Chương 15-2: Hắn bế nàng cả một chặng đường

Chương 15 _2: Hắn bế nàng cả một chặng đường

Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Sau khi rơi xuống nước, đáy lòng Hàm Châu vốn đã sợ hãi, lúc này lại bị mắng, chân lại bị đau, nàng nhịn không được khóc lên, "Ta không cố ý, tại chân ta đau.."

Nàng đã quên đẩy hắn xuống, ngồi ở đó khóc như đứa trẻ.

Trình Ngọc nhìn nàng, lần đầu tiên không cảm thấy nàng khóc phiền.

So với nàng trộm khóc, so với nàng im lặng rơi lệ, hắn càng muốn nhìn nàng khóc lóc kể lể, nói cho hắn biết vì sao phải khóc.

Hắn dịch khỏi người nàng, nhìn về cái chân đang trong nước của nàng, "Bên trái hay là bên phải?"

"Bên trái." Giọng hắn dịu dàng, mặc dù chỉ có một chút, Hàm Châu cũng nghe được, mở to mắt nhìn hắn, ngừng khóc.

Nhưng trải qua nguy hiểm như vậy, khóc ra rồi khó lòng ngừng lại, mặc dù nàng không khóc ra tiếng, nhưng vẫn thút tha thút thít nức nở, đáng thương vô cùng. Trình Ngọc xem như không nghe thấy, sờ đến mắt cá chân bên trái của nàng, thử ấn xuống, nàng nhẹ nhàng kêu "A" một tiếng, sợ hắn ấn lần nữa, vội vã nói, "Đau.."

Thanh âm run run, giống như đang làm nũng.

Trình Ngọc không biết vì sao nghĩ tới tiểu biểu đệ hai tuổi đang ở kinh thành.

Hắn quay đầu lại nhìn. Nước mưa rửa trôi bùn trên mặt nàng, đôi mắt hạnh mang ý cầu xin, giống ánh mắt tiểu biểu đệ của hắn như đúc.

"Ta cõng ngươi đi." Hắn thu ánh mắt lại, ngồi xuống quay lưng về phía nàng.

Hàm Châu sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn.

"Nhanh lên, trong nước có thể có rắn." Trình Ngọc không kiên nhẫn thúc giục.

Hàm Châu giật mình một cái, cảm thấy xung quanh đều ẩn chứa điều đáng sợ, không dám lề mề, nhịn đau bò lên lưng hắn.

"Ôm chặt." Trình Ngọc thấp giọng nói.

Trong lòng Hàm Châu run lên, vẫn ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn.

Trình Ngọc vững vàng đứng lên.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể nàng đều áp lên người hắn, ngực dán lên lưng hắn.

Hàm Châu phát hiện động tác xấu hổ này, chờ lúc hắn sải bước đi, nàng lặng lẽ buông cổ hắn ra, cố gắng ngả ra sau, để ngực mình cách xa lưng hắn một chút. Chỉ có điều trên đường lắc qua lắc lại, nàng ngẫu nhiên vẫn đυ.ng tới hắn, Hàm Châu cực kỳ xấu hổ, âm thầm cắn chặt môi.

Nàng cũng không biết vì sao, nàng cùng tuổi với Xuân Liễu, nơi đó lại sớm phồng lên, lúc Xuân Liễu hầu hạ nàng tắm gội còn hâm mộ khen nàng, nói nàng nơi nào cũng đẹp. Hàm Châu da mặt mỏng, không dám nhìn kỹ mà đánh giá, nàng cũng không hiểu vì sao chỗ đó to lại là đẹp, chỉ biết nàng thà rằng không lớn, cũng sẽ không mắc cỡ như bây giờ.

Dưới lòng bàn tay, bả vai hắn cứng cáp, giống như cục đá, có lẽ, hắn không cảm nhận được?

Hàm Châu mở to mắt, lặng lẽ nhìn hắn.

Trên đầu hắn buộc vải bố vô cùng chắc, tóc dài chưa xõa ra, để lộ cần cổ trắng nõn và khuôn mặt, lạnh lùng, sườn mặt hắn thoạt nhìn càng lạnh lẽo hơn.

Giống như mỗi lần nhìn hắn, đều là một bộ dáng lạnh băng như thế.

"Ngươi muốn ngã xuống à?" Nam nhân bất chợt mở miệng.

Hàm Châu hoảng loạn nhìn sang một bên, muốn trả lời, lại cảm thấy hắn không phải răn dạy hay dò hỏi, nàng đang tốt đẹp sao lại muốn ngã xuống chứ?

"Giữ chặt, ngươi ngã xuống lại mệt ta." Trình Ngọc lại nói.

Hàm Châu nhấp môi, khóe miệng hơi cong lên. Quả nhiên là lo nghĩ nàng, người này nói chuyện luôn quanh co lòng vòng, giống như đêm đó, hắn trực tiếp đuổi nàng vào trong thuyền là được rồi, một hai phải hỏi trước nàng có phải muốn đi tìm cái chết hay không.

Nhưng nàng biết hắn là người tốt, trong lời nói khắc nghiệt nói cất dấu ý tốt, thoạt nhìn cũng không có hung ác như bên ngoài thể hiện.

Hàm Châu ngoan ngoãn ôm trở lại, tình hình này, còn kiêng dè cái gì, chỉ mong hắn không cảm giác được gì.

Nhưng Trình Ngọc làm sao lại không cảm giác được?

Như là một khối đậu hũ lớn, hắn đi một bước, nàng liền động đậy theo. Bả vai hắn cứng rắn bao nhiêu, trên người nàng lại mềm mại bấy nhiêu, cánh tay đang ôm cổ hắn, bộ ngực dán lại gần hắn, chân eo vòng lấy người hắn, còn có u hương nồng đậm không bị nước mưa át mất trên người nàng.

Nàng trốn hắn, hắn cũng nhẹ nhõm, chỉ là lúc đi khó tránh khỏi sẽ đυ.ng tới hắn, một chút lại một chút, so ra còn tra tấn hơn, cho nên hắn nói nàng nằm sấp luôn cho rồi.

Cam chịu tư thế này, hai người đều không nói chuyện nữa.

Nàng dần dần thả lỏng, thu hương, hô hấp của hắn lại ngày càng nặng nề.

Hàm Châu ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi hắn: "Để ta tự đi?"

Bước chân Trình Ngọc ngừng lại một chút, đặt nàng xuống, chỉ vào phía trước nói: "Được."

Hàm Châu không nghĩ tới hắn thật sự thả nàng xuống, không hiểu sao có chút thất vọng, có điều nếu hắn mệt mỏi, đương nhiên muốn để nàng tự đi.

Bình ổn cảm xúc, Hàm Châu nhịn đau khập khiễng bước đi.

Trình Ngọc đứng yên nhìn nàng, chờ nàng ý thức được không đúng quay đầu lại, hắn mới đi qua, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Đau không?"

Hàm Châu cúi đầu.

"Ta hỏi ngươi có đau không." Trình Ngọc nhíu mày hỏi.

Hắn giống như tiên sinh nghiêm khắc nhất ở học đường, Hàm Châu sợ hãi, nhìn vớ lụa trắng bị dính bùn, thành thật đáp, "Đau."

Trình Ngọc không nói hai lời, một lần nữa ngồi xuống trước mặt nàng.

Mắt nàng đau xót, nghẹn ngào hỏi hắn: "Ngươi không mệt sao?"

"Nếu mệt ta sẽ tự thả ngươi xuống." Trình Ngọc không quay đầu lại đáp, "Có chỗ dựa bên người ngươi lại không muốn, vì khách khí vì cố kỵ, chỗ dựa của các ngươi rời đi, chẳng phải ngươi sẽ hối hận chết sao? Lúc trước ta nhận ân tình của lệnh tôn, tỷ muội các ngươi gặp nạn ta không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên nếu có việc cần giúp đỡ, cứ việc nói, ngươi không nói, ta sẽ không chủ động giúp ngươi."

Hàm Châu nước mắt rơi như mưa.

Hắn nói lời này, ý là hắn nguyện ý làm chỗ dựa cho tỷ muội nàng sao?

"Đi lên." Thấy nàng chậm chạp không động, Trình Ngọc lại thúc giục.

Hàm Châu không do dự nữa, thuần thục bò lên.

Hắn nâng chân nàng lên, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Hàm Châu lén nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, muốn nói cảm ơn, lại cảm thấy nàng nợ ân tình của hắn, một lời cảm ơn căn bản không đủ.

~

Hai dặm đường, kỳ thật cũng không tính là xa, đi qua đoạn đường núi kia chính là đường đất bằng phẳng, Trình Ngọc rất nhanh liền đi đến thôn gần đấy, giày đạp lên đường đất lầy lội khó đi, phát ra tiếng vang lạch cạch.

Trương thúc mặc áo mưa mượn từ người trong thôn, đứng ở đầu thôn canh giữ, xa xa nhìn thấy bên kia có bóng người, trong lòng ông lập tức vui vẻ, vội vàng chạy đến xem, nhìn thấy tiểu thư nhà mình, Trương thúc lão lệ tung hoành, "Tiểu thư, tiểu thư người trở về rồi!"

Trình Ngọc thả Hàm Châu xuống.

"Nhị tiểu thư đâu?" Nhìn thấy Trương thúc, trước tiên Hàm Châu hỏi thăm muội muội.

Trương thúc một bên đem áo mưa khoác lên người nàng một bên cười nói: "Nhị tiểu thư không sao, chúng ta tìm một nhà nghỉ chân, ta đưa tiểu thư qua, chốc nữa sẽ gặp."

"Chân nàng bị trật rồi, không thể đi đường." Trình Ngọc mặt không cảm xúc mở miệng, xem như giải thích vì sao hắn cõng nàng.

Trương thúc lo lắng nhìn chân Hàm Châu, không thấy giày thêu của nàng, đau lòng nói: "Tiểu thư chịu khổ, vậy, ta đi về trước báo bình an, làm phiền công tử lại cõng tiểu thư nhà ta một đoạn đường? Công tử nhìn xem, chúng ta nghỉ ngơi ở nhà đằng kia, ta đi trước!"

Chỉ đường xong ông quay đầu chạy, bước chân nhẹ nhàng.

Ông có thể không cao hứng sao?

Người tuấn lãng như vậy, còn không màng sinh tử đi cứu tiểu thư, có tình có nghĩa, quả thực chính là nhân duyên tốt ông trời đưa cho đại tiểu thư.