Chương 24-1: Đây có thể xem là quản chuyện của chàng không?

Chương 24 -1: Đây có thể xem là quản chuyện của chàng không?

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Phương thị đã đi chùa Cửu Hoa.

Hàm Châu dựa vào đầu giường, nghĩ tới muội muội đến thất thần.

A Tuân ở trên giường đất tự mình chơi đá cầu, quả cầu của cậu bé được làm từ vải lụa đỏ bên trong nhét đầy bông, vừa mềm vừa nhẹ, do đó khi đá, chân sẽ không bị đau, mà lỡ có trúng người khác cũng không có việc gì. Từ đầu này đá đến đầu kia, tiểu gia hỏa cười khanh khách chạy tới, bởi vì mặc quần áo dày nên thân hình nhỏ của cậu càng thêm mủm mỉm. Nếu không cẩn thận để cầu rơi trên mặt đất, Như Ý Tứ Hỉ sẽ lập tức giúp cậu nhặt lên.

"Tỷ tỷ, lau mồ hôi!" Chơi mệt, A Tuân ném cầu sang một bên, chạy đến bên người tỷ tỷ làm nũng.

Bé trai vừa chạy giỡn, gương mặt đỏ bừng, Hàm Châu cười giúp cậu lau mặt.

A Tuân ngửa đầu nhìn tỷ tỷ, "Đệ nhớ Gia biểu ca." Mỗi lần tới nhà mợ, Gia biểu ca đều sẽ chơi với cậu, quả cầu này cũng là Gia biểu ca cho.

Hàm Châu chỉ ra ngoài cửa nói: "Gia biểu ca bọn họ đi Lạc Dương mời danh y về chữa trị cho tỷ tỷ, khoảng mười ngày nữa sẽ trở về."

A Tuân biết đó là thời gian rất dài, trên mặt lộ ra thất vọng, ôm lấy tỷ tỷ nài nỉ: "Đệ muốn ra ngoài chơi."

Hàm Châu hiểu rõ cảm giác buồn chán khi không được đi ra ngoài, nàng cười xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn vì chơi đùa quá mức mà hơi nóng của A Tuân, cười đáp: "Được, nhưng phải chờ trên người A Tuân khô mồ hôi mới có thể ra sân chơi, nếu không A Tuân bị cảm lạnh, sau này mỗi ngày đều chảy nước mũi trông rất xấu xí."

A Tuân không thích mình trở nên xấu xí, nên lập tức che cái mũi, giọng ồm ồm, "Không muốn chảy nước mũi đâu!"

Trẻ con thật ngây thơ chất phác, Hàm Châu vỗ vỗ bên người, "Tới đây đi, tỷ tỷ kể chuyện xưa cho đệ nghe, nghe xong một câu chuyện thì A Tuân có thể ra ngoài chơi rồi."

A Tuân ngoan ngoãn ngồi dựa gần tỷ tỷ.

Kể xong chuyện, Hàm Châu sai nha hoàn mang giày cho A Tuân, dịu dàng dặn dò: "A Tuân chơi một lát rồi trở vào với tỷ tỷ nhé, tỷ tỷ chỉ có thể đợi ở trong phòng, không thể đi theo đệ được." Trời giá rét, nàng sợ A Tuân ham chơi sẽ bị lạnh.

A Tuân thống khoái gật đầu, vừa xoay người đi vừa nói: "Đệ chỉ chơi một lát thôi!"

Mặc xong áo choàng, A Tuân được Như Ý dẫn đi vào trong sân, nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện hoa cỏ đều héo úa, lá cây thì trụi lủi, không có gì để xem, A Tuân liền nhìn về phía cửa. Nhưng chợt nhớ đến tỷ tỷ không thích cậu đi quá xa, vì vậy tiểu gia hỏa không khóc nháo đòi ra ngoài, chỉ đi đến góc tường có một cây đại thụ rụng đầy lá xung quanh, ngồi xổm xuống bắt kiến.

Sau khi dịch chuyển vòng quanh vài lần, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, A Tuân nâng đầu nhìn chằm chằm về hướng cửa, một thân ảnh quen thuộc chợt xuất hiện, A Tuân mừng rỡ đứng lên, nhảy nhót chạy về hướng người ấy, "Biểu ca! Biểu ca ôm đệ, cho đệ cưỡi ngựa với!"

Cậu bé được bao bọc như một quả cầu, di chuyển không tiện, Như Ý khom lưng theo sát phía sau cậu, sợ cậu bị té ngã, duỗi tay muốn đỡ.

Trình Ngọc giương giọng nhắc nhở: "A Tuân đừng chạy, đi chậm một chút."

A Tuân liền ngừng lại.

Trình Ngọc bước đến, bế A Tuân lên, nhìn qua sương phòng bên kia mới hỏi: "Sao không ở trong phòng cùng tỷ tỷ?"

A Tuân có điểm chột dạ, cúi đầu nhìn ngón tay, "Tỷ tỷ cho đệ ra ngoài mà."

Trình Ngọc nhìn về phía Như Ý.

Như Ý rũ mi giải thích: "Tiểu thiếu gia muốn ra ngoài chơi, tiểu thư đã cho phép, nhưng phân phó nô tỳ chỉ cho tiểu thiếu gia chơi bên ngoài khoảng một khắc rồi trở vào phòng, sợ tiểu thiếu gia bị nhiễm lạnh."

A Tuân khẩn trương nhìn biểu ca, thấy mày biểu ca không nhíu, mới chỉ ra ngoài cửa đòi cưỡi ngựa.

Trình Ngọc một tay ôm cậu, một tay giúp cậu đội lại mũ áo choàng trên đầu, "Hôm nay gió lớn, không thể cưỡi ngựa, nhưng biểu ca có mang theo hai món quà đến, A Tuân có muốn xem không?"

A Tuân hưng phấn gật đầu.

Trình Ngọc hướng Trần Sóc đang ẩn mình trong góc tối phân phó: "Thả chúng đến đây."

Tuy không có ai đáp lại, nhưng thực nhanh liền có hai chú chó con kêu gâu gâu chạy tới, một con màu vàng, một con màu đen, lớn nhỏ không chênh lệch lắm, nhưng hai chú chó nhỏ tựa hồ không ưa đối phương, đang chạy vội vội vàng vàng đột nhiên lại bổ nhào thành một khối đánh nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

A Tuân xem đến đôi mắt phát sáng.

Trình Ngọc ôm cậu bé cùng ngắm chó con chơi đùa, nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía sương phòng bên kia.

Hàm Châu nghe báo hắn tới, cũng nghe thấy tiếng chó sủa, ý niệm đầu tiên là nghĩ tới hắn ôm Tráng Tráng qua đây, bởi vì muội muội phải giả vờ là nữ nhi của gia đình nghèo khổ, do đó không thể nào nuôi một chú chó được, thế nhưng lắng nghe thì phát hiện có đến hai tiếng sủa, cũng không khác nhau lắm, nên nàng không thể nhận ra có phải là Tráng Tráng hay không.

Tráng Tráng chính là bảo bối của muội muội, trong lòng Hàm Châu ngứa ngáy, nhịn một lát, rốt cuộc cũng lặng lẽ xốc chăn lên, vươn người trước cửa sổ, buông bức màn cuốn xuống tới góc tường để che giấu thân mình, sau đó mới xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.

Trình Ngọc nhìn thấy bức màn đang treo đột nhiên buông xuống, bỗng tưởng tượng ra tư thế hiện tại của nàng, trong mắt hiện lên ý cười.

Cho dù có đoan trang thủ lễ đi nữa, kỳ thực cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, làm sao có thể không hiếu kỳ?

Hàm Châu một chút cũng không thể cười nổi, mắt thấy Trình Ngọc thả A Tuân xuống, A Tuân nhảy nhót đi bắt chó con, nàng không khỏi sốt ruột cùng lo sợ, con chó màu vàng kia rõ ràng là Tráng Tráng, nhưng vì sao Trình Ngọc không mang mỗi con màu đen tới thôi, hắn làm thế nào xác định A Tuân sẽ chỉ thích con màu đen? Lỡ như A Tuân thích Tráng Tráng hoặc là cả hai mà không chịu nhường cho người khác, vậy muội muội phải làm sao bây giờ?

Ngồi lại chỗ cũ, đôi mày tú lệ của Hàm Châu hơi nhăn lại, bắt đầu phát sầu.

Nàng không muốn làm A Tuân buồn, nhưng cũng không muốn muội muội chịu ủy khuất, Tráng Tráng vốn dĩ là của muội muội cơ mà.

Thật không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, nàng nghe được âm thanh vui sướиɠ của A Tuân nói muốn ôm Hắc Hắc và Tráng Tráng đến cho tỷ tỷ xem.

Hắc Hắc?

Hàm Châu không nhịn được cười, cái tên này cùng Tráng Tráng đúng là không còn gì thích hợp hơn, hẳn là A Tuân tự mình đặt thì phải?

"Tỷ tỷ, tỷ xem, biểu ca cho đệ này!" A Tuân hưng phấn đi đến, hai chú chó con một vàng một đen theo sau chạy vào, lại tiếp tục đuổi bắt lòng vòng. Hắc Hắc lè lưỡi đánh giá xung quanh, Tráng Tráng hiển nhiên vẫn còn nhớ Hàm Châu, phe phẩy cái đuôi nhỏ chạy đến trước giường, hai chân trước chống vào thành giường, muốn nhìn chủ nhân của mình.

Giường đất cao, Tráng Tráng lại quá nhỏ, Hàm Châu định nhướng người qua, thì A Tuân đã vụng về ôm Tráng Tráng lên, "Tỷ tỷ xem nè, đây là Tráng Tráng!"

Tráng Tráng ở trong tay cậu lung tung ngọ nguậy, hai chân sau cuối cùng cũng chạm được tới mặt giường, đứng thẳng thân mình nhìn Hàm Châu.

Cái bụng nhỏ của chó con hoàn toàn lộ ra, Hàm Châu trước kia không để ý Tráng Tráng là giống cái hay giống đực, lúc này đã thấy được, Trình Ngọc lại còn đứng ở bên cạnh, mặt nàng không tự chủ liền đỏ lên, rũ mắt trách A Tuân, "Được rồi, mau buông nó ra, móng vuốt chó con dính toàn đất, mang lên giường sẽ làm bẩn giường mất."

A Tuân ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ, nhanh chóng đem Tráng Tráng thả xuống. Vừa chạm đất, Tráng Tráng còn rất thông minh, biết rằng đứng ở thành giường mặc dù cách chủ nhân rất gần nhưng lại không nhìn thấy chủ nhân, nên đành ở dưới giường sốt ruột đi lại hai vòng, rồi chợt phe phẩy đuôi nhỏ chạy tới trước bàn trà, ngửa đầu nhìn chủ nhân. Nhìn một lát, mới ngồi xổm xuống.

Hắc Hắc học theo, cũng đặt mông xuống bên cạnh, hai chú chó nhỏ song song ngồi chễm chệ ở chỗ đó, giống như sư tử bằng đá canh giữ hai bên cửa.

Trình Ngọc nhìn tiểu cẩu và Hàm Châu giao tiếp một lát mới lên tiếng: "Biểu muội phải ở một chỗ dưỡng thương buồn chán, ta tình cờ nhìn thấy có người bán chó, nên mua hai con đến đây muội và A Tuần giải sầu."

Hàm Châu lặng lẽ đem chăn gấm trên người kéo lên cao, thấp giọng nói lời cảm tạ: "Phiền biểu ca lo lắng rồi."

Vừa nhỏ nhẹ lại dịu dàng.