Chương 17 - 2: Nàng nợ hắn một mạng, nên báo đáp.Editor: Hạ Tân Lang
Beta: Tân Sinh
Trong phòng, Võ Khang Bá Chu Dần ngồi ở ghế trên mặt ủ mày chau, thế tử Chu Văn Đình đứng bên cạnh phụ thân, mày cũng nhíu chặt, nhị thiếu gia Chu Văn Gia ngồi ở mép giường, nhìn tiểu cô nương đang hôn mê bất tỉnh trộm gạt nước mắt, nhỏ giọng nói thầm gì đó, Võ Khang Bá phu nhân Phương thị ôm A Tuân đangkhóc nháo không ngừng, vừa đi vừa dỗ dành, "A Tuân không khóc, tỷ tỷ ngủ rồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại chơi với A Tuân.."
A Tuân bị dọa, khóc lên thì không dừng lại được, khóc một lát lại nhìn lên trên giường, thấy tỷ tỷ vẫn không nhúc nhích lại tiếp tục khóc.
"Cữu cữu, mợ." Trình Ngọc tiến vào.
Phương thị nhẹ nhàng thở ra.
Trượng phu thành thật hàm hậu, ở trước mặt tỷ phu, muội phu liền không có chút tự tin, nhiều năm như vậy vẫn luôn bị Trình Kính Vinh và Sở Khuynh chèn ép. Con thứ tuổi nhỏ, hữu dũng vô mưu, không làm được việc lớn, trưởng tử đủ ổn trọng, chỉ là thân phận nhà mình thấp, hắn chỉ là một tiểu bối, đi ra ngoài cũng không ai thèm nhìn hắn, chỉ có đứa cháu ngoại Trình Ngọc này đáng tin, bằng thân phận Nhị gia vương phủ của hắn, đến Sở gia làm rõ trắng đen thì người Sở gia cũng phải mở cửa chào đón hắn.
Trình Ngọc chào hỏi xong liền đến trước giường, thấy trên trán biểu muội Sở Hạm quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, bởi vì nhắm mắt nên không thấy lệ khí thường ngày, có chút đáng thương giống hệt Giang Hàm Châu, hắn sửng sốt một chút, mới xoay người hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"
Phương thị ôm A Tuân đi ra bên ngoài, Chu Văn Đình mới thấp giọng thay phụ thân trả lời: "Thái y nói biểu muội bị thương tới đầu óc, có thể chịu đựng qua đêm nay thì có lẽ còn cứu được, nếu chịu không nổi.."
Hắn lắc đầu, không đành lòng nói thêm nữa.
Trình Ngọc lại nhìn Sở Hạm một lần nữa, lạnh giọng hỏi: "Đang tốt đẹp tại sao lại ngã?"
"Còn không phải ả di nương bên Sở gia kia làm hại!" Chu Văn Gia đột nhiên rống lên lên, khóc đến hai mắt đều đỏ, "Tiện nhân kia trước ỷ vào sủng ái hại chết cô mẫu, hiện tại lại hại biểu muội hôn mê bất tỉnh, ta thấy tiếp theo bọn họ nhất định sẽ nhằm vào tiểu biểu đệ! Tiện nhân, nếu biểu muội không qua khỏi, ta liền tìm nàng ta liều mạng!"
"Câm miệng!" Chu Dần trừng mắt nhìn nhi tử nói, "Ngươi có chứng cứ sao? Nha hoàn bên người biểu muội ngươi đều nói là tự nàng trượt chân ngã xuống, ngươi có chứng cứ gì mà nói là người ta làm? Còn muốn liều mạng, thị vệ Sở gia mỗi người đều có võ công siêu quần, ngươi đánh thắng được ai? Chỉ biết cậy mạnh gây rắc rối, không có một chút đầu óc!"
"Vậy cha nói nên làm gì bây giờ!" Chu Văn Gia sợ mẹ không sợ cha, ngẩng cổ lên cãi, "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn biểu muội bị người ta khi dễ?"
Chu Dần nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía Trình Ngọc.
"Sở Khuynh lãnh binh ở bên ngoài, hiện tại đến Sở gia cũng không tìm được người làm chủ, chờ biểu muội tỉnh lại hỏi cho rõ ràng rồi nói sau."
Trình Ngọc cũng không có cao kiến gì, không có bằng chứng, bọn họ không có cách nào đem tội danh đặt lên đầu vị di nương kia. Nếu là người không có bản lĩnh, có lẽ còn có thể ép buộc đối phương xử lí ả, nhưng Sở Khuynh là ai? Đó là hùng tướng tiếng tăm lừng lẫy của Đại Lương, là tâm phúc trong lòng Minh Đức đế, đồng thời cũng là một kẻ cơ trí, cực kỳ trung thành và tận tâm với Minh Đức Đế, không ỷ vào chiến công tác oai tác quái, nhưng nếu ai chọc tới hắn, hắn cũng sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi. Muốn quản chuyện nhà hắn, đừng nói một Trình Ngọc, ngay cả Tĩnh Vương đi hắn cũng sẽ không nghe. Minh Đức Đế thật ra có đủ tư cách quan tâm, nhưng vì sao ông ta phải nhúng tay vào chuyện nhà của thần tử thân tín?
A Tuân vẫn còn đang khóc, Trình Ngọc đi ra ngoài.
Phương thị biết hắn rất thân thiết với A Tuân, cúi đầu dỗ dành tiểu ngoại chất, "A Tuân nhìn xem ai tới kìa?"
A Tuân ngừng khóc một chút, cái tay nhỏ mập mạp dụi dụi mắt, nhìn thấy biểu ca yêu thương nó nhất, càng ủy khuất, khóc lóc duỗi tay muốn ôm, mắt to ngấn nước, nức nở "Tỷ tỷ chảy máu.."
Trình Ngọc đón lấy tiểu gia hỏa, ôm nó đi trong sân, "A Tuân không khóc, tỷ tỷ không sao, ngươi khóc tỷ tỷ cũng muốn khóc theo đó.."
A Tuân dựa vào vai biểu ca, thút tha thút thít nức nở, nước mắt thấm ướt xiêm y Trình Ngọc.
Chạng vạng tối, Trình Ngọc không hồi phủ, ở bên này dùng cơm. Sau khi ăn xong Phương thị muốn ôm A Tuân đến chỗ nàng ngủ, A Tuân sau khi sinh thì cùng tỷ tỷ như hình với bóng, buổi tối cũng ngủ cùng nhau, lúc này càng không muốn đi, ai ôm nó nó liền khóc, cuối cùng khóc đến mức ngủ thϊếp đi bên giường tỷ tỷ.
Phương thị muốn ở lại bên này, tối mùa đông trời lạnh, Trình Ngọc lo lắng mợ bị bệnh, khuyên nàng trở về, Chu Văn Gia liền nói: "Mẹ mau đi ngủ đi, ta cùng biểu ca cùng nhau trông chừng biểu muội."
Hắn và Sở Hạm là thanh mai trúc mã, tình cảm hiển nhiên không giống bình thường.
Phương thị nghe theo, bà cùng trượng phu và trưởng tử rời khỏi, trước khi đi dặn đi dặn lại Trình Ngọc, nếu có tin tức, lập tức phái người báo cho nàng.
Tiễn mẫu thân đi, Chu Văn Gia ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm biểu muội, Trình Ngọc nhìn một lát, cũng ngồi xuống án thư.
Đến canh hai, Chu Văn Gia rốt cuộc kiên trì không được, ghé vào mép giường ngủ thϊếp đi.
Trình Ngọc không buồn ngủ, nghe A Tuân nằm mơ gọi tỷ tỷ, hắn lặng yên không tiếng động đi đến đầu giường, thấy khuôn mặt nho nhỏ trắng hồng của A Tuân lộ ra khỏi chăn, hẳn là ngủ cũng không tệ lắm, hắn yên tâm, cúi người giúp tiểu gia hỏa dém chăn.
Lúc đứng dậy, ánh mắt dừng trên mặt Sở Hạm.
Gương mặt tiểu cô nương không có chút máu, môi tím tái.
Trong lòng Trình Ngọc cả kinh, duỗi tay qua.
Không có hơi thở.
Trình Ngọc lại thử ấn động mạch trên cổ nàng, mạchkhông đập.
Thân thể hắn cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía A Tuân.
Đứa nhỏ vừa ỷ lại vừa dựa dẫm tỷ tỷ, không hề hay biết việc tỷ tỷ rời đi.
Nếu là nó biết tỷ tỷ nó thích nhất đã chết, sau này không thể gặp lại, sẽ khóc thành cái dạng gì? Có lẽ nó còn nhỏ, còn chưa thể biết cái gì là sinh ly tử biệt, nhưng nó sẽ lớn lên từng ngày, khi đó không còn mẫu thân cũng không còn tỷ, cha lại không thương yêu..
Chính bản thân mình từng lớn lên như vậy, nghĩ đến biểu đệ cũng phải chịu loại dày vò này, nắm tay Trình Ngọc bất giác nắm chặt.
Một lần nữa hắn nhìn về biểu muội đã không còn hơi ấm.
Trước lại mắt hiện lên một gương mặt khóc như hoa đào trong mưa, một đôi mắt hạnh dường như luôn luôn có mưa bụi.
Ma xui quỷ khiến, đáy lòng Trình Ngọc toát ra một suy nghĩ hoang đường.
Ai bảo hai người sinh ra giống nhau như đúc?
Lúc mới gặp gương mặt Giang Hàm Châu còn có chút đầy đặn, trải qua tang sự lại ở trên thuyền mệt nhọc hơn một tháng, nàng gầy đi không ít, trừ bỏ lớn hơn biểu muội một tuổi, cao hơn biểu muội một chút, dáng người lả lướt hơn, nhắm mắt lại nói, chỉ sợ Sở Khuynh cũng khó phân biệt được hai người. Như vậy hắn để Giang Hàm Châu giả mạo biểu muội, A Tuân sẽ không phải thương tâm, có tỷ tỷ chăm sóc, khả năng nó bị người ám toán chết non cũng sẽ nhỏ đi.
Còn Giang Hàm Châu có nguyện ý hay không..
Trình Ngọc tâm lạnh như sắt.
Hắn cứu nàng hai lần, một lần xem như để trả nợ bắt cóc nàng, như bây giờ là nàng thiếu hắn một mạng, nàng nên báo đáp.
"Văn Gia." Trình Ngọc vỗ vỗ Chu Văn Gia.
Chu Văn Gia đột nhiên bừng tỉnh.
Trình Ngọc kéo hắn dậy, đứng ở bên giường nói: "Đi mời mợ lại đây, ta có lời muốn nói với bà ấy."
Việc này một mình hắn lo không được, muốn giấu trời qua biển, cần phải nhờ mợ hỗ trợ.