng. "
Sở Khuynh gật gật đầu, bước ra ngoài nói với hắn:" Ta nghe nói ngươi và Định vương ở phía nam gặp phải thích khách. Ngươi có bị thương hay không? "
Vẻ mặt ôn hòa, rất ra dáng một trưởng bối.
Thanh âm của Trình Ngọc không có gì biến đổi, vẫn là lãnh đạm như cũ:" Cũng may là ta được bảo vệ tốt, đa tạ Lão Hầu gia đã quan tâm. "
Sở Khuynh cười nhẹ hai tiếng, vẻ mặt ôn hòa lúc nãy đã biến mất, thấp giọng châm chọc:" Có lần một thì sẽ có lần hai, ngươi tốt nhất nên hảo hảo bảo vệ mạng của chính mình. Sở gia của chúng ta không cần ngươi nhớ thương, nếu lần sau dám phái người đi do thám, đừng trách ta không khách sáo. "
Thế nhưng ý đồ đến Hầu phủ của hắn để làm gì?
Trình Ngọc cười lạnh, rồi đáp lại bằng một lời giễu cợt:" Nếu Hầu gia có thể bảo hộ biểu muội, biểu đệ chu toàn, thì ta cần gì phải làm những điều thừa thãi? Lần này biểu muội mạng lớn mới sống sót. Nếu không, Hầu gia có hay không hối hận vì chỉ sử dụng những người có năng lực để đề phòng ta? Việc của Sở gia? Ta chỉ quan tâm đến sự an nguy của biểu muội và biểu đệ, nếu như Hầu gia ghét bỏ vì có quá nhiều nữ nhi, chết một hay hai nữ nhi cũng không sao, chi bằng hôm nay đừng mang biểu muội trở về. "
" To gan!"