Chương 18 -1: Đi với taEditor: Hạ Tân Lang
Beta: Tân Sinh
Ngày thứ hai sau khi Trình Ngọc và Định Vương rời đi, tỷ muội Hàm Châu nhận được một cún con.
Là chó mẹ nhà cách vách sinh ra sáu con chó con, khoảng hơn hai tháng sau, không biết từ lúc nào có một con lông vàng chui vào hậu viện bên này, vừa lúc đâm vào hai tỷ muội mới ăn cơm xong đang đi tản bộ. Ngưng Châu thích cực kỳ, ngồi xổm xuống gọi tiểu cẩu, cún con cũng lớn gan, người ta kêu nó một cái nó liền vui vẻ chạy tới, không ngừng liếʍ lòng bàn tay của Ngưng Châu.
Chơi đủ rồi, Ngưng Châu bế tiểu hoàng cẩu lên, ánh mắt trông mong nhìn tỷ tỷ, ý nói muốn nuôi nó.
Hàm Châu thấy lúc muội muội chơi cùng cún con sẽ cười rất vui vẻ, liền bảo Trương thúc đi lấy chút cơm cho cún con, thuận tiện hỏi nhà bên cạnhmột chút xem có bán hay không.
Cuối cùng Trương thúc dùng một lượng bạc mua cún con về, Ngưng Châu đặt tên cho nó làTráng Tráng, mỗi tối ngủ đều ôm nó theo.
Hai tỷ muội ngủ chung một phòng, buổi sáng Hàm Châu mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì cọ qua cọ lại trên người, mở mắt ra liền thấy Tráng Tráng nằm đối diện đang vung vẩy cái đuôi nhỏ, con chó nhỏ nghe thấy động tĩnh, quay sang nhìn nàng rồi lại quay đi, từ trên người Ngưng Châu bò xuống, vụng về lại kiêu ngạo.
Hàm Châu mỉm cười từ đáy lòng.
Buổi sáng Trương thúc đi qua nói người môi giới đã tới, ông muốn đi xem trạch viện.
Hàm Châu lấy hai trăm lượng ngân phiếu đưa cho ông, nói "Thúc cầm lấy, nếu thấy thích hợp thì đặt cọc trước."
Ở nhà người khác cũng không phải chuyện tốt, nên sớm tìm được nhà mới dọn đi, cũng sớm chuẩn bị thành thân với Trương Phúc. Bị người nhớ thương, Hàm Châu mới hiểu được khổ tâm của phụ thân, thân phận Trương Phúc mặc dù thấp, nhưng cũng là nam nhân cao lớn khỏe mạnh, ra dáng trượng phu đứng đắn, người khác muốn nổi ý xấu cũng sẽ có chút cố kỵ.
Trương thúc nhận ngân phiếu rời đi.
Trương Phúc chờ ở tiền viện, thấy phụ thân đi ra, hắn hơi không tự tin lại gần qua, đem lời đã nghẹn một ngày nay hỏi ra, "Cha, Hàm Châu nàng, nàng không vui phải không?"
Trương thúc biết nhi tử đang suy nghĩ cái gì, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi nghĩ đại tiểu thư là người như thế nào? Trên đời này người giữ lễ như tiểu thư không có mấy đâu, tiểu thư chỉ cảm kích vị công tử kia, căn bản không có ý nghĩ khác, ngươi đừng có đoán mò, thành thật ở nhà trông giữ cho ta."
Ăn mắng, Trương Phúc lại thỏa mãn cười, người nọ tốt như vậy Hàm Châu cũng không động lòng, hắn còn sợ cái gì?
Buổi chiều Trương thúc trở về, chọn được một tòa trạch viện, hàng xóm đều là người đọc nhiều sách, yên ắng trật tự, chỉ là có hơi đắt. Hàm Châu không thiếu chút tiền ấy, lập tức đưa đủ số bạc mua tòa trạch viện cho Trương thúc, dặn dò ông ngày mai đi đến nha môn làm khế đất.
Trương thúc tuân mệnh.
Màn đêm buông xuống, hai tỷ muội cùng nhau rửa sạch chân, chui vào trong ổ chăn ngủ, Tráng Tráng thích Ngưng Châu hơn, làm ổ bên gối Ngưng Châu.
Đêm đã khuya, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động nhẹ.
Tráng Tráng dựng lỗ tai, nhìn chằm chằm cửa sổ một lát, chợt sủa lên. Nó còn nhỏ, sủa không to, người ở tiền viện không nghe thấy, nhưng hai tỷ muội Hàm Châu lại nghe rất rõ, lập tức tỉnh dậy.
Ngưng Châu xoa mắt hỏi tỷ tỷ, "Sao vậy?"
Lúc hai người nói chuyện Tráng Tráng đã chạy đến trước cửa sổ, mặc dù không sủa nữa, nhưng cái đầu tròn nhỏ cứ ngẩng lên cao, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Hàm Châu từng bị người xông vào khuê phòng lúc nửa đêm, trong lòng còn sợ hãi, khẩn trương kêu Xuân Liễu đốt đèn.
Chỉ chốc lát sau đám người Trương thúc liền tới đây, cách một cánh cửa sổ nghe Hàm Châu nói khả năng có trộm, mấy người cầm theo đèn l*иg đến trước sau viện tỉ mỉ kiểm tra một phen, ngay cả nóc nhà cũng không bỏ qua, xác định không có gì khả nghi mới quay lại.
Hàm Châu ăn mặc kín đáo, đứng ở cửa phòng hỏi thăm tình hình.
"Không có ai," phụ nhân trông giữ tòa trạch viện thay Trình Ngọc hiếu kỳ hỏi: "Cô nương nghe thấy tiếng cạy cửa sao?"
Không tìm được người, Hàm Châu có chút xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: "Không, nửa đêm Tráng Tráng đột nhiên sủa mấy tiếng, ta mới cho rằng có trộm.."
Phụ nhân thiện ý cười, "Hai vợ chồng chúng ta ở chỗ này hơn hai mươi năm, cả dãy phố cũng chưa có nhà nào bị trộm lẻn vào, cô nương đừng thấy nó sủa mà tưởng là có trộm, nó lớn như vậy rồi, không có người thỉnh thoảng cũng sẽ sủa hai tiếng, lúc cô nương còn chưa tới đây, chó con nhà bên đêm nào cũng sủa, nếu không bọn họ làm sao lại bán nó đi."
Bà ấy nói như vậy, mặt Hàm Châu càng thêm nóng, tự trách nói: "Là ta nghĩ nhiều rồi, mọi người mau trở về ngủ đi."
Đôi phu thê kia rời đi trước.
Trương thúc Trương thẩm cũng đi ngay sau đó, Trương Phúc trộm nhìn Hàm Châu một cái mới lưu luyến xoay người rời đi.
Hàm Châu xấu hổ đi về phòng ngủ, lúc đi vào gõ gõ đầu Tráng Tráng đang bị muội muội ôm trong ngực, "Đều tại ngươi sủa bậy."
"Là tỷ tỷ nhát gan, làm gì có trộm nha." Ngưng Châu ngáp một cái, giải oan cho cún con.
Hàm Châu lắc đầu, lên giường tiếp tục ngủ.
Trên nóc nhà, Trình Ngọc mặc một thân áo đen, dỡ một viên gạch ra nhìn xuống, âm thầm cảm thấy may mắn ban nãy kiểm tra nóc nhà là người của mình, nếu không hắn thật sự ngoài ý muốn vì một con chó mà hỏng việc.
Nhìn qua mái ngói vừa mới dỡ ra, thấy đèn bên trong đã tắt, Trình Ngọc lấy mê hương đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi thổi vào.
Thổi xong lại đậy mái ngói lên, đợi mười lăm phút, Trình Ngọc nhảy xuống dưới, đứng một lát không nghe thấy tiếng chó sủa, xác định con chó kia hẳn cũng hôn mê, Trình Ngọc lại thổi hương vào nha hoàn ngủ ở gian ngoài, lúc này mới cạy cửa lẻn vào.
Hắn nhớ rõ bài trí trong phòng, lưu loát đốt một cái đèn, ánh đèn lờ mờ, đong đưa chập chờn.
Trình Ngọc chậm rãi đi đến trước giường.
Nàng để muội muội nằm ở trong, bản thân ngủ ở bên ngoài, chăn màu hồng nhạt, nóng đến mứckhuôn mặt nhỏ củanàng ửng đỏ, khác với vẻ tái nhợt lúc đi đường.
Hàng mày liễu của nàng giãn ra, Trình Ngọc hơi thất thần.
Chắc nàng đang xem hắn là ân nhân đi? Lát nữa nghe hắn nóixong, đoán chừng lại muốn hận hắn.
Nhưng hắn không để trong lòng, A Tuân mới hai tuổi, cần có người đến chăm sóc, còn phải là chủ tử, phải có thân phận cao, ngăn chặn đám thứ tử, thứ nữ, di nương kia.
Hắn chỉ có thể chọn nàng.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trước tiên Trình Ngọc bịt miệng nàng lại, rồi lấy ra bình sứ nhỏ đặt dưới chóp mũi nàng.
Sợ nàng tỉnh dậy kêu la, hắn hơi mạnh tay, dưới lòng bàn tay là cánh môi mềm mại, không biết vì sao hắn nhớ tới ngày đó, trên bờ sông.
Môi chạm môi.
Đây là nữ nhân đầu tiên hắn chạm qua.
Đáng tiếc nàng có xinh đẹp, có mê người thế nào, cũng không có can hệ gì với hắn.
Một chút không đành lòng cuối cùng tan biến, Trình Ngọc gắt gao đè chặt miệng nàng, chờ nàng tỉnh lại.
Hàm Châu ngửi được một mùi hương cực kỳ khó chịu, nàng nhíu mày, mở mắt ra, ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Gương mặt lạnh lùng như vậy, ánh mắt không chút độ ấm, lạnh đến mức khiến người ta bỏ qua vẻ tuấn lãng của hắn, không dám nhìn lâu.
Hàm Châu mờ mịt nhìn hắn, không phân biệt được đây là mơ hay thực.
Không phải hắn đi rồi sao, không phải không bao giờ quay lại sao, tại sao lại..
"Tỉnh?" Trong mắt Trình Ngọc không chút gợn sóng, thấp giọng hỏi.
Hàm Châu không kìm lòng được gật gật đầu.
Nàng cực kỳ bình tĩnh, Trình Ngọc nhíu mày, "Ngươi không sợ ta? Không tò mò vì sao nửa đêm ta lại tới đây?"
Giọng hắn trầm thấp, bàn tay truyền đến sương lạnh đêm đông, Hàm Châu hoàn toàn thanh tỉnh, lại phát hiện không thể mở miệng, đôi mắt hạnh trừng lớn nhìn hắn.
"Đừng kêu, ta đi ra ngoài trước, ngươi chuẩn bị cho tốt, xong xuôi đến nhà chính tìm ta." Trình Ngọc nhanh chóng giải thích, "Muội muội ngươi và hai nha hoàn kia đã hít phải mê hương, sáng mai mới tỉnh, ngươi không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy. Hiểu chưa?"