Chương 20 -2: Dù dịu dàng cũng có lúc tức giậnEditor: Hạ Tân Lang
Beta: Tân Sinh
Cô nương này vừa nhìn đã biết có thiện tâm, lại từng chăm sóc ấu muội nhiều năm, có lẽ so với ngoại sanh nữ thì nàng ấy biết cách nuôi dưỡng A Tuân hơn. Đứa cháu gái kia, đáng thương thì đáng thương, tính cách lại bởi vì phụ thân vắng vẻ mà trở nên cố chấp. Những cái khác không nói, A Tuân mới hai tuổi, con bé đã bắt nó phải học thơ viết chữ, muốn dạy đệ đệ thành ngườivăn hay chữ tốt hơn cả thứ huynh, chẳng phải là kéo gốc lúa [1] sao?
[1]: Ý nói nóng vội, đốt cháy giai đoạn, không theo quy luật phát triển của sự vật.
Quẹo đông quẹo tây, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.
Phương thị xuống xe trước, muốn đón lấy A Tuân, Trình Ngọc thấp giọng nói: "Để ta ôm nó."
Phương thị không nghĩ nhiều, tránh sang một bên, vén màn xe ra.
Trình Ngọc đón lấy A Tuân trong tay Hàm Châu. Bởi vì khoảng cách gần, hắn không thể không nhìn nàng. Nàng rũ mắt đưa A Tuân qua, không còn vẻ sợ hãi khẩn trương khi hai người ở cùng một chỗ, cũng không tỏ vẻ vui mừng hay oán giận, giống như hắn chỉ là một nam nhân bình thường, nàng không cần để ý hắn.
Đôi tay kia, đã từng ôm cổ hắn.
Hẳn là nàng vẫn hận hắn đi?
Dù tính tình luôn dịu dàng hòa nhã, cũng có lúc tức giận.
Mặt Trình Ngọc không cảm xúc đón lấy A Tuân rồi lui sang một bên.
Hắn ôm đứa nhỏ, Phương thị đỡ Hàm Châu xuống xe.
Ba người lặng lẽ đền chính phòng. Phương thị đưa Hàm Châu đến phòng phía Tây ngồi, trong phòng chuẩn bị trà nóng, bà rót cho Hàm Châu một chén. Ban đêm yên tĩnh, Hàm Châu nghe thấy tiếng bước chân của Trình Ngọc đi ra từ căn phòng đối diện, còn có chút động tĩnh rất nhỏ, giống như là có người đang ở trong phòng thu dọn. Nàng trộm nhìn Phương thị, liền thấy nữ nhân dung mạo kiều diễm vẫn đang nhìn cửa sổ phát ngốc.
Hàm Châu thu hồi tầm mắt, không hỏi nhiều.
Thị tỳ thϊếp thân của Phương thị là Tiền ma ma đang trải chăm gấm mới trên giường ở phòng phía Đông, chăn kéo lên đầu giường, xong xuôi, Tiền ma ma nhìn biểu tiểu thư đang nằm ở một cái giường khác, trong lòng yên lặng niệm mấy câu kinh Phật. May mắn, sau khi Giang cô nương tới đây, "biểu tiểu thư" liền có thể tỉnh dậy. Ứng phó nửa ngày, đoạn rồi lấy lý do phòng bệnh này nóng nực để dọn đến tiền viện dưỡng bệnh thì không sợ đen đủi.
Việc này Phương thị không giấu diếm Hàm Châu, "Đừng sợ, ta và A Tuân sẽ ở cùng con."
Hàm Châu sợ rắn, sợ côn trùng, sợ sấm chớp, lại không tin quỷ thần, "Con không sao, bá.. còn xin mợ nén bi thương."
Phương thị quay đầu gạt lệ, vì A Tuân, bọn họ chỉ có thể ủy khuất cháu ngoại gái, ngay cả một cái bài vị đứng đắn cũng không có.
Thổn thức một hồi, phòng bên kia đã chuẩn bị xong, Phương thị ôm A Tuân, dẫn Hàm Châu sang.
Hàm Châu muốn nằm lên giường giả bệnh, lúc Phương thị giúp nàng thay quần áo ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của nữ nhi. Cái này Trình Ngọc cũng từng nói qua với bà, Phương thị nhẹ giọng dặn dò Hàm Châu: "Nếu người khác ngửi được, con cứ nói là hương liệu mới dùng, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết trên người con có mùi hương." Mỹ nhân như vậy, trên người còn có hương thơm, truyền ra ngoài tuyệt đối không phải chuyện tốt, người khác không dám mơ ước nữ nhi của Sở Khuynh, nhưng vạn nhất vị trong cung kia nhớ thương thì phải làm sao?
Ngay sau đó lại nói: "Nếu như không giấu được, cứ lấy lý do lần này bệnh, bị thương ở đầu, không nhớ được nhiều chuyện trước kia, có thêm mùi hương cũng không hiếm lạ."
Đây là muốn tốt cho nàng, Hàm Châu ghi nhớ trong lòng.
Đắp chăn lên, Phương thị giúp Hàm Châu quấn băng gạc, vừa mới quấn xong xuôi, có lẽ là buổi sáng đi qua đi lại một hồi, A Tuân đột nhiên tỉnh. Tiểu gia hỏa vẫn nằm im không nhúc nhích, mở to mắt liền thấy khuôn mặt quen thuộc của mợ, nó chớp chớp mắt, nhếch miệng cười. Hài tử còn nhỏ, vừa mới tỉnh, tạm thời quên đi tỷ tỷ còn đang hôn mê.
Phương thị xoa đầu cháu trai nhỏ, dịu dàng nói: "A Tuân mau nhìn kìa, tỷ tỷ tỉnh rồi."
A Tuân lập tức nhìn theo hướng bà chỉ, thấy tỷ tỷ thật sự đã tỉnh. A Tuân vươn cái tay nhỏ qua muốn ôm, "Tỷ tỷ tỉnh!"
Hàm Châu có chút ngượng.
Phương thị vội nói: "Tỷ đệ hai người chơi với nhau đi, ta đến phòng bếp một lát."
Bà ấy không ở đây, Hàm Châu mới thở phào, một lát đã quen, dù sao nàng cũng chăm sóc muội muội từ nhỏ.
Ra khỏi phòng, Phương thị thấp giọng dặn dò Tiền ma ma vài câu, bà lại đến gần cửa phòng phía Đông, nghiêng tai lắng nghe xem hai tỷ đệ mới ở chung như thế nào.
Trong phòng, Hàm Châu giúp A Tuân giém lại góc chăn, thử thăm dò dỗ dành bé: "A Tuân không khóc nha, nếu khóc hai mắt sẽ sưng lên, A Tuân trở nên xấu tỷ tỷ sẽ không thích." Hài tử còn chưa lớn lắm, dỗ dành so với giảng đạo lý thì càng hữu dụng hơn.
A Tuân quả nhiên ngừng khóc, dụi dụi mắt, dường như sợ tỷ tỷ ghét bỏ mình xấu, vuốt khóe mắt hỏi: "Sưng lên sao?"
Vừa ngốc vừa đáng yêu.
Hàm Châu vốn thích trẻ nhỏ, không nhịn được hôn nó một cái, cười nói: "Không sưng, A Tuân đẹp nhất."
Được tỷ tỷ khen, A Tuân thẹn thùng chui vào trong ngực tỷ tỷ, vừa chui vào liền đυ.ng tới chỗ mềm mại, có hơi lớn hơn so với trong trí nhớ. A Tuân mới lạ cực kỳ, tay nhỏ ấn lên, kỳ quái nói: "Lớn hơn.."
Hàm Châu lập tức đỏ mặt, nắm lấy tay nhỏ của nó, không biết nên khuyên thế nào, vội vã nói lảng sang chuyện khác, "A Tuân, tỷ tỷ hôn mê hai ngày, A Tuân nhớ tỷ tỷ không?"
"Nhớ!"
A Tuân lớn tiếng nói, cánh tay ôm chặt lấy tỷ tỷ, chân nhỏ ngắn ngắncũng vòng qua người tỷ tỷ, hận không thể dính trên người tỷ tỷ không xuống.
Bé ỷ lại vào mình như thế, Hàm Châu cũng vòng tay ôm lấy bé.
A Tuân ngửa đầu nhìn tỷ tỷ, vươn tay nhỏ sờ lên trán nàng, hỏi "Tỷ tỷ đau không?" Vừa tò mò vừa lo lắng.
Hàm Châu lắc đầu, "A Tuân nghe lời tỷ tỷ sẽ không đau."
A Tuân lập tức nói: "Được, ta nghe lời, ta có học thuộc thơ," đôi mắt to tròn lúng liếng, nghĩ một lát, mở miệng cất giọng nói trong veo: "Con ngỗng con ngỗng, uốn cong, con dế, con dế.."
Hàm Châu phì cười, Phương thị bên ngoài cũng nhanh tay che miệng lại, vừa muốn cười muốn khóc. Ai nói tiểu hài tử không hiểu chuyện? Tiểu hài tử cũng biết đau lòng, biết tỷ tỷ hy vọng hắn đọc sách cho tốt, ngày thường không chịu, lúc này tỷ tỷ bị bệnh, lại chủ động lấy lòng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ thơm!" A Tuân ở trong ngực tỷ tỷ ngọ ngoậy một lát, rốt cuộc ngửi thấy mùi hương kia, cái mũi nhỏ rúc vài cổ nàngngửi ngửi, "Tỷ tỷ thơm, ngửi rất thơm."
Tuy rằng nó chỉ là một đứa trẻ, Hàm Châu vẫn hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "A Tuân, có cảm thấy tỷ tỷ có chỗ nào khác lạ hay không?"
Tiểu nam oa có lẽ không phát hiện ra dáng người thay đổi, nhưng giọng nói của nàng không giống, có thể nói với người ngoài là do bị bệnh. Nhưng A Tuân có thể vì tỷ tỷ có nhiều biến đổi mà xa lánh hay không?
A Tuân nghi hoặc nhìn tỷ tỷ.
Hàm Châu nhẹ giọng hỏi lại.
A Tuân rốt cuộc hiểu rõ ý nàng, ghé vào trong ngực tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ thơm."
"Còn gì nữa không?" Hàm Châu kiên nhẫn dụ dỗ nó.
A Tuân nháy mắt, chợt cười hắc hắc, tay nhỏ lại sờ loạn trước ngực tỷ tỷ, "Ăn. Sữa.."
Hàm Châu đỏ bừng mặt.